Vân Hy dựa theo trí nhớ của mình men theo con đường đông đúc.

Chạy qua lò đúc nóng hổi một đoạn rồi rẽ vào con ngõ gần đó.

Mấy đứa trẻ trước kia hay bắt nạt nàng nay thấy nàng quay trở lại đều ngước mắt.

Nhìn thấy trên người nàng vận y phục cao sang như vậy liền im lặng nép mình lại.

Nàng ta bây giờ đã là đồ đệ của một vương gia quyền thế, chỉ sợ lần quay quay trở lại là muốn báo thù bọn họ.

Có điều Vân Hy lại không nghĩ nhiều đến như vậy.

Nàng chỉ đảo mắt nhìn họ rồi lại tiếp tục chạy sâu vào trong con ngõ.

Nàng không phải loại người vì chút chuyện này mà chấp vặt với bọn họ.

Với lại nàng cũng không còn nhiều thời gian.

Mau mau lấy vật đó rồi còn quay trở lại quán nước trước khi Hàn Hạo phát hiện ra nàng biến mất.

Chạy mãi tới lúc hai chân mỏi nhừ vẫn không nhìn thấy thứ mình cần.

Phải mất một đoạn đường nữa, ngôi miếu cũ nát cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt nàng.

Vân Hy hai mắt sáng rực chạy vào ngôi miêu hoang.

Nói là ngôi miếu nhưng cũng chỉ là một cái miếu nhỏ thấp ngang vai nàng được người dân dựng lên để cúng bái đã bị bỏ hoang từ bao giờ.

Nàng đứng trước miếu, dùng tay cẩn thẩn lau sạch ngôi miếu, phủi bỏ những mạng nhện bám bẩn.

Không quên phủi những đi chiếc lá khô nằm trên mái ngói nhỏ.

Ngôi miếu dù đã mọc đầy rêu cùng những vết nứt dài qua năm tháng nhưng khi được nàng dọn dẹp cũng trở nên sạch sẽ và đỡ tàn tạ hơn trước.

Thấy ngôi miếu sạch bong như vậy nàng cũng trở nên vui vẻ.

Nàng chắp hai bàn tay nhỏ lại, thành khẩn cúng bái gì đó.

Đến lúc này thì Vân Hy cẩn thận nhìn ngó xung quanh.

May mắn thay, hiện tại ở chỗ nãy cũng chỉ có mình nàng.

- Được rồi.

Mong là không có ai thấy mình.

Nàng cúi người.

Bàn tay nhỏ dùng lực đào mảng đất đã được đánh dấu ngầm lên.

Cứ hì hục đào như vậy một lúc, cuối cùng dưới đống đất đầy mùi ẩm mốc cũng xuất hiện cánh sen màu hồng bám đầy bụi bẩn.

Nàng mỉm cười.

Cuối cùng cũng thấy rồi!

Vân Hy cứ mải mê như vậy khiến nàng không nhận ra đằng sau đã có hai bóng người cao lên nhìn nàng từ bao giờ.

Ngọc bội dưới đất cũng đã được đào lên.

Viên ngọc bội ở giữa có hình một đoá hoa sen nở rộ.

Bên dưới còn có thêm vài viên ngọc nhỏ và đuôi tua màu xanh.

Vân Hy vui vẻ ôm chặt ngọc bội vào người.

Lần này nàng sẽ không sợ bị mất nó nữa.

Nàng đứng dậy quay người định rời đi thì bị hai nam nhân cao to chặn lại.

Một tên trong số đó còn bị chột một mắt, trên mặt đầy những vết sẹo do đao kiếm gây ra.

Hắn chìa bàn tay to lớn thô ráp ra, lớn tiếng nói.

- A đầu! Mau giao viên ngọc bội đó cho ta.

Nơi này là địa bàn của ta.

Một hòn đá ngươi cũng không có quyền lấy!

Gương mặt băm trợn của hai nam nhân phía trước khiến Vân Hy sợ hãi lùi lại.

Nàng lắc đầu nguầy nguậy, ôm chặt ngọc bội vào người không buông.

- Không! Đây là ngọc bội của ta! Không phải của các người!

- Nhãi con! Dám lớn tiếng với bổn đại ca!

Nhìn là biết nàng không là con cháu của một quan lớn trong triều thì cũng là con nhà khá giả có quyền có chứ nên hai tên thổ phỉ cũng không dám làm càn.

Hắn túm lấy cổ áo nàng, nhấc lên lớn tiếng doạ nạt.

- Mau! Giao ra đây cho ta! Nếu không ngươi đừng hòng sống sót rời khỏi nơi này!

- Không muốn! Đây là ngọc bội của ta! Các người không được lấy nó!

Thầy nàng cứng đầu cứng cổ không sợ chết không chịu giao đồ ra.

Tên còn lại liền lấy con dao nhỏ trong người ra, chỉ vào mặt nàng.

- Đừng có mà nhiều lời! Mau giao ra cho bọn ta!

Vân Hy sợ hãi nhìn hai người trước mặt.

Tên to con kia nắm cổ áo nàng khiến nàng cảm thấy khó thở vô cùng.

Nàng bắt đầu thấy hối hận khi tự ý chạy đi một mình như vậy.

Trong lúc mơ hồ nàng chợt nhớ ra gì đó.

Từ từ móc trong người ra một vật sắc nhọn.

- Ta không giao!!

- Nhãi ranh!!!

Lời vừa dứt nàng liền dùng cả hai tay đâm mạnh cây xiên nhọn của kẹo hồ lô nàng còn giữ vào tay hắn.

Tên kia rú lên một tiếng đau đớn rồi thả nàng ra.

- NHA ĐẦU KHỐN KHIẾP!!

Mặc cho lời quát nạt của tên thổ phỉ ở phía sau.

Nàng vội vã chạy đi mà không dám nhìn lại.

Thấy nàng đang chuồn đi mất, tên còn lại vội lôi thanh kiếm trong bao ra rồi đuổi theo nàng.

- Đi chết đi!!