Khi Từ Lỗi đứng trên đài chủ trì tuyên bố giải quán quân tăng thiết giáp lần này thì, tựa hồ kết cục đã định.

Hội trường vang lên tiếng ca lanh lảnh. Hùng Khải ngồi trong xe tăng nghe tên quán quân, khoảnh khắc ấy anh sửng sốt, nhất thời không có phản ứng. Đến khi cái tên chiến thắng lọt vào tai, lướt qua đầu, anh phát hiện mình không nghe nhầm, phải, đài chủ trì đọc tên anh, Hùng Khải!

Anh biết nhất định Tu Dĩnh ở bên ngoài cũng nghe thấy. Chắc chắn cô đang hoan hô, đến anh cũng không kềm chế được muốn hét to. Có lẽ có người cảm thấy như vậy quá khoa trương, nhưng tỷ đấu lần này không phải cuộc thi bình thường, nó gắn liền với việc thăng hàm của anh. Sẽ có người nói, không phải xét duyệt thăng hàm cho anh đã trình lên trên rồi sao? Có dù không giật được quán quân vẫn còn cơ hội thăng hàm. Nhưng mọi người đừng quên, quân đội cũng giống một xã hội thu nhỏ, hiện thực cũng chẳng khác gì. Có cái gọi là “quan hệ”, ai cần biết anh giỏi hay không, lúc nên thể hiện thì không do dự mà thể hiện. Nhớ năm đó, anh thi trường quân sự, thành tích đứng đầu toàn trung đoàn, nhưng rồi sao? Người ta đi cửa sau, cứ thế đoạt mất thành quả một năm học tập vất vả của anh. Lại thi, vẫn như cũ bị người có quan hệ, có núi dựa chèn ép. Sau đó đề cử, năm nào anh cũng nỗ lực vươn lên, năm nào cũng không như ý. Năm nay nếu không phải tiểu đoàn trưởng mới về quan tâm, làm gì có chức quán quân này của anh? Người không đi lại trên giang hồ sao biết giang hồ hiểm ác? Nếu không phải mấy năm nay anh tiến quá vất vả, sao lại cảm thán tình đời lạnh bạc. Có lúc không phải chỉ cần anh giỏi giang là được, có khi duyên phận quan trọng hơn hết.

Ngẫm lại, Tu Dĩnh đúng là ngôi sao may mắn của anh. Yêu cô, anh giành được may mắn lớn đến thế, khiến anh gặp được một tiểu đoàn trưởng tốt, giúp anh vượt qua cửa ải khó khăn này.

Hưng phấn, anh chui ra khỏi xe tăng, quăng mũ cối lên trời, vẫy tay với khán đài, lại nhìn thấy tiểu đoàn trưởng Lưu Vũ cũng vẫy tay với anh. Lúc này, trong đầu Hùng Khải chỉ có một suy nghĩ, một nửa thành công của anh là nhờ Tu Dĩnh, anh muốn chia sẻ niềm vui này với cô. Anh nhìn qua khu quan sát, người đông nghịt, không thể nhìn thấy Tu Dĩnh nhưng dường như anh có thể nhìn thấy vẻ mặt Tu Dĩnh trong đám đông. Cô đang cười tít cả mắt, vẫy tay với anh, đặt tay bên môi hét to “Tiểu Hùng, em yêu anh!”

Đối với Lưu Vũ mà nói, Hùng Khải giành chức quán quân dường như nằm trong dự đoán của ông. Hùng Khải xuất sắc, ai cũng công nhận, cũng vì sau lần ầm ỹ trước, anh càng nỗ lực. Vì cơ hội không dễ có, càng muốn đoạt chức quán quân, có tính là trong cái rủi có cái may không đây? Kỳ thật ông trời vẫn rất công bằng, công bằng cơ hội cho mỗi người, còn lại phải xem anh có nỗ lực, có phấn đấu không thôi. Lần này thi đấu, Hùng Khải giành giải nhất là một chuyện vui vẻ, còn có một việc vui nữa là gặp mặt bạn học cũ Từ lỗi. Lâu rồi hai người không gặp nhau, có thể nói là mượn cơ hội thi đấu lần này. Ông muốn mời bạn ăn một bữa cơm, lý do là ôn lại chuyện cũ, nhưng còn có tâm tư khác, ông quyết định giới thiệu cho Hùng Khải biết Từ Lỗi.

Khi Lưu Vũ nói quyết định của mình cho lính, Hùng Khải kinh ngạc. Được gặp thủ trưởng là chuyện anh nằm mơ cũng muốn nhưng cũng hơi lo lắng, anh hỏi “Tiểu đoàn trưởng và thủ trưởng gặp mặt, em đi có hợp không?”

“Sao không? Cậu là lính tôi đắc ý nhất, tôi tính giới thiệu cậu với Tiểu Thạch Đầu, có lẽ sẽ giúp được cho cậu.” Lưu Vũ làm anh thấy ấm lòng.

