Tu Dĩnh cũng động tình, mấy tháng không gặp mặt, lại xảy ra chuyện lớn như vậy, lúc đầu cô gần như cho rằng hai người đã xong rồi. bây giờ mất rồi lại được, lòng hai người chưa bao giờ kề cận gần nhau như lúc này. Khi tâm tình rốt cuộc đã yên ổn lại, hai người ôm nhau liền mãnh liệt hết mức.

“Có phải em nghĩ sẽ bỏ anh không?” Mỗi nụ hôn Hùng Khải lại hỏi một tiếng.

“Em không hề nghĩ sẽ chia tay với anh.” Tu Dĩnh bị anh hôn đến tê dại khó chịu, lắc đầu liên tiếp.

Hùng Khải trừng phạt bằng cách gặm nhấm người cô, vừa gặm vừa nói “Nhưng em không để ý tới anh, không nghe điện thoại của anh, còn quen với tên Phương Thành kia nữa.”

Hễ nhớ tới bộ dạng kiêu căng của Phương Thành là lòng anh bốc lửa, thiêu đốt cả người. Bạn gái anh lại bị tình địch lôi lôi kéo kéo, còn huênh hoang nói anh không có quyền quản Tu Dĩnh nữa, bảo anh không phẫn nộ sao được. Nếu không phải nghĩ tới bộ quân phục trên người mình, anh đã đánh cho anh ta một trận rồi.

“Không phải em… là anh không cần em… em có quen Phương Thành bao giờ… anh ăn hiếp em…” Tu Dĩnh nói ngắc ngứ, bị Hùng Khải giày vò cả người khó chịu.

“Em có, em có. Mẹ em cũng thừa nhận, nói em sắp lấy Phương Thành rồi, em có biết lúc đó tâm tình anh thế nào không?” Nhớ tới lời bà Tu lúc ấy, ngực anh tới giờ vẫn còn đau.

Có gì đau bằng chính tai nghe được người yêu đồng ý quen với người khác, đau còn hơn bị dao đâm. Lúc ấy anh bị bà Tu chửi bới không biết bao lần, hết lần này đến lần khác chửi anh qua điện thoại, bắt anh quên Tu Dĩnh đi.

Tu Dĩnh ngước lên, lại nhìn thấy mắt anh lấp lánh nước, tim cô thắt lại. Người đàn ông cứng cỏi trước mặt cô lại chảy nước mắt vì cô. Cô biết lần này mẹ cô thật sự làm tổn thương anh, hiểu lầm giữa họ khiến anh lo lắng, nếu cô không kiên nhẫn liên lạc với anh, đến tột cùng liệu cô và anh có gương vỡ lại lành? Không ai biết cả, kỳ thật ít nhiều gì cũng nhờ có Mai Nhạc đứng giữa giúp đỡ, cả đời này cô đều cảm kích người chị tốt bụng kia không thôi.

Nhớ lúc cô và Tiểu Hùng còn chưa hiểu lầm nhau, gặp chị Mai Nhạc vào dịp 1 – 8, chị có nói với cô. Làm vợ lính không hề dễ, là tịch mịch, còn có cảm thông, tựa như tường thành rắn chắc, chỉ có nội tâm kiên cường, chống lại hết mọi cám dỗ bên ngoài mới có thể thành vợ lính chân chính. Lúc đó cô nghe chuyện cũ của Mai Nhạc, cũng lý giải lời chị lúc ấy. Cô cho rằng chỉ cần chịu được tịch mịch là đủ, giờ mới biết, còn lâu mới đủ, ngoài chịu được sự cô đơn ra, còn phải tuyệt đối tin tưởng mới tiến đến bước làm một người vợ lính giỏi. Vì sao cô và Tiểu Hùng hiểu lầm nhau, còn không phải vì không tin tưởng sao. Nếu cô thực sự tin Tiểu Hùng, chẳng sợ bị binh sĩ chặn ở cửa, chỉ cần cô có tin tưởng, làm gì đến mức phải đau lòng về nhà?

“Tiểu Hùng, anh có tin em không?” Cô không muốn giải thích gì cả, chỉ nhẹ nhàng hỏi anh.

