“Đồ ăn của ngươi có phải bị khét rồi hay không?”

Ngay sau đó, Tần Tự lập tức sức sờ, thanh niên mang theo ngữ khí trêu chọc vang lên bên tai y. Y a một tiếng, sắc mặt sợ hãi chạy vào trong phòng bếp.

Sự thật chứng minh, món thịt bò hầm khoai tây kia mặc dù bị nấu khét dẫn đến hình ảnh có chút khó coi, nhưng khi ăn vào lại có một phen phong vị khác. Đối với một bàn đồ ăn lớn mà Tần Tự vất vả nấu, Diệp Địch Sinh cũng rất nể tình ăn hai bát cơm lớn.

Cơm nước xong, Tần Tự liền đưa Diệp Địch Sinh trở về đại học T. Lúc chào tạm biệt thanh niên ở cổng ký túc xá, Tần Tự lưu luyến không rời, chậm chạp bước từng bước xuống cầu thang.

Diệp Địch Sinh đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn thân ảnh cao lớn kia hoàn toàn biến mất khỏi khu vực xanh hóa của ký túc, mới ngồi trở lại bàn học, mở notebook ra làm việc.

Không lâu sau, di động hắn đặt trên bàn khẽ chấn động.

Diệp Địch Sinh đang bận tìm kiếm vài điểm mấu chốt để kết thúc luận văn, tưởng tin rác, cũng không để tâm. Lại qua hơn năm phút, di động tiếp tục chấn động một chút.

Diệp Địch Sinh kiểm tra nốt một hàng số liệu phần kết luận, lúc này mới cầm lấy di động đặt ở bên bàn, mở khóa màn hình.

“Ta về đến nhà. Ngươi đang làm luận sao? — Tần Tự”

“Sẽ không lại đọc luận văn đi? Đại học bá? ;-] — Tần Tự”

Không nghĩ tới Tần Tự còn biết dùng icon cảm xúc, Diệp Địch Sinh nhìn hai dòng tin nhắn trên màn hình, bỗng bật cười. Hắn nghĩ nghĩ, gửi một tin nhắn ngắn gọn cho y:

Ngươi thật đúng là rảnh rỗi. — Diệp Địch Sinh

Tin nhắn vừa gửi, chuông di động liền vang lên. Diệp Địch Sinh vừa thấy điện thoại, khóe miệng nhếch nhếch, cầm điện thoại đặt lên bên tai.

“Làm sao?”

“Ta phát hiện, ta không nên cho ngươi trở về sớm như vậy.” Ngữ khí của Tần Tự mang theo ý cười, y nằm trên sô pha, nơi đó tựa hồ vẫn còn lưu lại một chút khí tức của Diệp Địch Sinh. Y u u thở dài “Vừa về đến nhà, liền phát hiện bản thân lại nhớ ngươi.”

Diệp Địch Sinh trong lòng run lên một chút, ngoài miệng lại cứng rắn “Ngươi không phải đang chuẩn bị mở triển lãm tranh sao? Hiện tại vẽ vài bức đi?”

Nhắc đến công tác, sắc mặt của Tần Tự nhất thời liền ảm đạm “Chúng ta nói chuyện khác được không, hôm nay là cuối tuần. Ngươi không cần giống như Dương Nhân, cả ngày giục giục giục, linh cảm của ta sắp khô kiệt hết.”

Dương Nhân là quản lý của Tần Tự, phụ trách trưng bày cùng với tiêu thụ tranh của Tần Tự, lúc ăn cơm trưa Tần Tự có nhắc đến nàng với Diệp Địch Sinh. Khép máy tính lại, Diệp Địch Sinh khẽ cười, nói “Tần đại họa sĩ, ngươi làm nghề tự do, mỗi ngày đều có thể ngủ đến lúc nào muốn tỉnh thì tỉnh, bao nhiêu người hâm mộ ngươi đâu, ngươi còn có cái gì để oán giận.”

