giao tiêu long sa bỉ vân thường, san hô ảnh tùng tiềm chức tay

giao tiêu sa bỉ vân thường, sau rặng san hô tay kéo sợi

Bắc Hải lạnh lẽo, Nam Hải ấm áp.

Nam Hải xanh thẳm một màu, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, quanh năm không thấy tuyết, màu mỡ phì nhiêu không gì sánh được, như ngư trường (nơi đánh bắt) rộng lớn, nơi này không phải quê cũ thế nhưng rất đáng để du ngoạn một lần.

Cung điện Long vương, dưới đáy biển Nam Hải.

Không thể so Đông Hải nguy nga đẹp đẽ quý giá, không thể so Bắc Hải tạo hình trong suốt, không thể so Tây Hải một phen phong tình khác lạ, thế nhưng Nam Hải long cung cũng có chỗ nổi bật, khác biệt hẳn với ba nơi còn lại.

Có long thái tử cùng đi, lính tôm tướng cua Nam Hải long cung tự nhiên không dám chậm trễ khách quý, Quy thừa tướng tự mình dẫn đường, mời Ứng Long cùng Thiên Xu ở trong phòng chờ một chút.

Hai người ngồi xuống, long cung dưới đáy biển là nơi ở của Long vương tự nhiên xa hoa, không thấy tường vây nhiều, đa phần là dùng tầng tầng mỹ sa làm màn che, hành lang uốn lượn kéo dài tới bên ngoài hay sau điện thờ, màn sa mỏng như cánh ve, mềm nhẹ như sợi bông bay phất phơ trong gió, phảng phất như xuyên qua nhìn thấy bóng người, rồi lại thủy chung không thể thấy rõ ràng, như ảo như thật, tự rơi vào ảo cảnh.

Nhưng mà vị thương y thần nhân kia ngồi yên bất động trên ghế, nhìn không chớp mắt, phảng phất tất cả mỹ cảnh trong mắt hắn, bất quá chỉ như hoa trong gương, trăng trong nước, có thể có cũng có thể không.

Ứng Long nhìn biểu tình này của hắn, ngẫm nghĩ nếu đổi lại là một vị tiên nhân khác mời tham quân tới ngắm nhìn tiên sơn động phủ nhà mình, chỉ sợ vị Tham Lang tinh quân này không thể nói ra lời khen tặng hay ho, lại tự bản thân tìm phiền muộn thổ huyết tại chỗ đi?

Nghĩ thế, liền không khỏi cười ra tiếng: “Thiên hạ không thiếu cái lạ, bất quá ở trong mắt tinh quân, có phải không thấy gì không?”

Thiên Xu chuyển mắt nhìn hắn một cái: “Xin hỏi Long vương, cái lạ là cái gì?”

Ứng Long đứng dậy đi tới song cửa sổ bên cạnh, tiện tay vén một tấm màn thuận theo dòng nước chảy xuôi lửng lơ trong gió, rõ ràng ngâm trong nước cũng không bị thấm ướt, chỗ xúc tua mềm mại hơn tơ, nhẵn mịn như sữa (sữa trâu J).

“Tinh quân có biết, Nam Hải long cung còn có tên gọi khác là gì không?”

Thiên Xu lắc đầu: “Nguyện nghe giải bày.”

“Điện này vốn mang tên Long Tiêu cung, nguyên nhân nằm ở trong long cung này, quân là long mạn như tơ, vì thế bèn lấy tên này.” 《 Dị Ký 》có ghi lại giữa tầng mây xoắn lại, sa ngư (cá nhám còn gọi là sa ngư) vùng Nam Hải nhả sa (lụa sống), ẩn vào suối dệt ra giao tiêu sa, giá trị hơn trăm kim (1kim/1 lượng bạc), không thấm ướt. Mà tầng tầng sa mạn bên trong Nam Hải long cung, chính là giao tiêu sa quý hiếm giá trên trời trong truyền thuyết!