Hùng Khải cũng nhìn thấy nước mắt của cô, đau lòng ôm cô, cúi đầu hôn lên môi cô, liên tục nói “Anh tin em, nếu không tin sao lại gọi điện thoại cho em mãi? Anh tin em sẽ không rời bỏ anh, sẽ không quen Phương Thành như mẹ em nói. Dĩnh Dĩnh, sau này chúng ta không cãi nhau nữa, được không? Anh không thể mất em được.”

Đúng thế. Sau khi nếm trải nỗi thống khổ suýt nữa thì mất đi cô, cả đời này anh cũng không muốn rời khỏi cô nữa, tư vị này khổ sở quá. Hồi xưa chia tay với mối tình đầu, anh cũng chỉ khó chịu một trận rồi thôi, tâm tình không biến hóa bao nhiêu nhưng lần này Tu Dĩnh đi một thời gian, anh đau nát ruột nát gan. Khi ấy anh không nghĩ được gì cả, chỉ có duy nhất một ý niệm, anh không thể mất Tu Dĩnh. Nếu mất cô, khác nào anh mất đi sinh mạng của mình.

“Dĩnh Dĩnh, anh sẽ nghĩ cách để mẹ em chấp nhận anh. Sở dĩ mẹ em không cho em quen anh cũng chỉ vì anh là hạ sĩ quan, bà cho rằng anh không mang nổi hạnh phúc đến cho em. Nhưng Dĩnh Dĩnh à, anh sẽ cố gắng hết sức mang lại hạnh phúc cho em, anh sẽ để mẹ em biết anh không hề thua kém Phương Thành, vì anh yêu em.” Nói rồi, anh dịu dàng mà ngang ngược hôn môi cô, tỉ mẩn hôn. Cô gái này, khiến anh nhung nhớ từng giây từng phút.

Tu Dĩnh cũng ngẩng lên, nghênh đón nụ hôn của anh, chủ động đáp trả. Về mặt tình dục, cô luôn rơi vào trạng thái bị động, lần đầu tiên cô chủ động, cô muốn cho Tiểu Hùng một Tu Dĩnh hoàn toàn khác.

Thấy cô vụng về đáp lại, còn vuốt ve, Hùng Khải đột nhiên bật cười.

“Không được cười, nghiêm túc chút coi. Chuyện nghiêm túc như thế mà anh còn cười được, sợ anh luôn. Mau nằm xuống, bây giờ là em tấn công.” Rốt cuộc Tu Dĩnh buông bỏ thẹn thùng, quyết định chủ động.

Vận động với Tiểu Hùng không biết mấy lần rồi, cho dù cô có xấu hổ cách mấy đi nữa lúc này cũng có thể to gan lên một chút. Giữa vợ chồng với nhau nói gì mà ai chủ động hay là bị động, tuy họ không phải vợ chồng nhưng lại là người yêu. Thời điểm tình cảm sục sôi thế này, chỉ cần làm sao được sung sướng, không có hai chữ xấu hổ.

Tu Dĩnh sớm đã nghe nói, nữ ở trên có tư vị rất khác biệt.

“Không cười, cục cưng em tới đi, anh nằm yên bất động, mặc em ức hiếp.” Hùng Khải nằm ngay đơ thật, nhìn cô gái trên người mình đỏ mặt thở dốc giày vò.

Thật ra Tu Dĩnh căn bản không hiểu, cô chỉ biết tự mình lần mò. Nếu thật sự không được thì cuối cùng cứ giao quyền chủ động lại cho Tiểu Hùng. Còn hiện tại, cô là người khống chế, vậy thì từ từ hưởng thụ mùi vị giày vò người khác đi, lúc trước toàn bị anh hành cho cả người bốc lửa lại không sao giải tỏa cảm giác khó chịu đó, chỉ có thể nghe lời anh. Bây giờ rốt cuộc cũng có quyền, mắc gì không trừng phạt Tiểu Hùng, báo mối thù đau lòng bao nhiêu ngày nay.

Ai bảo lính của anh chặn cô ở cửa, khiến cô đau lòng muốn chết, còn tưởng là anh bỏ rơi cô. Ai bảo anh không giải thích đàng hoàng với cô, hại cô đau khổ bao lâu. Ai bảo anh cứ ăn hiếp cô, làm cô la oai oái lại chỉ có thể mặc anh bắt nạt, bây giờ cô muốn đòi lại hết cả vốn lẫn lời.