Tần Tự nghe thấy tiếng cười ở đầu dây bên kia, chỉ cảm thấy đầu quả tim ngưa ngứa, hận không thể ngay lập tức xuất hiện trước mặt Diệp Địch Sinh, hôn hắn một cái. Y đổi tư thế nằm trên sô pha, tươi cười hớn hở nói với đầu dây bên kia “Được rồi, ta về sau nhất định cố gắng vẽ vẽ, kiếm tiền……” Tần Tự cố ý kéo dài thanh âm, ái muội nói “Dưỡng ngươi.”

Diệp Địch Sinh nóng bừng mặt, hắn không được tự nhiên, nói “Đừng loạn nói đùa, lát nữa ta còn phải đến tân giáo khu, ký văn kiện hộ đạo sư. Nếu không còn chuyện gì ta tắt điện thoại đây.”

“Nha nha.” Tần Tự lập tức nóng nảy “Đợi đã, ngày mai ta còn có thể đến trường học gặp ngươi không?”

Diệp Địch Sinh hàm hồ lên tiếng “Không cần đến quá sớm…… Cứ như vậy đi, ta tắt máy đây.”

Lúc buông di động xuống, Diệp Địch Sinh mới phát hiện tim hắn đập rất nhanh. Hắn vỗ vỗ gương mặt đỏ bừng, ngồi xuống bàn, bắt đầu thu thập đồ đạc.

Từ sau ngày hôm đó, cứ cách hai ngày Tần Tự lại đến đại học T một lần, có khi sẽ mang theo chút hoa quả, sữa bò đến thăm hắn. Đến tuần khảo thí, Diệp Địch Sinh có vài báo cáo thực nghiệm đều đến giai đoạn deadline, còn có hai bản luận văn ngắn cần phải hoàn thành, mỗi ngày đều bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, thường xuyên thức đêm ở đồ thư quán. Tần Tự mỗi lần đến cũng không quấy rầy hắn, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh hắn, có đôi khi sẽ ngồi xem vài tập tranh mà y mang đến, có đôi khi sẽ chuyên chú ngồi bên bàn vẽ vẽ tác phẩm mới.

“Có khát không? Ta mua chanh tuyết.”

Đêm nay, Tần Tự giống mọi hôm, cõng bàn vẽ đi vào, tay chân rón rén ngồi xuống bên cạnh hắn.

Diệp Địch Sinh xoa xoa ánh mắt khô khốc, ngẩng đầu liếc nhìn Tần Tự. Trán nam nhân phủ một lớp mồ hôi mỏng, lưng áo T – shirt màu trắng cũng hơi ẩm ướt, hắn lấy một cái khăn giấy cho y, nhẹ giọng nói “Về sau không cần mang đồ ăn cho ta, ở trong đồ thư quán cũng có chút ảnh hưởng không tốt.”

Tần Tự hậm hực úc một tiếng, nhận lấy khăn giấy lau mồ hôi. Cụp mắt, ánh mắt bị che khuất có chút ảm đạm, y đặt hai ly chanh tuyết được gói cẩn thận lên trên bàn. Diệp Địch Sinh toàn thân cùng với tâm trí đều đang vùi vào bên trong luận văn, nói xong câu đó liền cắm đầu đọc sách, chờ đến lúc tiêu hóa xong toàn bộ những ý trọng điểm, lúc hắn ngẩng đầu lên, bên cạnh đã không còn thân ảnh của Tần Tự.

Diệp Địch Sinh liếc mắt nhìn thuốc màu cùng với bàn vẽ đặt ở bên cạnh, lại nhìn ly chanh tuyết nằm lẻ loi trên mặt bàn, bỗng nhiên hiểu được cái gì.

Hắn rời khỏi phòng tự học, đi đến cửa cầu thang phòng cháy rất ít người đi qua đi lại,  đẩy cửa ra, liền nhìn thấy một thân ảnh cô đơn đang ngồi trên bậc thang.

