Xa Anh Em Có Nhớ???

Chương 30: Tâm sự như hai người bạn

Sau khi ăn tối xong, Lâm rủ Hạ lên sân thượng hóng gió, trời hôm nay khá đẹp, trời cũng khá gió, không khí thật mát mẻ. Hai người ngồi trên một cái chiếu nhỏ, trong khi Hạ đang rất hứng thú ngắm những ngôi sao kia một cách say sưa thì Lâm lại nằm dài ra, gối đầu lên tay, lẳng lặng nhìn bầu trời, thỉnh thoảng có quay sang phía Hạ, rồi lại cười tủm vì thực sự Hạ rất đáng yêu:

Em thích đến vậy sao?

Ừm! Anh xem những ngôi sao thật đẹp phải không? Chúng rất lấp lánh, nhiều màu sắc nữa, nhưng mà...

Nhưng sao?

Nó quá xa vời, không thể với tới được, ây da thật buồn!

Hạ khẽ thở dài, khuôn mặt rủ xuống làm mẫy cọng tóc rơi xuống, những cơn gió thổi nhẹ khiến tóc Hạ bay bay, trông Hạ thật dịu dàng, khẽ ngồi dậy, xoa đầu Hạ cười:

Ngốc ạ! Em đâu có phải là con nít chứ?

Hạ cũng cười nhẹ:

Ừm!

Mà cậu Nam đó là bạn học chung với em hồi học cấp 3 sao?

Ừm! Không chỉ học chung 3 năm mà chúng em còn ngồi chung 3 năm lận.

Thế cơ?

Ừm! Hồi đó chúng em vui lắm, cùng nhau đi xe đạp đi học, ăn quà vặt chung nữa, đúng là bây giờ em rất muốn quay lại thời đó!

Em thật là toàn mơ ước viển vông không à?

Ừm! Em vậy đó, còn hơn anh à?

Hơn gì?

Anh ý, anh xem anh sống không có mơ ước, lúc nào cũng chỉ hiện tại, hiện tại, anh không thấy mệt mỏi sao, người ta nói con người sống mà không có ước chẳng khác gì không có linh hồn, vậy đó.

Hạ nói thẳng vào mặt Lâm, Lâm cũng quay sang nhìn thẳng vào Hạ:

Thật vậy ư?

Ừm! Đương nhiên rồi!Lâm nhìn chằm chằm Hạ, một hai giây sau đó không nhịn được cười, khẽ củng đầu Hạ một cái:

Thì anh đâu có còn linh hồn chứ?

Anh! Anh đúng là con quỷ dữ không có trái tim, sao lại có người như anh chứ?

Hạ thầm nghĩ những điều như vậy, mà không để ý, Lâm khuôn mặt buồn rầu, trầm tư lặng nhìn những ngôi sao kia:

Anh sao vậy?

Lâm vẫn im lặng không nói gì, chỉ khẽ thở dài một hơi, nhưng giây phút này của Lâm rất ngắn ngủi, anh nhanh chóng lấy lại tinh thần:

Thế sao em và Nam không yêu nhau?

Yêu nhau!

Hạ có chút bối dối, nhưng đó:

Yêu gì chứ?

Thấy Hạ có chút lạ, Lâm tiếp tục chêu Hạ:

Đừng nói là em yêu thầm cậu ta đó nha, nhìn mặt em nghi lắm, mau khai ra ngay.

Anh này thiệt là, em nói không mà!

Hạ vẫn cương quyết phủ nhận, nhưng Lâm không ngừng chêu Hạ, cuối cùng mới kể cho Lâm nghe chuyện, thực sự thì hồi đó Hạ rất thích Nam, thường lén nhìn cậu ấy khi chơi bóng ngoài sân, hãy nhìn chộm khi ngồi cùng cậu ấy, rồi còn bày rất nhiều trò chọc phá cậu ấy nữa, nhưng những thứ tình cảm trẻ con nhanh chóng phai nhạt theo thời gian khi cả hai người lớn lên. Ngồi nhìn Hạ cười nói kể chuyện ngày xưa mà Lâm không nhịn được cười, anh lớn tiếng cười phá lên:

Em thực sự làm vậy sao? Anh không ngờ em lại quậy đến vậy đó!