Tu Dĩnh mới học nghề, ngay cả cân nhắc cũng phải đợi Hùng Khải dạy một hồi, cho dù cô rành lý thuyết tới mấy cũng không bằng không rèn luyện thực tế.

Cả người Tiểu Hùng đều là báu vật, cho dù là vành tai dễ thương hay là môi đỏ mê hồn, hai hạt đậu nhỏ còn có bảo bối đứng thẳng, mỗi một chỗ đều tạo cơ hội cho cô thực hành.

Thường nói, mặc kệ là nam hay nữ, trên phương diện này đều có thể tự học thành tài, chỉ cần bạn bỏ qua thẹn thùng, mất tự nhiên, tất cả đều có thể làm trọn vẹn.

Hơi thở Hùng Khải bắt đầu nặng nhọc, người cũng căng ra, cảm giác ngứa ngáy tê tê dại dại khiến anh xúc động, có ý nghĩ áp đảo cô nhưng hiện giờ anh chưa thể làm thế. Tiểu bảo bối của anh đầu đầy mồ hôi đang hành hạ anh, biến người anh thành vườn thí nghiệm, còn làm không biết chán, tự bản thân hưởng thụ khoái cảm giày vò, còn dư lại khổ sở hành hạ thì anh ôm trọn. Bây giờ anh mới chân chính cảm thụ, lúc mình giày vò Tu Dĩnh như thế, cô bất lực khó chịu ra sao, đây chính là khác biệt giữa chủ động và bị động.

Hùng Khải muốn giành lại quyền chủ động lại bị Tu Dĩnh ấn xuống, cô vừa nắm vũ khí của anh, vừa nháy mắt “Bây giờ em mới là người quyết định, anh không được chống cự.”

Hùng Khải hết chỗ nói, mặc cô cứ thế bắt nạt mình, khi khó chịu chỉ biết năn nỉ “Cục cưng, cho anh đi.”

Kỳ thật Tu Dĩnh cũng khó chịu không kém, chỉ vì cô chủ động nên tất nhiên là bỏ qua cảm giác trống rỗng khổ sở kia. Bây giờ nghe Hùng Khải kêu, cuối cùng cô cũng chịu hết nổi, chậm rãi nằm sấp lên người anh. Đang định nhổm người lên từ từ ngồi xuống lại sực nhớ ra họ chưa có làm biện pháp bảo vệ liền dừng lại.

Hùng Khải chịu hết nổi cô giày vò, lật người, đè cô dưới thân.

“Tiểu Hùng, anh làm gì thế? Không phải nói là em khống chế à?” Bị anh đè dưới thân, cảm giác thứ cứng rắn bên dưới đặt trên người một cách rõ ràng làm hơi thở cô trở nên dồn dập.

“Bây giờ đổi quyền, em chậm rì rì như thế, hoa cúc cũng lạnh luôn, bây giờ người quyết định là anh.” Hùng Khải hôn cô, người hạ xuống, mắt thấy sắp tiến vào.

“Tiểu Hùng, anh chưa mang mũ.” TRước khi anh tiến vào, Tu Dĩnh nhỏ giọng nhắc.

“Không mua.” Hùng Khải đáp gọn lỏn.

Lần này anh đến tham gia thi đấu, ai mà nghĩ tới chuyện đi mua cái đó, lỡ đồng đội nhìn thấy còn không bị cười chết? Gặp được Tu Dĩnh là chuyện ngoài dự định, ai mà nghĩ nhiều thế được.

“Lỡ mang thai thì làm sao?” Tu Dĩnh cắn môi, thì thầm bên tai anh.

“Có thai thì chúng ta cưới.” Hùng Khải buột miệng đáp khỏi cần nghĩ.

Tiếng lầu bầu của Tu Dĩnh bị Hùng Khải nuốt vào miệng, mọi kháng nghị cũng chìm ngập dưới sự vuốt ve, tấn công của anh.

Sau khi hiểu lầm cởi bỏ, chẳng những là tâm hồn hòa hợp, cả thể xác cũng hòa vào làm một, một đêm này hai người dữ dội, mãnh liệt, đã lâu không gặp, củi khô bốc lửa khiến người ta hâm mộ không thôi.

