Xa Anh Em Có Nhớ???

Chương 29: Thật sự anh cũng đáng yêu!

Tại nhà Hạ

Hạ vẫn nằm ngủ trên giường, như mọi ngày Lâm đi thể dục xong về, đánh thức Hạ, Hạ cũng đã quen vơi cách đánh thức này của Lâm, thế nên chỉ cần khi Lâm khẽ gọi, hoặc chạm nhẹ Hạ đã bật dậy, mặc dù là buồn ngủ, nhưng cô cũng không muốn để cho Lâm có thêm cơ hội. Sau khi thức dậy, Hạ lao vào phòng tắm, thay đồ xuống ăn sáng:

Ngồi đi!

Ừm!

Cô ăn bánh mì hay cháo ạ( Tiếng cô bé giúp việc hỏi)

Ừm cho chị một ít cháo!

Vâng!

Lâm không nhìn Hạ, mắt nhìn chằm chằm vào tờ báo, Hạ cũng không quan tâm, việc ai nấy làm. Khi nhỏ Phương giúp việc mang bát cháo ra, thật sự cô bé nấu ăn khá giỏi, thức ăn rất vừa miệng, nhưng Hạ sao vậy, chỉ cần ngửi mùi cháo thôi mà Hạ đã không nhịn được, hơi đắng sực lên cổ, cố bịp mồm, lao vào phòng vệ sinh, nôn nhưng không nôn ra gì cả, Hạ ngồi sụp xuống bên bồn, Lâm đứng trước cửa nhà vệ sinh:

Em sao vậy?

Em không sao? Chỉ là hơi buồn nôn thôi!

Lấy giấy cho Hạ:

Có cần đi khám bác sĩ không?

Không! Không cần đâu! Chắc là do dạo này em ăn uống thất thường nên vậy thôi!

Hạ bước ra ngoài, ngồi vào bàn, Lâm vẫn ngồi đối diện:

Em ý! Phải biết tự chăm sóc mình chứ!

Vâng! Em biết rồi mà!

Thế là cả buổi sáng hôm đó Hạ không ăn được gì, chỉ ngửi mùi đồ ăn là buồn nôn rồi, đúng là một ngày mệt mỏi.

Tối đến, Hạ đang loay hoay trong bếp thì Lâm về, Lâm hôm nay về sớm hơn mọi ngày:

Sao anh về sớm vậy?

Hạ cầm nguyên cái muôi, với bộ tạp dề, khuôn mặt lấm bẩn, bộ dạng này của Hạ khiến Lâm không nhịn được cười:

Em làm gì vậy?

Nấu ăn!

Sao cơ?

Lâm không tin vào tai mình nữa:

Thế nhỏ Phương đi đâu mà lại phải làm!

Nhỏ đó xin em về quê vì mẹ nó ốm, vậy nên!

Hạ vừa nói, tay vừa quấy quấy cái chảo dầu, tiếng dầu nổ bép bép nhanh chóng trở lên nóng già bắn vào tay Hạ, nó khiến Hạ dụt tay lại kêu:

Liệu em có làm được không?

Lâm nhìn đóng thức ăn ngổn ngang đang thái dở trên bàn, anh cũng biết là Hạ không giỏi nấu nướng:

Không làm được thì ra ngoài ăn, đừng làm khổ bản thân như vậy?

Không! Anh thường lãng phí như vậy sao?

Hạ vừa ném nắm rau vào, vì không quen nên tay chân cứ cuống quýt cả lên, lâm cũng mặc kệ, vì Hạ rất ngang bướng mà, nhưng khi lâm vừa định quay đi, thì Hạ lại buồn nôn, nhanh chóng tắt bếp, bịt mồm lại lao vào phòng vệ sinh, nôn nhưng không ra cái gì, nhanh chóng đưa giấy cho Hạ lau:

Sao rồi! Em khó chịu lắm sao?

Không!

Không cái gì! Mặt em tái mét à! Để anh gọi bác sĩ!