Lụa đầy một sân cũng không đổi được cái liếc mắt lưu luyến của Tham Lang tinh quân, Ứng Long nghĩ hẳn là nên thay Nam Hải long vương cảm thấy phiền muộn đi…(khỉ, anh vui mở cờ trong bụng thì có)

Hắn thở dài nói: “Làm như không thấy, nghe như không nghe thấy, chớp mắt ngàn năm, tinh quân chẳng lẽ không có cảm giác không thú vị sao?”

“Tịnh đàn nạp cống, quan sát bốn phương nơi nhân thế là chức trách, mỗi tiên nhân có một trách nhiệm khác nhau. Bản quân Tham Lang, chức trách chuyên ti sát.”

(tịnh đàn nạp cống = tịnh: sạch sẽ, đàn =lễ tế, nạp cống =tiếng cống/ dâng lênà Thân không vướng bụi (?).Ti đứng đầu một tổ chức/ nơi nào đó,sát= chém giết)

Ứng Long ra vẻ tỉnh ngộ: “Thảo nào các tiên nhân khác quần áo đẹp đẽ quý giá, vẻ mặt hồng hào phát quang, hóa ra nhiệm vụ của bọn họ là mỗi ngày chạy khắp núi sông nổi tiếng, ban phát ân huệ, xây dựng miếu thờ, nhận đèn nhang khắp thế gian. Tinh quân thanh liêm, dốc lận lực ngàn năm cũng chỉ nhận được một danh xưng sát tinh, đừng nói tế lễ trong đền miếu, chẳng qua ngẩng đầu quan sát chiêm tinh tính lệch đi một tí, làm cho thuật sĩ kêu gào thế gian sắp thay đổi triều đại, là đã gây ra họa lớn mất đầu như chơi.”

“…” Thiên Xu không nói gì mà chống đỡ.

Trách nhiệm mỗi chỗ, khác biệt lạ lùng.

Thần tiên tu đạo theo con đường chính là tu vi thanh tịnh, thiên theo hướng giết chóc cũng có, chính là thỉnh thoảng ở thế gian thi ân hàng yêu, cũng có một bộ phận lớn.

Nhưng mà thiên đạo chính thống, không được phép yêu nghiệt tàn sát bừa bãi, làm hại nhân gian, dù sao cũng phải có người giữ gìn cương thường.

“Lẽ nào tinh quân không có trong nháy mắt cảm thấy hối hận, bởi vì chưa từng lưu ý bên người, chuyện nào đó phải bỏ lỡ ngàn năm không còn giữ được như trước nữa, có lẽ… Người nào đó chẳng hạn?” Ứng Long buông đoạn long tiêu trong tay ra, đoạn sa mềm mại mỏng manh chậm rãi rơi vào nước, có cảm giác rất kì diệu, tựa như điệu vũ nghê thường, “Mất đi một người, bi thương nhường nào không biết?” (ta iu anh quá Long cute ơi, anh thông minh toàn đánh một nhát là trúng tim)

Thiên Xu trầm mặc, bỏ lỡ cái gì?

Ngàn vạn năm qua chưa từng dừng chân ngơi nghỉ, hắn đã từng nhớ kỹ một chén trà lạnh cùng với một bàn cờ chưa hạ. Nhưng mà hôm nay, trà lạnh có người thay, cờ cũng đã hủy, bớt đi một phần lo âu, trong ***g ngực không phải cứ khuyết một phần, thật ra cũng không cảm thấy có cái gì. Chỉ là hôm nay nhớ tới, có phải hay không… Có thật là không bỏ lỡ?

Ứng Long nhàn nhạt nhìn một chút phản bác trong Tham Lang tinh quân, chưa từng bỏ qua phần kiên nghị dưới đáy mắt mang theo một chút tịch liêu, nhưng mà chỉ trong chớp mắt, cặp mắt đen như mực kia đột nhiên chuyển sang sắc bén, không thấy nửa phần dao động, giọng nói nghiêm khắc như mặt trời chói chang khiến băng tan chảy: “Xem ra long vương tại trong tỏa yêu tháp ngàn năm, tỉnh ngộ ra nhiều. Nhớ kỹ long vương thời hạn thi hành án dài vạn năm, đợi ngày tỏa yêu tháp trùng tu xong, bản quân tự nhiên tự mình hộ tống Long vương vào tháp tịnh tu, chắc chắn sẽ ngộ ra thiên đạo.”

