Lạc Tầm Phong quen biết Thẩm Chỉ Ngọc đã ba năm nhưng đây lại là lần đầu tiên thấy y tức giận như thế này, chỉ sợ ngay sau đó y không chịu nổi liền xuất huyết *.

“ Chỉ Ngọc” Lạc Tầm Phong trong lòng run rẩy “ Thật ra…..”

“ Trang chủ, Tôn tổng quản đã phái người ra ngoài.” Thẩm Thập Ngũ lau nước mắt hung hăng nói, “ Chờ bắt được tên hỗn đản * kia liền băm thây hắn ta đem về cho tiểu Quy ăn!”

Lạc Tầm Phong: “……”

“ Các ngươi đi ra ngoài trước đi.” Thẩm Chỉ Ngọc túm chăn, rũ mắt xuống “ Ta muốn ở một mình một lát.”

Lạc Tầm Phong: “ Chỉ Ngọc, ta…….”

“ Đi ra ngoài!”

Thẩm Thập Ngũ sợ tới mức khóc cũng không dám khóc, chạy nhanh kéo Lạc Tầm Phong ra ngoài.

Đi ra tới sân, Thẩm Thập Ngũ lại bắt đầu khóc, nói chính mình sau này không cần sinh nhật.

Nếu không phải vì cùng hắn ra ngoài, trang chủ cũng sẽ không bị Yến Cửu Phi, tên hỗn đản kia bắt nạt.

Lạc Tầm Phong đau đầu không thôi, “ Các người đều cảm thấy…..

là Yến Cửu Phi làm?”

Thẩm Thập Ngũ: “ Không phải hắn ta thì còn ai?”

“ Bỏ đi, ngươi vẫn còn nhỏ, không hiểu.” Lạc Tầm Phong nhìn về phía cửa phòng của Thẩm Chỉ Ngọc, nghĩ, chờ Chỉ Ngọc bình tĩnh lại rồi tìm y giải thích vậy.

Đến lúc đó, muốn giết muốn chém hay muốn xẻo, chỉ cần y có thể hết giận liền tùy ý y.

Hắn quay trở về nha môn, nằm trên mái thở dài, thở dài suốt cả ngày đến mức khiến tri phủ đại nhân lo lắng hắn đi uống rượu mừng đã gặp phải rắc rối gì.

Ba năm trước, Lạc Tầm Phong tới thành Vân Châu đúng lúc gặp người của nha môn đang truy bắt phạm nhân bỏ trốn, tên phạm nhân trong lúc hoảng loạn không chú ý đường đụng phải hắn, hắn thuận tay đánh ba quyền đánh người ngã ra đấy.

Sau khi tri phủ đại nhân biết liền chiêu hiền đãi sĩ *, dùng hai bình hoa lê nhưỡng * lừa người vào nha môn làm bộ khoái bấy giờ.

Nhưng ai cũng không biết, giữ chân Lạc Tầm Phong lưu lại tại thành Vân Châu ba năm không phải do hai bình hoa lê nhưỡng của tri phủ đại nhân mà là người thanh lãnh giống như rượu hoa lê mùa xuân ở trong thành Vân Châu kia.

Khi mặt trời dần dần lặn về phía tây, Lạc Tầm Phong rốt cuộc hạ quyết tâm đi Lưu Vân sơn trang tìm Thẩm Chỉ Ngọc xin lỗi.

Dù bị băm thây cho tiểu Quy ăn hắn cũng không sợ, đó cũng là chính mình xứng đáng bị vậy.

Hắn định từ trên mái nhà đi xuống bỗng nhiên phát hiện góc đường có người trốn trốn tránh tránh.

Yến Cửu Phi bị người của Lưu Vân sơn trang đuổi theo tới tận mấy con phố, hắn ta tránh ở góc đường mệt đến thở hồng hộc.

Mẹ kiếp, những người này tìm bắt hắn khắp nơi, đến cửa thành đều có người canh giữ, thế này thì hắn ta sao mà chạy ra ngoài được!