Diệp Địch Sinh âm thầm thở ra nhẹ nhàng, ngồi xuống bên cạnh y.

“Làm sao? Còn giận chuyện ly trà chanh?”

“Không phải……” Tần Tự đặt hai tay ở trên đầu gối, bộ dáng không khác gì một đứa nhỏ, ánh mắt mờ mịt vô thố. Y nhẹ giọng nói “Mẹ ta ngày mai muốn kết hôn.”

Ánh mắt Diệp Địch Sinh lóe ra một tia sửng sốt, trước mặt hắn, Tần Tự có nhắc đến mẫu thân của y vài lần, nói nàng đã ly hôn từ rất lâu, nhiều năm như vậy vẫn chưa tái hôn. Không thể tưởng tượng được….. Khó trách hôm nay Tần Tự khác thường như vậy. Hắn không khỏi có chút hối hận vừa rồi bản thân có chút vắng vẻ y, vươn tay, vỗ vỗ bả vai Tần Tự.

“Không có việc gì…..” Hắn cũng không biết nói lời an ủi người khác, trong đầu suy nghĩ qua lại, chỉ biết liên tục nói ba chữ này “Không có việc gì……”

“Lần trước bởi vì ta xảy ra tai nạn giao thông, cho nên nàng hủy bỏ hôn lễ. Lần này…… nàng thật sự kết hôn.”

Ngữ khí của y tuy rằng bình tĩnh, lại không che giấu được cảm xúc thất lạc cùng với yếu ớt. Diệp Địch Sinh nhìn Tần Tự như vậy, chỉ cảm thấy lồng ngực chua xót vô cùng, nhịn không được vươn tay, ôm lấy vai lưng của Tần Tự.

Tần Tự bả vai run lên một chút, lập tức liền dịu ngoan đưa đầu dựa vào lồng ngực của thanh niên. Y quay sang, nhìn cái cằm với đường cong duyên dáng của Diệp Địch Sinh, trong ánh mắt có một tia ấm áp.

“Ta đã từng nói với ngươi chưa, ba mẹ ta sau khi ly hôn, mẹ ta chưa từng cho ta gặp ba ta. Hiện tại, ngay cả hắn trông như thế nào ta cũng không nhớ, thậm chí ngay cả hình ảnh mơ hồ cũng không nhớ rõ.”

Diệp Địch Sinh trong lòng lại nhảy một chút, hắn dùng ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve mái tóc ngắn ngủn của Tần Tự, không đành lòng nói “Mẹ ngươi, khả năng cũng có nỗi khổ riêng đi……”

Tần Tự nặng nề cười một cái, nụ cười có chút tái nhợt “Ngươi còn nhớ rõ cái buổi tối đầu tiên ta đến đại học T tìm ngươi sau khi chữa khỏi bệnh không, nàng hẹn ta gặp mặt ở tiệm cà phê, khuyên ta không cần quấn ngươi, nói ngươi khẳng định sẽ không tha thứ ta, lại càng không nói đến việc thích ta.”

Diệp Địch Sinh ân một tiếng, môi mỏng khẽ nhếch, cánh tay ôm bả vai của Tần Tự dùng lực hơn một chút.

“Trước kia ta rất hận nàng, hận nàng vì cái gì không cho ta gặp mặt ba ta. Thẳng đến buổi tối ngày hôm đó, là lần đầu tiên nàng nhắc tới hôn nhân thất bại của nàng với người kia, cuối cùng còn viết một tờ giấy cho ta.”

“Ừ….. địa chỉ của ba ngươi sao?” Ngữ điệu của Diệp Địch Sinh có chút do dự.

Tần Tự nói đúng vậy, y ngửa đầu nhìn Diệp Địch sinh, bên trong ánh mắt phủ đầy mong chờ cùng với khẩn cầu “Ta muốn đi gặp mặt hắn một lần, ngươi có thể đi cùng với ta không?”