Cả đêm, hai người đều gọi tên đối phương, lúc lên đến đỉnh cao, cả hai đều la hét thành tiếng.

Lần này thi đấu, trung đoàn họ cử đến hai người, do Lưu Vũ dẫn đoàn. Họ đến sớm ba ngày, ý Lưu Vũ là để họ làm quen sân đấu một chút đến chừng thi đấu cũng có chuẩn bị tốt, khi những đoàn khác tới thì bọn họ đã quen ba ngày rồi.

Thi đấu do quân khu tổ chức, nghe nói người đạt giải nhất có thể trực tiếp thăng hàm, đây cũng là nguyên nhân Lưu Vũ ra sức bảo vệ tên Hùng Khải. Thật ra Vương Thắng không phải thành viên thi đấu nhưng cũng bị Lưu Vũ đưa đi chung, theo như Lưu Vũ nói thì làm trợ thủ cho Hùng Khải. Vốn dĩ Vương Thắng cũng có cơ hội đề cử, đáng tiếc tuổi anh ta vượt quá quy định, có thể nói là tiếc nuối, vì thế lần này thi đấu cũng không có phần anh ta, nhường lại cho đồng đội trẻ hơn. Tuy danh sách đề cử Hùng Khải đã trình lên trên nhưng nếu lần này đoạt quán quân thi đấu, vậy tương đương với ăn một viên định tâm hoàn, chuyện đề cử chắc hết tám chín phần mười, vì thế Lưu Vũ nói cho Hùng Khải biết, đại hội thi đấu lần này hết sức quan trọng, không được sơ sẩy nửa điểm.

Thi đấu chưa bắt đầu, Tu Dĩnh rảnh rỗi không có việc gì làm. Hùng Khải lại không thể đi cùng cô, anh vội đi làm quen thực địa, để thắng trận lần này, anh phải chuẩn bị, cô không thể làm anh phân tâm, chỉ có thể tự chơi. Song cô không ngờ lại gặp được Đồng Diệp ở đây. Cô và Đồng Diệp quen nhau trên mạng, từ đó chuyển sang liên lạc bằng điện thoại, thực tế chưa gặp mặt bao giờ. Lúc đi thành phố X, hai người thương lượng gặp nhau ở đó, kết quả vì nhiều nguyên nhân cuối cùng bỏ lỡ, nhắc đến cả hai đều thấy tiếc. Đến thành phố G, cô liên hệ với Đồng Diệp chỉ để giết thời gian, nói chuyện cho đỡ chán, ai ngờ lại được tin tức phấn khởi này, người chị chưa gặp bao giờ cũng đang ở thành phố G.

“Chị Đồng Diệp, sao chị cũng tới đây?” Lúc hai người gặp mặt, Tu Dĩnh khó mà che giấu được ngạc nhiên.

“Chị theo bạn trai tới.” Đồng Diệp cười hạnh phúc.

Chuyện của Đồng Diệp rất ngoắt ngoéo, trớ trêu. Tu Dĩnh đã nghe nói chị và Tô Trữ Hạo chia tay, rồi quen với Từ Lỗi. Một năm nay, Đồng Diệp chín chắn hơn nhiều, cũng thay đổi nhiều, cô gái dịu dàng nhu nhược trước đây bây giờ cũng trở nên kiên cường mà tự tin hơn trước.

“Thật là khéo, em cũng theo Tiểu Hùng nhà em đến đây.”

Hai người đều cùng bạn trai mình tới, có khác là, Hùng Khải là thành viên tham gia thi đấu, còn Từ Lỗi là giám khảo. Hai người nhìn nhau cười, mặc kệ người yêu của mình có nhiệm vụ gì, hai người có chuyện của hai người, đương nhiên đi xem thi đấu không thiếu được rồi. Trừ việc xem thi đấu ra, hai người có rất nhiều chuyện để làm, ví dụ như đi dạo phố.

Thành phố G là thành phố du lịch, có rất nhiều chỗ vui chơi. Tu Dĩnh và Đồng Diệp đi dạo rất nhiều nơi, du lịch và mua sắm vĩnh viễn là nguồn cảm hứng của phụ nữ.

Nhắc tới phản ứng của cha mẹ với một nửa của mình, người nào cũng mặt ủ mày ê. Không có gì lạ, cho dù là bà Tu hay bà Đồng đều cực lực phản đối người yêu của con gái.