Người lãnh đạo này, giúp anh không chỉ một chút. Lần này nếu không phải ông luôn chống lưng cho mình, có lẽ anh sờ không tới cánh cổng đại hổi, đừng nói là đi vào. Cơ hội quen biết với thủ trưởng quân khu, nói gì anh cũng không muốn bỏ lỡ, nhưng Tu Dĩnh của anh làm sao đây? Tu Dĩnh còn ở ngoài sân, ở thành phố này cô không có bà con, chẳng lẽ anh quăng cô lại mà đi dự tiệc một mình? Nói gì cũng không được.

Có vẻ như Lưu Vũ nhận ra anh khó xử, vỗ vai anh nói “Yên tâm đi, lần này không phải tiệc nghiêm trang gì đâu, mọi người có thể dẫn theo bạn gái. Đến chừng đó cậu dẫn Tiểu Tu theo.”

Mới đầu, Lưu Vũ không biết gì về cô bé Tu Dĩnh này, nhưng từ sau vụ bà Tu tới doanh trại quậy, ông không muốn biết cũng khó. Về nhân vật trong lời đồn, ông chỉ mới nghe tên chứ chưa thấy mặt. Lần này Hùng Khải tới thành phố G liền biến mất nửa ngày một đêm, ông nghĩ bằng đầu gối cũng biết cậu chàng đi đâu, làm gì với ai. Trận ầm ỹ của bà Tu, thiếu chút hại lính của ông, ít nhiều Lưu Vũ cũng có quan điểm, nó khiến ông nhớ tới cô gái ông nhất mực chung tình, năm ấy cũng vì cha mẹ mà chia tay với mối tình đầu của mình. Khi đó ông và cô ấy là hai người xa lạ gặp nhau, nghe cô kể chuyện tình đầu của mình nhẹ như không, ông có ý nghĩ xung động, muốn xông lên che chở cho cô, nhưng ông không thể. Vì thế, ông đồng tình với cảnh ngộ của Hùng Khải và Tu Dĩnh, cũng như năm đó ông đồng tình với cô gái ấy. Đáng tiếc cô gái năm xưa bây giờ ở nơi nào ông cũng không biết, trong lòng ông chỉ có một suy nghĩ, không thể để bất cứ đôi tình nhân nào chia tay vì thực tế, nó quá đau khổ.

Hùng Khải được lãnh đạo cho phép, vui như hoa nở, nói liến thoắng “Cám ơn tiểu đoàn trưởng, cám ơn tiểu đoàn trưởng. Bây giờ em đi tìm Dĩnh Dĩnh, nói cho cô ấy biết tin này.”

Nhìn dáng vẻ háo hức nhảy cẫng lên của cậu ta, Lưu Vũ mỉm cười, nghĩ đến tình cảm của mình lại chán nản.

Em ở đâu? Chúng ta còn cơ hội gặp lại không? Trong óc hiện lên một gương mặt xinh xắn đang mỉm cười với ông, nhưng sau nụ cười ấy lại là thương cảm nói không nên lời.

Hùng Khải chạy xộc ra ngoài sân, tìm kiếm bóng Tu Dĩnh giữa dòng người đi lại như nước chảy. Khổ nỗi người bên ngoài đông quá, anh làm sao tìm được cô chứ? Móc điện thoại, bấm số của Tu Dĩnh.

“Dĩnh Dĩnh, em ở đâu?”

Đầu bên kia rất ồn, không nghe rõ tiếng, loáng thoáng nghe giọng Tu Dĩnh, nặng nhọc, hổn hển “Em ở ngoài sân… đông quá… đừng chen… ui…”

Đột nhiên điện thoại bị ngắt, gọi lại cũng không được. Hùng Khải căng thẳng, lo cho Tu Dĩnh, vội vàng chen lấn trong đám đông tìm cô. Dĩnh Dĩnh, em đừng xảy ra chuyện gì đấy. Anh nóng ruột như ngồi trên đống lửa, nhưng người đông quá, mãi mới nhích được một đoạn ngắn như ốc sên bò.

Nếu có ống kính máy ảnh chậm rãi lia lên, có thể thấy thật ra hai người chỉ cách nhau một đoạn, chừng năm chục mét mà thôi. Nhưng người đông như kiến, trước mặt cả hai toàn là người, tầm nhìn bị cản trở nên không thấy được đối phương. Cuối cùng khi cả hai chen được ra khỏi đám đông, nhìn thấy nhau, trong mắt chỉ có người kia, đột nhiên nhìn nhau bật cười.

Vất vả tựa như chen qua đám đông này vậy, lúc đám mây đen từ từ vén lên nhìn thấy mặt trời, tâm trạng vui sướng không cách nào hình dung được, đó là chuyện vui sướng cỡ nào.

Tựa như tình yêu giữa anh và Tu Dĩnh, lúc tình yêu lâm vào khốn khó cũng như đám đông kia, khi bà Tu kiên quyết phản đối giống như bị đám đông chen lấn, có lẽ khiến người ta thở không nổi, song nếu anh không nỗ lực đẩy họ ra, anh vĩnh viễn không nhìn thấy ban mai.

Dĩnh Dĩnh, chúng ta kết hôn đi. Hiện giờ Hùng Khải muốn nói điều này nhất, quả thật cũng đến lúc rồi.