Có câu nói rất hay, lưỡi dài không xương, giết người không thấy máu.

Ứng Long kéo kéo vùng xung quanh lông mày, ho khan hai tiếng, ngồi xuống nâng chén, thần thái khoan dung.

Mới nói: “Ôi ôi, là phúc không phải họa, họa chẳng thể tránh, cũng không thể nào đoán được. Có lúc bỏ lỡ, không nhất định là chuyện xấu.” Ứng Long nhấp một ngụm trà nhuận nhuận cổ họng, sau đó ngẩng đầu nhìn lên sắc trời, “Bất quá hôm nay xem ra, chúng ta với Nam Hải long vương sợ là chỉ có thể lỡ mất dịp tốt.”

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, long thái tử Ngao Tự đẩy cửa tiến đến, nét mặt mang theo ý tứ xin lỗi.

Quả nhiên.

“Để cho hai vị chờ thật sự xin lỗi, phụ vương đột nhiên đổ bệnh nhẹ, nằm trên giường không dậy nổi, không thể gặp mặt hai vị, vạn lần xin thứ lỗi.”

Ứng Long tựa hồ sớm có đoán được, cười nói: “Đã như vậy, cũng không tiện miễn cưỡng.”

Ngao Tự có vẻ thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: “Ngao Tự hỏi qua phụ vương, Hỏa Tinh bảo châu lúc rơi xuống Nam Hải, phụ vương cũng đã phái người đi vớt, đáng tiếc có thể châu đã trôi dạt ở phía ngoài, khó có thể xác định được chìm hay nổi, không thể tìm thấy tung tích, đến nay vẫn không tìm được. Bất quá long đế cùng tinh quân xin hãy yên tâm, việc này Ngao Tự nhất định làm hết sức, chắc chắn tìm được bảo châu, giúp tinh quân trùng tu lại tỏa yêu tháp!” Ngao Tự tuy không rõ ràng lợi hại bên trong, nhưng cũng biết rằng nếu như Hỏa Tinh bảo châu thật có thể trùng tu lại tỏa yêu tháp, không thể nghi ngờ chính là lập được đại công. Lúc thượng đế luận công ban thưởng, tự nhiên cũng không thể thiếu phần hắn, lúc đó, đừng nói là bảo tọa Nam Hải long vương, ngay cả phong làm thiên long, cũng là có khả năng! Long thái tử Tiều Đông Hải, không phải cũng là bởi vì vì hàng phục yêu có công, mà được thượng đế phong thành tứ độc Long thần không phải sao?

Ứng Long hỏi: “Chẳng hay ngũ thái tử dự định làm sao?”

“Kia… này, ta dự định điều khiển năm nghìn thuỷ binh dưới trướng canh giữ ở bên ngoài khơi, chỉ cần một khi bảo châu nổi lên trên mặt nước, nhất định có thể bắt được.”

“Điều động binh lực, hơi phiền phức đi.”

Ngao Tự vội vã hỏi: “Chẳng lẽ long đế đã có dự định?”

Ứng Long nâng hàng mi cười, chậm rãi nói: “Nghe nói giao nhân (người cá) Nam Hải, động tác nhanh nhạy, có thể so sánh với giao long. Nếu có thể có trự trợ giúp của tộc giao nhân, chuyện tìm châu nhất định có thể nhanh chóng có kết quả.”

Nhưng sau khi nghe xong, thần sắc vị long thái tử kia khẽ biến, trên mặt lộ ra vẻ do dự: “Long đế thứ lỗi, tộc giao nhân sống sâu dưới đáy biển, cắt đứt liên lạc với Hải tộc, nếu như muốn nhờ người giúp đỡ, chỉ sợ thập phần khó khăn.”

