thanh lân ô trùy hải long câu, trọng vụ yểm nguyệt vùng địa cực uyên

rồng con vảy xanh khoan biển, vực sâu sương dày giấu vầng trăng

“Tinh quân không cảm thấy chuyện này rất thú vị sao?”

Bên trong long điện, Ứng Long xem xét cuộn giao tiêu sa mềm mại, trắng như tuyết trong tay.

Mới vừa rồi trong điện bày yến tiệc, long vương bệnh nhẹ trong người vẫn chưa xuất hiện, nên tiệc này do long thái tử thay mặt khoản đãi.

Để cho bọn họ gặp được sáu vị long thái tử đối với bảo tọa Nam Hải long vương đầy quyết tâm nhất định phải có được, Ngao Mang ương ngạnh, Ngao Anh nóng nảy, Ngao Tự thâm trầm, còn lại ba vị, tự nhiên vai vế cũng không phải bình thường, trong bữa tiệc bày ra bộ dạng nịnh hót đối phó với Tham Lang tinh quân và Long đế phương Nam, bày ra một mặt nắm chân sau đối phương, nếu không phải đang có khách đang ở bên, chỉ sợ là đánh nhau ngay tại chỗ.

Thiên Xu mặt không chút biểu tình, chỉ là nhìn hắn một cái: “Long vương xem ra sớm biết Nam Hải long vương sẽ không gặp mặt ta với ngươi.”

“Bản tọa là con rồng phản bội, xưa giờ tính nết Nam Hải long vương rất cẩn thận, suy xét mọi chuyện vô cùng để tâm, sao lại tùy tiện gặp bản tọa, để người khác cạnh khóe? Nếu không hưởng nhờ phúc của tinh quân, sợ rằng bản tọa sẽ không được bước vào Nam Hải long cung này.” Hắn biểu tình vẫn như thường, phảng phất như đã từ lâu lắm rồi biết rằng thân phận của mình không được hoan nghênh.

Nhưng mà Thiên Xu nghe vào trong lòng, không khỏi khẽ cau mày.

Rõ ràng chính là loài rồng tôn quý không gì sánh được, được người trong khắp trên dưới tộc nhân kính ngưỡng tôn sùng, một lần nghịch thiên, chịu phải tổn thất tuyệt không chỉ có hai nghìn năm tự do…

Thiên Xu bỗng nhiên đứng dậy, đi tới bên cạnh Ứng Long ngồi xuống.

Ứng Long hơi có chút ngoài ý muốn, nhìn Thiên Xu người này luôn giữ bộ mặt như tượng gỗ lấy ra một cuộn giao tiêu sa, hỏi: “Tinh quân thích giao tiêu này?”

Thiên Xu buông mắt không trả lời, chỉ nói: “Vươn tay ra.”

Ứng Long bỗng nhiên lộ ra nụ cười tươi, vươn tay trái đặt trên bàn. Lăn qua lăn lại nửa ngày, vốn dĩ cuốn lụa trắng được bện chỉnh tề lúc này đã bị kéo có chút mất trật tự, chảy ra mảng máu tươi càng ngày càng nhiều.

Nhưng mà người bị thương lại không chút để tâm, trái lại tâm tình có vẻ rất tốt: “Như vậy, nhờ tinh quân giúp cho.”

Thiên Xu lấy giao tiêu sa, tiện tay xé ra, long tiêu sa giá trị trăm kim bị hắn nhắc một phát thành vải bố, sau đó mở lòng bàn tay Ứng Long gỡ quấn lụa trắng chung quanh, lộ ra vết thương chưa khép lại. Long tộc có năng lực khỏi thương nhanh hơn con người nhiều, bên trong hành cung phương Nam cũng có nhiều linh đan diệu dược, nhưng vết thương trên bàn tay Ứng Long cũng không có dấu hiệu khép lại, trái lại tơ máu ngấm bên ngoài.

Ứng Long lấy tay kia nâng trán, kiên trì đợi.

Thấy Thiên Xu nhíu mày, cười nói: “Tinh quân không phải cũng có Bàn Cổ tạc sao? Sao không biết thương tích gây ra bởi thượng cổ thần binh không thể khỏi hẳn.”

Đối phương cũng không ngẩng đầu lên, lạnh lạnh ứng đối: “Binh khí của bản quân, cũng không cắn chủ.”

