Lạc Tầm Phong một thân đầy mùi rượu vừa nồng vừa liệt, hơi thở hỗn hỗn loạn loạn lượn lờ trong miệng Thẩm Chỉ Ngọc, lại trong lúc hôn nhau triền miên mà nhập hầu.

Môi Chỉ Ngọc mềm như vậy, nóng như vậy sao? Lạc Tầm Phong nghĩ, nếu không phải mộng thì tốt rồi…..

Ở ven đường, con ngựa còn đang hừ hừ xích xích * nhưng hai người đã quấn lấy nhau cùng lăn vào trong rừng.

Lạc Tầm Phong cũng không biết hôn như thế nào lại hai cái đai lưng đều không thấy đâu, quần áo của cả hai đều trở nên loạn thất bát tao, nửa kín nửa hở.

Vì hôm nay là mười lăm nên ánh trăng trở nên đặc biệt sáng, những tia sáng dường như xuyên thấu qua cành lá chiếu rải rác trên mặt đất.

Thẩm Chỉ Ngọc sắc mặt đỏ ửng, đáy mắt ánh lên ánh trăng lại hàm chứa thủy quang *, ẩm ướt nhuận nhuận *, lồng ngực vì thở dốc mà kịch liệt phập phồng.

Lạc Tầm Phong chống ở trên người Thẩm Chỉ Ngọc, bụng ngón tay khẽ cọ môi y, hắn nhẹ giọng cười —- Quả nhiên chỉ là mộng, một người thanh lãnh như Chỉ Ngọc làm sao có thể ở trước mặt người khác mà lộ ra bộ dáng như thế này chứ?

Lạc Tầm Phong, ngươi thực sự điên rồi….

Thân thể Thẩm Chỉ Ngọc ngày càng nóng hơn, “ Nóng quá….” Y lẩm bẩm cọ người phía trên hết gặm lại cắn.

Lạc Tầm Phong nãy uống rượu say, hiện giờ hơi rượu lượn lờ, quanh quẩn trong không khí khiến huyết khí từng đợt từng đợt sôi sục làm đầu hắn muốn nổ tung.

Hắn ôm lấy eo Thẩm Chỉ Ngọc, cúi người hôn y cổ, ngực, hôn một đường thẳng xuống phía dưới rồi hôn eo y.

Thẩm Chỉ Ngọc ở thắt lưng có một vết sẹo, là vết thương cũ năm xưa chữa thương còn lưu lại.

Không phải rất dài nhưng ở bên hông trắng nõn lại đặc biệt rõ ràng.

Lạc Tầm Phong hôn nhẹ lên vết sẹo kia, nhịn không được nghĩ, Chỉ Ngọc bên hông sao lại có một vết sẹo như vậy? Miệng vết thương sâu như vậy, y lúc trước đến tột cùng là có bao nhiêu đau đớn….

Trong khu rừng yên tĩnh, có tiếng côn trùng kêu vang cùng hơi thở hỗn loạn, những tiếng rên rỉ không kìm được tràn ra.

Ở trong mê loạn, Thẩm Chỉ Ngọc cả người phiếm hồng, khóe mắt ướt át, thân thể vừa suyễn vừa run, y hung hăng cắn cánh tay ướt đẫm mồ hôi của Lạc Tầm Phong trong tiếng nức nở.

Cánh tay trái truyền đến một trận đau đớn, huyết khí Lạc Tầm Phong ngày thêm nóng.

Tay hắn siết chặt eo Thẩm Chỉ Ngọc và hướng chỗ mềm mại mà đỉnh, càng đỉnh càng thâm.

Người dưới thân run đến lợi hại, tiếng khóc như phá tan trói buộc mà nức nở thành âm thanh, nước mắt cũng theo khóe mắt chảy xuống làn tóc đen như mực….

———————-

Lạc Tầm Phong tỉnh lại khi trời đã tờ mờ sáng, trong rừng nhợt nhạt phủ một lớp sương mù.

Thẩm Chỉ Ngọc khóe mắt đỏ bừng đang nằm trong lòng ngực hắn, trên người phủ đầy quần áo nhàu nát.

Lạc Tầm Phong nhìn nhìn y, đầu tiên là cảm thấy mộng sao còn chưa tỉnh lại nhắm mắt lại.