Không cần đâu!( Hạ cương quyết)

Hạ lại tiếp tục ra ngoài, bật bếp:

Sao em ngang quá vậy? Không biết nấu thì nấu làm gì?

Lâm to tiếng quát Hạ, trong phút chốc Hạ vội tắt bếp, xoay người đi, khẽ lau giọt nước mắt, bước đi nhưng Lâm kéo tay lại, Lâm khẽ nhìn vào cô, đôi mắt ươn ướt:

Em không biết nấu thì không cần phải nấu, em đang mệt mà đi nghỉ đi!

Hạ không nói gì, không ngẩng mặt lên nhìn Lâm.

Trong bếp.

Anh thái xong chưa, nhanh lên dầu sôi rồi!

Ừm! Xong rồi đây!

Xèo! Một âm thanh khi rau lạnh gặp dầu nóng:

Đảo đi! Nhanh lên tay lên.

Lâm giục Hạ, vì sợ bỏng mà Hạ không đảo mạnh được thấy vậy:

Để anh đảo cho, em nêm gia vị đi, nêm nhạt thôi!

Ừm!

Hai người cùng nhau làm món này, trông mặt Lâm lấm lem, những giọt mồ hôi lăn dài trên chán, anh không mặc đồ lịch sự khi đi làm, trên người lúc này chỉ là một cái áo ba lỗ, trông anh lúc này thật quyến rũ, khẽ lau mồ hôi trên chán Lâm, Hạ cười:

Xem anh kìa! Toát hết mồ hôi rồi!

Tại em chứ tại ai, bảo ra ngoài ăn mà!

Anh!

Này nếm thử xem, xem được không?

Lâm lấy đũa khắp một cọng rau cho Hạ thử, đưa trước mặt Hạ không ngừng thổi:

Từ từ thôi không nóng!

Ừm!

Hạ thử, mặt có chút đăm chiêu:

Sao hả! Tệ lắm sao, thôi bỏ đi, anh đưa em ra ngoài ăn:

Không! Ngon lắm luôn! Thật đó( Hạ liếm nhẹ môi, cười)

Thật không!

Vâng! Anh thử đi mà!

Hạ gắp một cọng rau cho Lâm, lâm không dám thử nhưng vẫn phải thử:

Sao nào! Ngon phải không?

Ừm! ăn cũng được!

Cũng được sao, ngon đấy chứ!

Hạ cười tươi, gắp một đũa ăn, miệng tấm tắc khen ngon.

Trên bàn ăn:

Em ăn nhiều vào, trông em ốm lắm!

Lâm khẽ nhoài tay gắp cho Hạ một miếng thịt hộp:

Anh cúng ăn đi.

Đó thực sự là một bữa tối ấm áp, hạnh phúc, mặc dù trên bàn chỉ những món ăn giản dị có chút vụng về, nhưng chính những nụ cười, chêu chọc lẫn nhau, tiếng cười đùa vang khắp căn nhà khiến nó trở lên ấm áp:

Anh nói xem đây có phải là lần đầu tiên anh nấu ăn?

Đương nhiên rồi! Em là người may mắn lắm biết không?

Ừm! Không dám đâu! Nhưng mà phải nói là anh nấu ăn cũng được đấy, không tệ lắm!

Vậy sao? Phải nói là trên tuyệt mới đúng chứ?

Hứ! Anh ý mới khen có một câu thôi mà đã tự đắc rồi!

Tự đắc!

Thì chẳng! Anh xem mũi anh phổng đỏ lên rồi kìa!

Lâm tưởng thật liền lo lắng sờ lên mũi, Hạ thấy vậy cười lớn:

Anh! Em chỉ đùa thôi mà, anh đúng là ngốc!

Ngốc! Em nói ai vậy?

Anh! Em nói anh!

Em! Vậy được anh sẽ cho biết thế nào là ngốc!

Lâm đứng dậy đuổi Hạ, họ đừa giỡn nhau:

Em đứng lại đó!

Không! Anh còn lâu mới bắt được em!

Em cứ chờ đấy, anh bắt được em em đừng có trách!.