“Ồ …” Ứng Long có chút nghẹn họng, xấu hổ ho khan hai tiếng, “Cũng là đo bản tọa quản giáo không tốt.” Lẽ nào nói thần binh cũng là tùy chủ sao? (dạ, chứ còn gì nữa anh hớ hớ >^.^<) Đoạn đối thoại chỉ có thể, không còn nghe tiếng gì nữa. Ánh trăng bên ngoài, hoảng hốt bắn ra ngoài khơi, lờ mờ trên đỉnh đầu, khi thì nhộn nhạo bung ra, khi thì hợp lại thành hình tròn, ánh sáng nhu hòa lay theo dòng nước, bóng cây san hô bên dưới trông có màu lạ lùng, ngọc trai há mồm tỏa sáng, đáy biển xanh lam trở nên mê ly biến hóa khôn lường, giống như một đêm chiêm bao trầm tĩnh. Song sa khẽ che ánh trăng, khiến cho khuôn mặt xinh đẹp không gì sánh được mang theo chút mông lung, nhưng khóe miệng lại ẩn hiện một đường cong nhàn nhạt, nhưng thủy chung khó với bỏ qua. Xem nhân thế biển đổi không ngừng, thương hải tang điền lưu trong song đồng sáng vàng lấp lánh kia, ngay cả thiên nữ mỹ lệ, xinh đẹp tinh quái, cũng không hơn thế. Thế nhưng hôm nay, ảnh ngược soi rọi trên bề mặt chính là bóng người màu lam, tròng mắt thâm thúy như suối chảy vây chặt lấy kẻ dừng tầm nhìn ở trong mắt người, chuyên chú như vậy, kẻ khác chỉ cần trong một khắc vô ý dừng tầm mắt nơi đó, mặc dù vạn kiếp bất phục, cũng tuyệt không hối hận. Nhưng mà cho tới bây giờ chưa từng để ý tới Bàn Cổ tạc trong lòng bàn tay, bàn tay nhuộm máu vô số tà yêu, trầm ổn như trước, đang quấn lụa trắng, băng bó vết thương, một vòng lại một vòng, không tìm thấy chút xíu có lệ nào. Cũng không phải không chuyên tâm, chỉ là phảng phất trong thiên địa, không có gì có thể lay động tâm người. ==================================================== Sáng sớm ngày thứ hai, Nam Hải long tộc có thể nói đúng là dốc toàn bộ lực lượng. Buồn cười, đại công như vậy làm sao có thể để mình Ngao Tự một người độc chiếm? Sáu vị long thái tử tự mình lĩnh binh, ra tay, còn chưa xuất phát đã có cảm giác tia lửa văng khắp nơi. Mọi người đứng đầy sân, nhưng chậm chạp không ra lệnh xuất phát, Ngao Tự tiến lên hỏi, Ứng Long tỏ vẻ ý vị thâm trường nhìn hắn một cái, chậm rãi nói: “Không phải vẫn còn có một vị thái tử chưa tới hay sao?” “A ——” Ngao Tự lúc này mới nhớ tới Ngao Tiễn ở căn nhà gỗ dệt sa, hôm qua rõ ràng đã phân phó để hắn dẫn đường, thế nhưng bây giờ còn không thấy bóng người, không khỏi giận giữ, quay đầu đang muốn phân phó lính tôm tướng cua kéo người tới, mắt liền thấy thân ảnh màu lam trên thân nổi vảy như cá, nhẹ nhàng lại mang theo dáng dấp vội vội vàng vàng từ trong cung bước ra. Đêm qua vội vàng bắt tay vào việc xe sợi, một đêm thức trắng, vì vậy bỏ lỡ canh giờ, Ngao Tiễn chân mới vừa chấm đất, liền thấy bộ dáng hung hăng dữ tợn của mấy vị long thái tử, sợ đến mức liên tục thối lui hai bước, nếu không phải phía sau lính tôm tướng cua đưa tay ngăn cản hắn, chỉ sợ hắn sẽ xoay người chạy về cung mất tiêu. Lúc này hận một nỗi không thể nào thu nhỏ bản thân lại, đáng tiếc thuật biến hóa hắn chưa học, không thể nào biến hình, chỉ phải đứng ở chỗ cũ một bộ dáng luống cuống không biết làm sao. Gặp người đã đến đủ, một bên cỗ xe cũng đã chuẩn bị tốt từ lâu. Ứng Long đứng một bên, cười hỏi Tham Lang tinh quân bên cạnh: “Thường ngày chỉ thấy tinh quân cưỡi thanh loan, chẳng biết có thể cưỡi ngựa?” Thiên Xu liếc