Hai mắt chuyển sáng, lấp lánh như đao, phảng phất như có khả năng nhìn thấu tất cả bí mật bị che giấu, trong thiên hạ ngay cả yêu thú thượng cổ cũng không có cam đảm nhìn thẳng, huống chi chỉ là một tiểu long nho nhỏ?

Ngao Tự chỉ cảm thấy ***g ngực tắc nghẽn buồn bực không thôi, rồi lại không thể nào né tránh, may mắn là lúc này Ứng Long không ra uy đè áp, dời đi đường nhìn, nhìn song sa phất phơ trong nước.

“Đã đoạn tuyệt, vậy long tiêu sa từ đâu có?”

“Cái này… Kỳ thực…”

《 Sưu thần ký 》 từng viết, ở bên ngoài Nam Hải, có người cá, cá sống dưới nước, lúc không xe sợi được nữa nước mắt chảy ra, có thể hóa ra châu. Hàng dệt ra chính là giao tiêu sa. Chứng cứ ngay trước mặt, Ngao Tự thực sự khó lòng giấu diếm.

“Có một lần bản tọa ghé qua Nam Hải long cung, vừa vặn đúng lúc diễn ra tiệc cưới giữa Nam Hải long vương với con gái giao nhân.” Ứng Long vương nói, chậm rãi, giống như đang suy tính nước đi của con cờ rốt cuộc cần dùng bao nhiêu cân rơm mới có thể bức bách con lạc đà đầu đàn… không nhanh không chậm, chậm rãi có thêm.

“Người cá sống bất quá chỉ được ngàn năm, giao phi mất lâu rồi.”

Ứng Long thu hồi đường nhìn, nhìn về phía Ngao Tự vẫn đang giãy dụa, quăng một câu cuối cùng: “Nhưng liêm sa này màu sắc trông rất tươi tắn, ắt hẳn không phải đồ cũ.”

Nếu so về lòng dạ, Ngao Tự có thông minh hơn đi nữa, cũng không thể nào có thể so sánh với vị long đế này phá vỡ tam giới này, bất quá dăm ba câu nói liền không thể giấu diếm được gì, không thể làm gì khác hơn là khẽ cắn môi, nói ra: “Kỳ thực… Trong tộc còn có một người cá khác, chính là do giao phi sinh, nhưng thân thể yếu ớt, thông báo với bên ngoài là đã chết non, vì vậy chẳng bao giờ lộ diện. Đệ ấy thường ngày ở trong phòng dệt hàng, long sa trong cung là do một tay đệ ấy làm ra.”

“À?” Ứng Long nghếch mi, “Long thái tử lại xe sa? Chuyện chưa từng nghe thấy như thế, quả thật bản tọa muốn mở mang kiến thức một chút, chẳng hay ngũ thái tử có thể dẫn đường hay không?”

“Chuyện này…”

Uốn một vòng quanh cung điện vàng ngọc, càng đi càng thấy hẻo lánh, từng bụi rậm san hô lởm chởm, trùng điệp lẫn lộn, xem ra cho tới bây giờ không người để ý chăm non, đằng sau có đường hầm chỉ lọt được một người, thế nhưng ở đây xuất hiện dòng nước trong suốt sáng sủa, phản chiếu ảnh ngược bụi san hô bên dưới, đường mòn uốn khúc trông hơi tăm tối, bên tai vang đâu đó tiếng xe sợi “kít kít “, tuy không phải nhạc cổ vui tươi thế nhưng truyền vào trong tai quả thật đúng là dễ nghe.

“Là ở đây.”

Vòng quanh hai rặng san hô chặn đường phía trước, liền xuất hiện một ngôi nhà gỗ tương đối mộc mạc, bên dưới song cửa sổ phải dùng thanh gỗ thẳng dựng lên để thông khí, trừ nơi đó ra chung quanh kín không kẽ hở, phảng phất như không muốn để người bên ngoài nhìn thấy tình huống bên trong.