Sau đó, đột nhiên mở mắt, hắn cảm thấy hiện tại bản thân như bị ngũ lôi oanh đỉnh *.

Hắn nín thở nhìn Thẩm Chỉ Ngọc vẫn đang ngủ say bất động.

Sau khi nhìn y một lúc lâu, rốt cuộc hắn cũng xác định rằng đây là một Thẩm Chỉ Ngọc sống sờ sờ.

Không….

Không phải mộng….

Lạc Tầm Phong thấy rất loạn, thậm chí hắn còn muốn tìm một cái cây đâm đầu mà chết.

Lạc Tầm Phong, ngươi là súc sinh!

Này…..

Này phải làm sao đây…..

“Chỉ Ngọc, Chỉ Ngọc….” Hắn gọi người trong lòng nhưng Thẩm Chỉ Ngọc đã quá mệt mỏi, mí mắt y hơi động nhưng tựu chung y vẫn không tỉnh.

Lạc Tầm Phong nhìn thân thể y loang lổ những dấu vết hồng hồng, hận không thể một đao chém chết chính mình đêm qua.

Hắn giúp Thẩm Chỉ Ngọc mặc lại quần áo, sau đó đi đến bên đường dẫn ngựa về vốn định thừa dịp sáng sớm trên đường không có người sẽ âm thầm đưa Thẩm Chỉ Ngọc trở lại trang.

Con ngựa kia chạy khá xa khiến Lạc Tầm Phong thật vất vả mới tìm được ngựa.

Không ngờ bỗng nhiên nghe thấy một tiếng chó sủa.

Thẩm Thập Ngũ cùng một con chó chạy tới.

“ Lạc đại ca! ” Thẩm Thập Ngũ giống như gặp được ân nhân cứu mạng, lập tức bật khóc “ Hu hu hu….

Lạc đại ca, cuối cùng huynh cũng trở lại…..

Trang chủ, y mất tích rồi….”

“ Thập Ngũ ” Lạc Tầm Phong cảm thấy xấu hổ không thôi, “ Ta…..”

Lúc này, con chó khi nãy lại kêu một tiếng chạy về phía trước, Thẩm Thập Ngũ không cầm chắc dây liền bị kéo theo chạy về phía trước “ Tiểu Quy, tiểu Quy….”

Thẩm Thập Ngũ chạy vội tới, hắn thấy trang chủ nhà mình quần áo lộn xộn, không chỉnh tề mà nằm ở trong rừng……..

Hắn “ Oa” một tiếng, khóc còn lợi hại hơn lúc nãy.

——————–

Lạc Tầm Phong bưng dược đi vào sân ngoài phòng Thẩm Chỉ Ngọc liền nghe Thẩm Thập Ngũ khóc nói: “Trang chủ, người rốt cuộc cũng tỉnh……”

Hắn trong lòng vui mừng, bưng dược đẩy cửa.

Không nghĩ tới, Thẩm Chỉ Ngọc một chưởng đánh sụp giường “Uỳnh” một tiếng lớn.

“ Yến Cửu Phi!” Thẩm Chỉ Ngọc nghiến răng nghiến lợi, “ Ta nhất định phải băm thây tên dâm tặc kia thành vạn đoạn!”

Lạc Tầm Phong tức khắc run lên, “…….”

Tức…..

Tức phụ, có chuyện gì từ từ nói……..

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tác giả có điều muốn nói:

Yến Cửu Phi: “ Không phải ta! Ta không có làm! ”

~~~~~~~~~~~~~~~~

Chú thích:

Hừ hừ xích xích: chỗ này là tiếng con ngựa hí nhưng mình không biết diễn tả tiếng thế nào cho đúng nên mình để theo bên Wikidich còn câu gốc là “ 马还在路边哼哼味味”. Ai biết nên sửa lại thế nào thì góp ý cho mình nhé!

Nhuận nhuận: ẩm ướt, ướt át

Ngũ lôi oanh đỉnh: ý nói phải chịu sự đả kích vô cùng lớn

P/s: Cảm ơn mọi người đã giúp mình góp ý sau khi mình đăng chương 1, mình đang chỉnh sửa lại để bản edit tốt hơn.

Mong mọi người góp ý cho mình nhiều hơn, cảm ơn mọi người..