Diệp Địch Sinh đương nhiên đáp ứng thỉnh cầu của Tần Tự. Kế hoạch của hắn là ngày hôm sau của buổi khảo hạch cuối cùng của môn chuyên ngành, hắn sẽ đến thành phố J cùng với Tần Tự để gặp phụ thân của y.

Tần Tự rất vui vẻ, lúc rời khỏi đại học T trên mặt đều là tươi cười, ở trong bóng đêm lưu luyến không rời phất tay với hắn.

Khóe miệng của Diệp Địch Sinh cũng ẩn chứa một nụ cười mơ hồ, đút tay trong túi quần, chậm rãi đi về phía ký túc xá.

Còn chưa đi đến cửa ký túc xá, trên lưng liền bị ai đó vỗ một cái, quay đầu, liền nhìn thấy Trịnh Minh Vũ vẻ mặt cau có. “Địch Sinh, gần đây ngươi đang bận cái gì? Thần long kiến thủ bất kiến vĩ.” (N/A: rồng thần thấy đầu không thấy đuôi.)

“Bận ôn tập a.” Diệp Địch Sinh quẹt thẻ, đẩy cửa phòng đi vào bên trong. Trịnh Minh Vũ tò tò đi theo sau lưng hắn, tròng mắt quay tròn chuyển động không ngừng “Ta phát hiện trạng thái của ngươi hôm nay có gì đó không đúng.”

Diệp Địch Sinh liếc mắt nhìn hắn “Như thế nào là không đúng?”

“Ân……” Trịnh Minh Vũ sờ cằm, đánh giá Diệp Địch Sinh từ đầu tới chân từ chân lên đến đầu, chau mày “Ngươi hình như không quá giống mấy hôm trước……Chẳng lẽ là, đang yêu đương?”

Diệp Địch Sinh híp mắt nhìn Trịnh Minh Vũ, sắc mặt không có hảo ý, bình tĩnh gật đầu “Đúng vậy.”

“Ngọa tào!” Trịnh Minh Vũ cả kinh đến mức cằm đều sắp rơi xuống đất, hai tay túm lấy bờ vai hắn, cả mặt đều là bát quái “Mau, nói cho ta biết là ai! Có phải ngươi cùng với Văn Điềm tình cũ phục đốt? Hay là bông hoa của học viện nào thông báo với ngươi?”

Diệp Địch Sinh lắc lắc đầu “Nói linh tinh, đều không phải. Ngươi đừng hỏi nhiều, chúng ta vừa mới bắt đầu được một đoạn thời gian.”

Trịnh Minh Vũ chậc một tiếng, vừa vặn lúc này thang máy đến tầng một, đinh một tiếng mở ra. Trịnh Minh Vũ thấy còn có người khác, đành phải đem lời muốn nói nghẹn ở trong bụng.

Bất quá, vừa ra khỏi thang máy, Trịnh Minh Vũ liền kiềm chế không trụ, hứng trí bừng bừng đi theo Diệp Địch Sinh vào phòng ngủ của hắn, nhìn trái nhìn phải trong căn phòng, tựa hồ muốn nhìn căn phòng đến nở hoa.

“Nàng xinh không? Học viện nào?” Trịnh Minh Vũ vẫn không buông tay, tiếp tục

khảo vấn Diệp Địch Sinh.

“Xinh……” Diệp Địch Sinh nhíu nhíu đôi lông mày tuấn tú, cảm giác Tần Tự hoàn toàn không liên quan đến hai chữ này, vì thế lắc lắc đầu, nói “Hắn là họa sĩ, có phòng công tác riêng, không phải sinh viên trường chúng ta.”

Vì thế Trịnh Minh Vũ lập tức tưởng tượng ra một cô nàng tóc dài bay bay theo làn gió, mặc một chiếc váy trắng đầy thẩm mĩ, hắn vỗ mạnh đùi dưới của mình, tỏ vẻ đau đớn, nói “Địch Sinh, không thể tưởng tượng nổi ngươi thế nhưng lại thích tỷ đệ luyến, ôi chao, thế thời đổi thay a.”

Diệp Địch Sinh khẽ cười, đoán được Trịnh Minh Vũ đang hiểu lầm cái gì, bất quá hắn cũng lười giải thích, tùy tiện có lệ vài câu rồi đuổi người ta đi, rồi vào phòng tắm rửa mặt.

Đổi một bộ quần áo ngủ đi ra, phát hiện di động hắn để trên bàn lấp lóe sáng, Diệp Địch Sinh vừa cầm lên nhìn nhìn, quả nhiên là tin nhắn của Tần Tự.

“Ngày mai cùng với ngày kia thi thật tốt! Yêu thật nhiều! <3″

Diệp Địch Sinh bật cười, nghĩ đến cảnh tượng Tần Tự lên mạng tra mấy biểu cảm tình yêu, trong lòng chợt thấy một dòng nước ấm chảy qua.