Ngao Tự bước ra phía trước, có chút không kiên nhẫn dùng sức gõ cửa: “Ngao Tiễn! Mở cửa ra!”

Chờ một lúc, “cạch ——” một tiếng ổ khóa bên trong cánh cửa cũ nát được mở ra, lộ ra một người có cái đầu màu xanh lam, con mắt to tròn như ngọc lưu ly trên mặt lộ dáng vẻ sợ sệ.

“Còn không mau ra đây cho ta!!” Ngao Tự càng không kiên nhẫn, thốt ra cả tiếng quát mắng, người ở bên trong cuối cùng cũng bước ra khỏi căn phòng tối mờ, chỉ thấy người thanh niên cao cao nhưng gầy gòm, chỉ là xuất hiện với hình người nhưng toàn thân được phủ bởi lớp vảy dày, hai tai cá vểnh lệch bên sườn, hiển nhiên chính là dân Thủy tộc – chưa thông thạo thuật biến hóa.

“Ngũ ca…” Đối mặt Ngao Tự, hắn vốn dĩ chân tay luống cuống, huống chi đứng một bên còn có hai người xa lạ mà nam tử kia dáng vẻ lại cực kỳ uy nghi, hắn ngay cả nhìn cũng không dám liếc mắt một cái, “Là người tới lấy hàng dệt à? Ta còn chưa có làm xong…” Hắn nuốt một ngụm nước bọt, “Phụ vương… Phụ vương hắn hết bệnh chưa? …”

Ngao Tự nhíu mày: “Ngươi làm sao biết phụ vương bệnh nặng? Chẳng lẽ ngươi một mình tự xuất cung!”

Thanh niên lại càng hoảng sợ, vội vã giải thích: “Không có… Ta, ta chỉ là muốn nhìn phụ vương, không có bị người phát hiện…”

“Hừ, ngay cả biến hóa cũng làm không được, sao xứng với danh thái tử Nam Hải long cung! Chớ ra ngoài khiến người mất mặt xấu hổ!” Hắn tuy rằng chán ghét thanh niên này, nhưng khi có người ngoài thì cũng không tiện phát tác, “Hai vị này chính là khách quý của phụ vương, muốn tìm Hỏa Tinh bảo châu rơi ở trong biển mà đến, muốn giao nhân tộc giúp đỡ.”

“Ta… Ta không biết…”

“Ngươi dù sao cũng từng theo Ngao phi về nhà ngoại, ít nhất cũng biết chỗ ở của giao nhân tộc.” Thấy hắn khúm núm, Ngao Tự càng không kiên nhẫn, mắt nhìn một thân vải thô trên người hắn, hừ nói, “Ngày mai dẫn đường, ăn mặc chỉnh tề cho ta, không nên thất lễ trước mặt người ta!”

Sau đó xoay người lại nói với Ứng Long: “Nơi này bẩn thỉu lại loạn không tiện ở lâu, thiên điện đã chuẩn bị buổi tiệc nhỏ, xin mời hai vị dời bước qua thiên điện!”

“Không vội.” Ứng Long lướt qua Ngao Tự, lướt qua hắn đi tới trước mặt thanh niên.

Dáng vẻ cao to đế vương vận huyền bào đến bao phủ bóng đen khiến chàng thanh niên càng thấp thỏm lo âu.

“Bản tọa có một yêu cầu quá đáng.”

“Là… Là chuyện gì…” Con mắt ngọc lưu ly cuối cùng cũng ngẩng lên, chống lại đôi động tử sắc vàng uy nghiêm.

Ứng Long mỉm cười nâng khuỷu tay, đưa bàn tay bị thương chìa trước đến người: “Bản tọa tới đây vội vội vàng vàng, quên thay băng vết thương, chẳng biết có thể mượn mấy cuộn giao tiêu dùng một lát được không?”