Nàng chạy thục mạng khỏi nơi đáng sợ đó.

Mấy đứa trẻ con phía xa thấy tên thổ phi cầm thanh kiếm chạy lại liền sợ hãi tản đi hết.

Không ai có ý định giúp đỡ nàng cả.

Đứa con nít như nàng sao chạy lại nổi với người đàn ông cao to như hắn.

Thấy tiếng bước chân ngày một gần, nàng sợ hãi quay lại nhìn phía sai lưng mình.

Thanh kiếm sắc nhọn còn lưu lại trên đó những vết máu còn chưa khô khiến nàng càng trở nên sợ hãi hơn.

Chân tay bủn rủn cả ra.

Tên thổ phi nhanh chóng chạy đến.

Giơ thanh kiếm ra chạy về phía nàng.

Cái miệng móm mém răng vàng ố hét lên.

- Đi chết đi!!

Nàng thấy vậy càng sợ hãi hơn.

Chợt chân nàng vấp phải thứ gì đó làm cả người nàng mất thăng bằng mà ngã xuống.

Trong lúc tuyệt vọng, một hình bóng cao lớn đột nhiên xuất hiện trong đầu nàng.

- Sư phụ!!!

Reng.

Âm thanh tiếng chuông trong trẻo nhẹ nhàng vang lên.

Cùng với đó là tiếng tim đập dồn dập liên hồi của Vân Hy.

Nhưng đón nhận nàng không phải là mặt đất lạnh và thanh kiếm sắc nhọn của tên thổ phỉ.

Mà là một vòng tay to lớn ôm chặt lấy nàng.

Tên thổ phi ngã nhào về phía sau.

Hắn gượng dậy định nói gì đó nhưng khi chạm vào ánh mắt của người phía trước thì cả người bỗng run lên vì sợ hãi.

Ánh nhìn còn sắc nhọn hơn cả đao kiếm khiến người dấn thân vào trăm cuộc chém giết như hắn cũng bị bức tới ngộp thở.

Nhưng tên đó không vội bỏ chạy.

Hắn dùng chút dũng cảm còn lại run run tìm thanh kiếm mới bị hất ra.

Nhưng trước mặt hắn là cây kiếm kim loại dày nhọn đó đã bị vỡ vụn giống như những mẩu bánh quy khiến hắn hoàn toàn sụp đổ.

Tên thổ phỉ mặt kinh hãi tột đi.

Vội vàng đứng dậy cắp đuôi chạy đi trước khi mạng sống không còn giữ được.

- Đại nhân tha mạng!

Nàng run rẩy trong vòng tay của Dạ Thiên.

Nghe thấy tiếng kêu tha mạng đang xa dần liền quay đầu lại nhìn theo bóng lưng của tên thổ phỉ.

Vân Hy nở nụ cười mếu máo.

Vì nàng biết điều chờ đợi nàng lúc này còn đáng sợ hai tên thổ phỉ kia.

Gương mặt Dạ Thiên lúc này không có gì ngoài mây mù đen kịt.

Đôi lông mày khẽ cau lại.

Hắn nhìn xuống bàn tay nhỏ còn đang ôm chặt lấy viên ngọc bội của nàng.

Thấy trên bàn tay nhỏ còn dính những vết máu chưa khô khiến trong lòng hắn khó chịu không thôi.

Nộ khí trên người hắn lúc này mới bùng lên.

Nàng thấy vậy liền chột dạ nép mình trong vòng tay hắn.

Im lặng không dám nói gì.

Hàn Hạo cùng Vân Trì lúc này cũng đã chạy đến.

Thấy cảnh trước mặt cũng không biết nói gì hơn.

Đặc biệt là Hàn Hạo.

Đến lúc này hắn cũng chỉ biết mếu máo khóc thầm trong lòng.

Đứa trẻ này hắn nhận trông coi mà lại để xảy ra chuyện như vậy.

Chắc chưa đến ngày mai thì ám vệ của Dạ Thiên đã cắm một linh một cây đao trên người hắn mất.

- Về phủ.

Giọng nói bình tĩnh của Dạ Thiên khiến cả ba người bọn họ lạnh cả sống lưng.

Thế này chẳng phải là bình yên trước giông bão sao.

Không những thế bão này còn không hề nhỏ chút nào...

Dạ Thiên bế nàng đứng dậy.

Sải bước lướt qua Hàn Hạo và Vân Trì mà không có một lời nào.

Thậm chí là bằng hữu lâu năm chưa gặp như Vân Trì hắn cũng lờ đi như người vô hình.

Hai người đứng cạnh nhau bị nộ khí của hắn bức đến toát cả mồ hôi.

Bốn mắt nhìn nhau đau khổ tột cùng.

Vân Trì vỗ vỗ vào vai của Hàn Hạo.

An ủi nói.

- Khổ cho huynh rồi.

- ....

Vân Trì đứng nhìn theo bóng lưng của Dạ Thiên.

Trong lòng có đầy những suy nghĩ lẫn lộn.

Sự xuất hiện của đứa trẻ này có vẻ là một điều bất lợi.

Đối với một người trước giờ vào nguy ra hiểm không sơ hở như Dạ Thiên thì Vân Hy lúc này chính là điểm yếu dễ dàng bị nhắm đến nhất của hắn.