Hắn vừa lau khô tóc, vừa nhắn tin trả lời “Biết, đi ngủ sớm một chút, không cần thức đêm.”

“Ân, ngủ ngon. Hôm sau gặp lại.”

Diệp Địch Sinh để chế độ điện thoại sang chế độ rung, đặt ở bên gối, lại liếc nhìn bức tranh sơn dầu đặt ở góc tường, lúc này mới tắt đèn ngủ, an tâm nhắm mắt lại. Chưa mất một lúc, hắn liền chìm vào hương vị ngọt ngào của những giấc mơ. Trong mơ, Diệp Địch Sinh quay trở về tám năm trước, nhìn thấy cái người đã rất lâu rồi không lại xuất hiện ở trong giấc mơ của hắn.

Diệp Tranh, tỷ tỷ đã qua đời của hắn.

Trong mơ, là hình ảnh hồi hắn còn học cấp ba, ngày đó bởi vì trường học mất điện, lâm thời nghỉ học, hắn đeo túi sách trở về nhà. Phòng khách không có một bóng người, ba mẹ đều đang ở chỗ làm, Diệp Tranh đang học đại học năm thứ hai thì càng không có thời gian rảnh để về nhà. Cho nên hắn khó có cơ hội được trộm lười, mở máy tính ở trong phòng ngủ, đeo tai nghe bắt đầu nghe nhạc.

Nhưng nghe nghe, hắn liền nhận thấy phòng khách truyền đến tiếng vang kỳ lạ. Hắn tưởng trộm tiền, vụng trộm mở hé ra một khe cửa, nhìn thoáng qua phòng khách, nhìn thấy thân ảnh của một nam một nữ dây dưa cùng một chỗ, đang kéo nhau đi vào phòng ngủ bên cạnh.

Bên cạnh là phòng ngủ của Diệp Tranh, mà cô gái đang ôm eo của nam nhân kia, cười tủm tỉm khi bị nam nhân kia đặt ở trên cửa phòng hôn nhau, chính là Diệp

Tranh.

Diệp Địch Sinh không dám tiếp tục nhìn, giả vờ như không phát hiện ra chuyện này, lén khép cửa lại, trở về phòng ngủ, ngực đập thình thịch. Diệp Tranh đang triền miên cùng với một nam nhân ở phòng ngủ bên cạnh, ngẫu nhiên sẽ có âm thanh khiến cho người ta mặt đỏ tim đập vang vọng sang bên này, Diệp Địch Sinh đành phải chỉnh âm lượng của tai nghe đến lớn nhất, khiến đầu óc của hắn trở nên rỗng không.

Từ lúc Diệp Địch Sinh bắt đầu có ý thức tới nay, Diệp Tranh chính là một cô nàng thành tích ưu tú lại ngoan ngoãn, cha Diệp coi nàng như một hòn ngọc quý mà nâng niu, ăn mặc chi phí đều luôn là tốt nhất, duy nhất có một điều cha Diệp yêu cầu nàng đó là chuyên tâm học tập, đừng nói yêu sớm, kể cả việc Diệp Tranh ở trong trường học lén đưa một tờ giấy cho bạn trai học cùng lớp, cha Diệp cũng sẽ giận dữ. Hắn không dám tưởng tượng, một người có tính cách nghiêm khắc như cha Diệp nếu phát hiện toàn bộ chuyện này, sẽ làm gì với Diệp Tranh.

Thời gian trong giấc mơ hoàn toàn hỗn loạn, một giây trước hắn còn đang ở trong phòng tự học, ngay sau đó liền biến thành hình ảnh hắn đang ngồi bên trong phòng khách, nhìn gương mặt phẫn nộ của cha hắn. Chuyện yêu sớm của Diệp Tranh bị lão sư trong trường học phát hiện, thông báo cho phụ huynh. Càng không tốt ở chỗ, bởi vì lúc vụng trộm ăn trái cấm với bạn trai, không có làm công tác an toàn, Diệp Tranh vô ý mang thai.

Cha Diệp biết được toàn bộ, dứt khoát nổi trận lôi đình, lệnh cưỡng chế cho Diệp Tranh đoạn tuyệt quan hệ với bạn trai, lại bảo mẹ Diệp dẫn Diệp Tranh đến bệnh viện tư nhân nạo thai. Cha Diệp công tác ở một cơ quan luôn coi trọng mặt mũi, không muốn để cho người khác biết con gái mình làm việc mất mặt như thế này. Từ lúc Diệp Tranh đi ra khỏi bệnh viện liền bị cấm túc, nhốt ở trong nhà để tỉnh táo lại bản thân, chỗ nào cũng không được đi.

