Dư Thúy nghe được nói như vậy, lập tức thở dài nhẹ nhõm.

Sau đó, vội vàng vui mừng nói: "Có muốn ăn gì đó hay không? Ta để hạ nhân chuẩn bị lên cho con."

"Không cần." Dương Xuyến Xuyến lắc đầu, sau đó hướng về phía Dư Thúy, nhe răng cười, nhỏ giọng nói: "Con có chút mệt mỏi, muốn đi nghỉ trước."

Dư Thúy kéo tay Dương Xuyến Xuyến, hướng về phòng Dương Xuyến Xuyến đi,vừa đi, vừa vuốt ve cái bụng của mình nói: "Xuyến Xuyến a...... Ta quan tâm nhất là con và đứa con trong bụng ta, chỉ cần các con hạnh phúc, ta cái cũng có thể đáp ứng."

Dương Xuyến Xuyến nhìn Dư Thúy trước mắt, đáy mắt là tình thương nồng đậm của người mẹ.

Khẽ gật đầu.

Không có bất cứ can đảm nào, để từ chối.

Phút chốc, đáy lòng nàng, có trong nháy mắt khổ sở.

Chuyện xảy ra tại Tô vương phủ, nàng như thế nào nói cho bà?

Gả cho Tô Cẩm Lý, nàng là không hạnh phúc.

Nhưng, trong đáy mắt Dương Vạn Tài và Dư Thúy, lại cứ là hoàng thượng hạ chỉ,cho nên, mọi người, đều đã tưởng rằng Tô Cẩm Lý thích nàng, mới có thể làm như vậy.

Dương Xuyến Xuyến nghĩ rằng, mặc dù hắn đã chiếm được danh tính của Dương Xuyến Xuyến trước đó. 

Nhưng, dù sao cũng là đứa con, nhất định phải làm.

Nàng không thể, lưng đeo kết quả bất nhân bất nghĩa.

Dương Xuyến Xuyến nghĩ tới đây, nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Dư Thúy, nhất thời, cái gì cũng không nói ra được.

Nàng nghĩ, cả đời cha mẹ đều đã là vì nữ nhân.

Cũng nhữ, nữ nhân cả đời cũng là vì cha mẹ.

Hơn nữa, nếu xuyên không vào thời này, phải hiếu thảo với cha mẹ thời này.

Hơn nữa, bọn họ, đối với nàng rất tốt.

Đáy lòng nàng đau, yêu đến tận xương.

Dương Xuyến Xuyến nghĩ tới đây, đối với vợ chồng Dương gia miễn cưỡng cười.

Chuyện đêm nay, đều là bí mật.........

Không có bất cứ kẻ nào biết.

Con đường tương lai, lại vẫn dài.

Dù sao, nàng không có Tô Tử An,cũng không mong đợi cuộc đời này, sẽ còn có một người nam nhân, yêu nàng, thương nàng, huống chi, đáy lòng nàng, cũng là không thể quên được Tô Tử An.