“Chị không bỏ Từ Lỗi được. Tu Dĩnh, em cũng phải chống đỡ, Tiểu Hùng đáng giá em làm thế.”

“Em biết, chị Đồng Diệp. Em sẽ nghĩ cách để mẹ em chấp nhận Tiểu Hùng.” Nếu mẹ kiên quyết phản đối thì sao? Không thể bỏ trốn được, cô phải ở bên cạnh Tiểu Hùng, dù sao ba cũng đã đồng ý rồi.

Thi đấu căng thẳng của cánh đàn ông bắt đầu. Lần này bọn Tiểu Hùng tham gia không phải thi cách đấu cá nhân mà là so tài cơ giới. Tiểu Hùng là lính tăng thiết giáp, tất nhiên không thể thiếu xe tăng rồi. Lần này thi đấu, đề mục được chia làm nhiều mục nhỏ, thiết giáp là một trong số đó. Hùng Khải trên sân không thấy căng thẳng, ngược lại Tu Dĩnh ngồi trên khán đài lại đổ mồ hôi vì anh.

Cô biết đại hội lần này rất quan trọng với Hùng Khải, quan hệ đến việc tương lai anh có thể chuyển ngạch hay không, cũng liên quan đến việc mẹ cô có chấp nhận anh hay không. Vì sao mẹ không đồng ý cô quen Tiểu Hùng, còn không phải vì chức vụ của anh sao, mẹ cho rằng Phương Thành tài giỏi. Bà chỉ nhìn thấy cầu vai có mấy ngôi sao, lại không nhìn thấy cái tài tiềm ẩn của Tiểu Hùng, cô không cách nào biện bạch với mẹ, hi vọng duy nhất là Tiểu Hùng thắng được trong lần thi này, nếu có thể được thăng cấp bậc, vậy thì không còn gì tốt hơn nữa. Tuy nói cô có thể ngỗ ngược, không theo quyết định của mẹ nhưng hôn nhân không có lời chúc phúc của cha mẹ thì đó là một cuộc hôn nhân thất bại. Vì thế cô hết sức hi vọng mẹ có thể nhận Tiểu Hùng.

Đồng thời, cô cũng biết vì sao Phương Thành xuất hiện ở thành phố G. Thì ra Phương Thành là trợ lý công trình sư của sở nghiên cứu, phương diện nghiên cứu cũng là xe tăng. Lần này có nhiệm vụ bảo trì, sửa chữa thiết giáp cơ giới trong lúc thi đấu. Việc Phương Thành đeo bám dai dẳng, Tu Dĩnh rất phản cảm. Cô không hiểu, vì sao anh ta nghe nói mình có bạn trai rồi còn cố chấp như thế, thậm chí sau khi nhìn thấy cô và Tiểu Hùng ân ái rồi vẫn theo đuổi không sờn lòng. Cô nghĩ có lẽ anh ta cho rằng điều kiện nhà cô xứng với anh ta. Hoặc là, cô là người thừa kế tương lai của công ty Tu thị, anh ta theo đuổi cô chỉ có lợi không có hại. Cô chán ghét kiểu theo đuổi vì lợi ích như thế. So sánh ra, cô thích Tiểu Hùng thẳng thắn, chân thành. Tình yêu giữa cô và Tiểu Hùng sạch sẽ, không có chút xung đột lợi ích nào.

Sân thi đấu trời rung đất chuyển, xe tăng ầm ầm, bụi đất mịt mù, trong mắt Tu Dĩnh, Hùng Khải ở trong xe tăng hiên ngang oai hùng. Tuy cô không chính mắt nhìn thấy Hùng Khải trong xe tăng nhưng cô dùng trái tim mình cảm nhận, cô xem xe tăng là Tiểu Hùng của cô. Trong mắt cô chiếc xe tăng kia là hóa thân của Tiểu Hùng.

Ba ngày thi đấu, ba ngày lựa chọn, ba ngày so sinh tử, anh hùng hay là kẻ vô tích sự, quyết định tại đây.

Khi đáp án được công bố, bất kể là Hùng Khải, Tu Dĩnh hay là Lưu Vũ mấy người, trong lòng như có cục tạ lơ lửng, hết sức nặng nề lại mang theo chờ mong.