Diệp Địch Sinh chưa từng nhìn thấy cha hắn lộ ra sắc mặt thất vọng cùng với phẫn nộ như vậy, đoạn thời gian đó, mỗi ngày về nhà, hắn đều phải cẩn thận dè chừng, sợ bản thân có gì đó sơ xuất chọc cho cha hắn sinh khí. Mà Diệp Tranh vốn luôn hoạt bát, thích cười thì lại triệt để thay đổi tính tình, nàng cả ngày đều mặc áo ngủ, đi tới đi lui trong nhà giống hệt du hồn. Cha Diệp đăng kí bảo lưu kết quả cho nàng, không cho phép nàng đi ra ngoài tiếp xúc với bạn học, sợ nàng lại đi tìm nam nhân kia.

Diệp Địch Sinh nhận ra sự khác thường của Diệp Tranh, nhưng áp lực học hành nặng nề khiến hắn không rảnh đi chú ý đến những thứ khác. Thẳng đến một buổi tối, Diệp Tranh gõ cửa phòng hắn, đi đến bên cạnh cửa sổ, vẻ mặt hoảng hốt, nói “Địch sinh, ngươi nói xem, từ nơi này nhảy xuống, sẽ thế nào?”

Nhà bọn họ ở trên tầng năm, khoảng cách giữa các tầng so với những khu nhà tầng bình thường khác thì cao hơn một chút, nếu từ tầng năm nhảy xuống, lấy thân thể gầy yếu của Diệp Tranh, lập tức liền sẽ……

“Ngươi không cần suy nghĩ linh tinh, để ba biết được ba lại sinh khí. Ngươi đừng chọc đến ông, qua đoạn thời gian nữa sẽ tốt thôi.” Trong giấc mơ, Diệp Địch Sinh nói như vậy.

“Qua đoạn thời gian nữa, sẽ tốt sao?” Diệp Tranh lắc lắc đầu, vẻ mặt tái nhợt mà uể oải “Địch Sinh, ngươi quá nhỏ, cái gì cũng không hiểu…… Cái nhà này, khiến ta không thể thở nổi……”

Đó là lần nói chuyện cuối cùng của hắn với Diệp Tranh. Buổi tối ngày hôm sau nữa, Diệp Tranh liền nhảy lầu từ cửa sổ ở trong phòng ngủ của nàng, lập tức bỏ mình.

Những hình ảnh sau đó liền phá thành các mảnh nhỏ. Cha Diệp bắt đầu say rượu, mẹ Diệp mỗi ngày đều rửa mặt bằng nước mắt, mà trong một đoạn thời gian rất dài sau đó, hắn đều thất hồn lạc phách ngồi ở bên cửa sổ……

“Địch Sinh…… Ngươi cái gì cũng không hiểu……”

Diệp Địch Sinh bất giác tỉnh lại, phát hiện đầu hắn nhễ nhại mồ hôi, câu nói khan khàn nhẹ nhàng của Diệp Tranh phảng phất vẫn còn vang vọng bên tai, hắn mở to hai mắt, cố gắng bình phục trái tim đang đập kịch liệt trong ***g ngực. Qua một lúc lâu, hắn mới đưa tay khẽ gẩy sợi tóc ướt dính bết vào trán, chậm rãi đi xuống giường.

“Đề nghị chúng ta mở cửa chào đón đôi tân nhân hạnh phúc này!”

Tần Tự mặc một bộ tây trang màu đen phẳng phiu ngồi trên ghế dài, nhìn hai thân ảnh đang bắt đầu đi vào từ khu vực khuất sáng ở cuối thảm đỏ. Tần Phi mặc một bộ váy cưới có đính ren cổ điển, tóc búi cao cao ở sau ót, gương mặt dịu dàng thanh tú hơi hơi ngượng ngùng Mà nam nhân trung niên đi bên cạnh nàng, thân hình to lớn, tây trang phẳng phiu, ánh mắt ngẫu nhiên nhìn về phía nàng mang theo một tia sủng nịnh.

Tần Tự nhìn hai người trao đổi nhẫn cho nhau ở trên đài cao, nói lời hứa đồng ý trước mặt người điều khiển chương trình, cuối cùng trao cho nhau nụ hôn. Dưới đài bắt đầu vang lên tiếng vỗ tay cùng với tiếng huýt sáo ầm trời, mà y chỉ là lẳng lặng chứng kiến xong toàn bộ, sau đó trầm mặc xoay người rời đi.

Vừa quay trở lại xe, di động liền vang lên. Y còn tưởng rằng Tần Phi không nhìn thấy y, gọi điện thoại để hỏi thăm, không nghĩ tới trên màn hình điện thoại hiện ra lại là tên của Diệp Địch Sinh. Diệp Địch Sinh rất ít khi chủ động gọi điện thoại cho y, trong mắt Tần Tự hiện lên một tia sửng sốt, vội vàng nhận điện thoại. “Ta thi xong. Ngươi thế nào, hôn lễ kết thúc chưa?”

Tần Tự ân một tiếng, ngữ điệu của Diệp Địch Sinh tựa hồ có chút trầm thấp, chẳng lẽ thi không được tốt……. “Đến đại học T đi, ta dẫn ngươi đi phố ăn vặt ăn cá nướng, ân…… Còn có tiểu tôm hùm.”