Hiện tại, hắn thật sự hối hận, hắn đáng lẽ không nên đi tìm Thẩm Chỉ Ngọc chọc phiền toái, tên tàn phế kia thật sự không dễ chọc.

Hắn ta vừa thở hổn hển vừa định trốn đi.

Đột nhiên ở phía đối diện trên mái có một người bay tới, một chân đá vào ngực hắn.

Lạc Tầm Phong cúi nhìn Yến Cửu Phi té ngã trên đất, sắc mặt ngày càng thâm trầm.

Yến Cửu Phi ôm ngực liên tục lui lại phía sau, “Ngươi….

Ngươi cũng là người của Lưu Vân sơn trang?”

Lạc Tầm Phong không nói lời nào nhấc chân hung hăng đạp xuống.

“ Sự việc không liên quan tới ta” Yến Cửu Phi bị đá tới mặt mũi bầm dập, liên tục nói xin tha, “ Ngày đó, sau khi rải dược ta đã hôn mê, cũng không biết trang chủ nhà ngươi bị ai mang đi! Ta chỉ ném chút dược, còn lại ta cái gì cũng chưa làm…..”

Lạc Tầm Phong càng tức giận hơn, nếu không phải bởi vì dược kia, hắn cũng sẽ không cùng Thẩm Chỉ Ngọc……

Hắn sầm mặt, cầm đao ở bên hông.

Yến Cửu Phi đại kinh thất sắc *, “ Thật sự không phải ta! Dược kia chỉ mạnh hơn dược bình thường, khiến người trúng dược thần trí không thanh tỉnh, không nhận ra ai, trang chủ các ngươi đã hiểu lầm rồi, không phải ta…..”

Lạc Tầm Phong tay vừa động, đao đã ra nửa vỏ.

Yến Cửu Phi hoảng sợ, thốt lên: “ Thật không phải ta! Mọi chuyện không phải ta làm!”

Lạc Tầm Phong ngừng đao ở giữa không trung, “ Ngươi nói cái gì?”

Yến Cửu Phi buồn bã nghĩ, hạ nhân Phương gia quá độc ác, ba tháng trước bị bọn họ đánh một trận, hắn liền không thể làm chuyện phong tình *.

Chính vì như vậy, hắn mới hận thấu Thẩm Chỉ Ngọc…….

Lạc Tầm Phong trầm mặc một lúc lâu, nhìn hắn “ Ngươi còn muốn sống không?”

————————————————

“ Ảo giác? ”, trong Lưu Vân sơn trang, Thẩm Chỉ Ngọc hồ nghi nhìn người bị Lạc Tầm Phong kéo về đang quỳ trước mặt y, Yến Cửu Phi.

“ Đúng vậy ” Yến Cửu Phi nói “ Dược kia gọi là ‘ Nhất xuân tiêu ’, người trúng dược này sẽ lâm vào hư cảnh, bản thân sẽ không phân rõ đâu hư đâu thật nên ngài mời nghĩ lầm là thật…..”

Thẩm Chỉ Ngọc im lặng một lúc, nói: “ Đem dược kia cho ta xem.”

Yến Cửu Phi: “…….

Chạy trốn quá gấp khiến dược đều rơi mất…..”

Thẩm Chỉ Ngọc lạnh mặt.

Yến Cửu Phi cúi đầu, bất chất tất cả nói: “ Thẩm trang chủ, ta thật sự không lừa ngài, ta…..

Ta không có làm!”

Thẩm Chỉ Ngọc: “……”

—————————————————-

Chú thích:

Xuất huyết: nôn ra máu.

Tên hỗn đản: là tên khốn nạn.

Chiêu hiền đãi sĩ: ý là chiêu đãi nhân tài.

Hoa lê nhưỡng: là rượu dùng hoa lê ủ.

Đại kinh thất sắc: ý chỉ sự hoảng loạn, sợ hãi.

Chuyện phòng tình: là giao hợp, chuyện mây mưa vì Yến Cửu Phi là hái hoa tặc nhưng bị hạ nhân Phương gia đánh đến mức chỗ đó không lên được..