mắt nhìn hắn, lười trả lời, vừa vặn lúc này lính tôm dắt qua một hải long câu. Thiên Xu bỗng nhiên nhún một cái, trong tiếng kinh hô lưu loát của mọi người xoay người lên ngựa, hải long câu so với ngựa thế gian cao to hơn nhiều, đằng sau bờm là vây cá, góc nhọn lại có gai, hơn nữa trên lưng tất cả đều là vẩy cá trơn truột không gì sánh được, lại không có yên rất khó khống chế, vì vậy tuy rằng thần tuấn, ngay cả mấy vị thượng tiên cũng không kỵ. Nhưng mà Thiên Xu vững vàng ngồi trên, sống lưng thẳng tắp, không có một chút chật vật. Thanh lân hải long câu, đỏ như màu quả quýt, chếch một bên đầu có lốm đốm tròn màu bạc lấm tấm, vây trên lưng màu đen sọc vằn, mà chỗ mông long đuôi màu sáng nhưng nhạt, cũng khó gặp. Lúc này chỉ thấy hắn lấy tay vỗ vỗ bên gáy vật cưỡi, trấn an hách hải long câu có chút chấn kinh, vật cưỡi này tựa như có linh tính, cư nhiên lại cứ như vậy mà yên lặng một bên, cúi đầu nghe theo, đứng tại chỗ không nhúc nhích. Thiên Xu từ trên cao nhìn xuống, thanh sam phiêu phiêu, thần thái bức người, ruổi ngựa bước đi thong thả đi tới trước mặt vị long đế vận trường sam đen tuyền đang chuẩn bị xem kịch vui kia đáng tiếc trò hay không thể bắt đầu. “Chẳng long vương kỵ mã, hay ngồi trong cỗ xe?” “Ha ha…” Ứng Long cười ngoắc ngoắc, lại có một tướng cua dẫn một … con hải long câu khác tới, xoay người nhảy lên lưng ngựa. Vạt áo dài màu đen rơi xuống, hải long câu cư nhiên cũng là một thân đen tuyền, vằn màu vàng sáng, đẹp đẽ quý giá lại bất phàm, quân lâm thiên hạ (vị quân vương), như đang ở thiên điên quan sát chúng sinh, khiến chúng dân Thuỷ tộc phía dưới không dám ngẩng mặt. Hắn nhìn thoáng qua cỗ xe xa hoa không gì sánh được: “Đường xá xa xôi, nếu đã chuẩn bị, vậy để thất thái tử ngồi đi!” Có thể được long đế ưu ái, chúng thái tử đỏ mắt, về phần thất thái tử Ngao Tiễn kia, đôi mắt to tròn y ngọc lưu ly khó có thể tin nhìn cỗ xe ngựa đẹp đẽ quý giá đi tới trước mặt hắn, thường ngày đừng nói là ngồi, ngay cả đụng vào cũng không có khả năng, hôm nay lính tôm tướng cua lại phi thường tôn trọng dùng long tiêu sa do hắn xe phủ quanh ghế dài để hắn dẫm lên. Hắn nơm nớp lo sợ, giẫm ghế mền lên xe. Liền nghe thấy bên ngoài màn sa mỏng, giọng Ứng Long vang lên: “Thất thái tử, xin mời đi trước dẫn đường.” “Phải… phải.” Ngao Tiễn vội vã nói với người điều khiển xe, “Hướng Nam.” Đàn long rời biển, tránh không khỏi một phen náo nhiệt. Vốn tưởng rằng hai ba ngày có thể tới nơi, nhưng mà bởi vì khi thái tử giao nhân được mẫu thân dắt theo về nhà ngoại tuổi còn quá nhỏ, không thế nào nhớ kỹ đường đi, đi qua đi lại dưới đáy biển không bắt được trọng điểm. Nếu đổi là thường ngày chỉ sợ mấy vị long thái tử tính tình táo bạo kiềm chế không được, nhưng hôm nay Ứng Long vương ở một bên, tự nhiên không có khả năng làm bậy, không thể làm gì khác hơn là ném cho thái tử giao nhân không ít cái trừng mắt. Ngao Tiễn vốn nhát gan, hôm nay càng thêm rụt đầu vào màn che cửa sổ cũng không dám lộ đầu. Chỉ là càng đi về hướng Nam, dòng nước càng thâm trầm, phảng phất như rơi vào vực sâu. Ngày hôm đó không có thu hoạch, đội ngũ dừng lại ở bên cạnh bờ vực nghỉ ngơi, lính tôm tướng cua dựng lều vải, tuy nói đến lúc thì có thể dùng thế nhưng là tuyệt không