Hứ! Ai quậy chứ, là do cậu ta chọc em trước chứ bộ, mà kể từ hôm đó, cứ mỗi lần lên bảng là cậu ta lại phải dòm trước ngó sau, khuôn mặt lấm lép, trông buồn cười ơi là buồn cười.

Hạ vừa nói vừa cười lắt lẻo, khiến Lâm cũng cười theo, cả không gian tràn ngập trong tiếng cười. Lâm kéo Hạ nằm xuống, khẽ gối đầu lên tay Lâm, ngắm nhìn những ngôi sao đang tỏa sáng lấp lánh trên cao:

Này! Anh em đã kể chuyện của em cho anh nghe rồi, còn anh, anh kể cho em nghe đi, mối tình đầu của anh đi!

Mối tình đầu?

Ừm! Anh kể đi!

Chẳng có gì để kể cả?

Anh này! Thật là, anh nói đi có phải mối tình đầu của anh là chị Băng Di phải không?

Hạ buột miệng nói ra, nhưng sau đó chột dạ, bịt mồm:

À! Em quên!

Lâm quay mặt sang, nhìn Hạ, khẽ vuốt mấy cọng tóc của Hạ mân mê:

Sao vậy? Sao không nói nữa?

Anh! Anh ý anh chẳng nói là em không được nhắc tới chị ấy sao?

Hạ khẽ cắn môi, nhìn Lâm nhẹ nhàng, Lâm xoay người đè lên Hạ:

Anh!

Phải anh có nói là em không nhắc tới cô ấy, nhưng...

Nhưng sao?

Những lúc như thế này thì em có thể nhắc!

Thật ư! Thật vậy ư?

Ừm!

Hạ khẽ nhoẻn miệng cười để lộ ra đôi núm đồng tiền rất đáng yêu, Lâm không kìm được cảm xúc đã hôn nhẹ lên môi Hạ, Hạ chợt giật mình, nét mặt thộn ra rất đáng yêu;

Em ý!

Khẽ nhéo mũi Hạ một cái, Lâm lại nằm dài ra:

Sao vậy? Anh kể đi!( Hạ vẫn nài nỉ)

Lâm chỉ cười, Hạ khẽ đấm nhẹ vào người Lâm:

Anh đúng là chán mà.

Khẽ xoay nhẹ người, lẳng lặng nhìn những ngôi sao, được một lúc Hạ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, thấy Hạ im lặng, Lâm khẽ xoay người ra, nhìn Hạ ngủ say sưa, rất đáng yêu, khẽ ôm nhẹ Hạ vào lòng, trên môi Lâm một nụ cười nhạt. Quay mặt sang nhìn lên bầu trời ngàn sao:

Băng Di à! Anh nhớ em nhiều lắm!

Trong phút chốc nước mắt Lâm cứ ứa ra, trong tâm trí tràn ngập những cử chỉ, nét mặt dịu dàng của cô ấy. Chợt Hạ bỗng xoay người ôm trầm lấy Lâm, theo thói quen hạ thường hay ôm gối ôm vậy nên. Bị Hạ ôm chặt, Lâm không thể nhúc nhích, chỉ khẽ lấy tay lau đi giọt nước mắt. Lâm cũng vòng tay ôm chặt Hạ, lắng nghe những âm thanh thở đều của Hạ vào ngực. Khẽ vuốt nhẹ cọng tóc che khuôn mặt, để lộ ra khuôn mặt xinh xắn dễ thương này của Hạ. Khẽ hôn nhẹ lên má, một nụ hôn nhẹ nhàng, Hạ khẽ cử động nhẹ, nó khiến Lâm chột dạ, nhưng Hạ lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, quay mặt khẽ cười một cái, một nụ cười hạnh phúc. Ôm chặt Lâm ngủ say sưa, Lâm cũng ôm chặt Hạ, không gian dần dần trở nên tĩnh lặng chỉ còn những tiếng thở nhẹ nhẹ của Hạ. Trời bên ngoài gió nhẹ nhàng, ngàn ngôi sao sáng trên cao tạo nên những ánh sáng mờ nhẹ nhàng, rất trong trẻo tinh khiết như chính bản thân Hạ vậy, một không gian ấm cúng lãng mạn ở trên sân thượng quá tuyệt( Bạn có thấy không?)