tùy ý, rất sang trọng. Bấy giờ chỉ có cỗ xe ngựa hoa lệ lặng lẽ đứng ở một chỗ, không người phản ứng, bên trong cũng lặng im dường như không có người, lính tôm tướng cua đi theo cùng sớm đã thành thói quen với vị thất thái tử như không có chút xíu sự tồn tại nào kia không chút động tĩnh như vậy ở bên trong, vì vậy cũng không có ý tứ quấy rối. Mấy long thái tử đều mong muốn làm thân với Tham Lang tinh quân cùng Long đế hôm tiệc tối, lúc này cơ hội để cải thiện quan hệ tốt như thế. Ngao Mang, Ngao Tự đứng chờ càng thêm nóng lòng lấy lòng, đều phái người đi mời, chỉ là, kỳ quái chính là binh tướng trở về báo rằng không gặp được Ứng Long vương cùng tinh quân! Ngao Tự đang chờ tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng hai vị thần nhân thượng cổ làm như thế nào thì cứ thế mà làm, bọn hắn nào có thể quản được, vì vậy cũng đành phải thôi. Bên ngoài vực sâu hơn ngàn dặm, khách quý được long thái tử nhớ thương đang đạp nước bay ở ngoài khơi. Pháp thuật hệ nước thật có ích, vạt áo xanh chưa từng dính chút nước, Thiên Xu nhìn phía chân trời xa xa, nơi này bầu trời bị tầng tầng mây che khuất, ngoài khơi sương mờ mù mịt, không thể nhận ra vật ở ngoài một trượng. “Bỏ ngựa đi bộ, tinh quân thật hăng hái!” Thản nhiên có tiếng nói từ sau người vang lên, huyền bào nam tử ẩn hiện trong sương mù dày đặc, phảng phất thiên địa hỗn độn, nơi đây trong dòng nước dưới chân bóng đen dưới nước đang uốn lượn, thấp thoáng lớp vảy mực. “Long vương cũng không thể ngủ sao?” Thiên Xu vẫn chưa quay đầu lại, ánh mắt trông về phương xa xa. Mà cách nơi đó không xa, dưới đáy nước sâu, bóng cá xanh giữa đá ngầm xen kẽ đàn đá nối nhau như thoi đưa. Nơi này đá ngầm nơi nơi, nước biển dâng lên hạ xuống, suối nước ngầm đang xuôi chảy theo dòng, nếu mắt không tinh làm sao có thể nhìn thấu trong đêm, khuất mây sương mờ làm sao bay trong nước? “Tiểu giao nhân người này thật không đơn giản, không thể trách sáu vị huynh trưởng của hắn đều bị qua mặt.” Ứng Long cười tủm tỉm nhìn người cá đang vẫy đuôi, hiếm khi bị người lừa gạt mà buồn bực, “Nam Hải giao nhân, xinh đẹp hát hay, rơi nước mắt hóa châu, người đời luôn ao ước. Nhân ngư như ngọn đuốc, không thể sống lâu. Long tộc yêu thích bảo bối, giao nhân khóc ra châu, quả thật nên giấu đi.” Ví như mấy vị long thái tử như lang tự hổ cứ tự cho mình siêu phàm, nếu thật sự để bọn họ tìm được giao nhân tộc, nhất định không nói lý vội vàng muốn ta giao người, người bị giam trong điện nhà mình khi khóc nước mắt hóa thành châu. Cũng đúng thảo nào giao nhân thái tử bằng mặt không bằng lòng, đã nhiều ngày nay cố ý dẫn bọn hắn xoay vòng, chờ đêm khuya người yên tĩnh không người trông giữ thì len lén chuồn ra, lúc này chắc là đi báo tin. Thiên Xu không nói, lúc này hắn đang nhìn, thế nhưng cũng không phải nhìn người cá xanh lam đang bơi ngoài kia. Phương hướng người cá đang tới, sương mờ càng ngày càng dày đặc, lượn lờ bên trong thế nhưng có thể thấy được một vật. Đúng, một vật vô cùng to lớn, thông từ biển tới trời, nằm giữa thiên địa!! “Nam cực Ngao Túc.” (Ngao= con ngao/ trạch, túc = chân) Thiên Xu chậm rãi tới gần, ánh mắt lấp lánh như điện, vươn tay chỉ Ứng Long, “Đây mới là một công đôi việc mà… long vương nói đi?”