"Làm sao vậy?" Tô Cẩm Lý không để cho hắn tiến vào, chỉ là vài phần lười biếng hỏi một câu.

"Bẩm vương gia, Dương cô nương, không có trong phòng, không biết đi đâu......"

Tô Cẩm Lý nhíu mày, đứng lên, mặc thêm áo khoác, mở cửa, sắc mặt mang theo một tia lo lắng chính mình cũng không nhận ra.

"Thật sự là một nữ nhân phiền phức!"

Liếc một câu nói như vậy, Tô Cẩm Lý nhanh chóng đi đến phòng Dương Xuyến Xuyến.

Thật là không một bóng người.

"Chuẩn bị ngựa!"

Vừa nói xong, Tô Cẩm Lý từ bên trong bước nhanh đến cửa lớn vương phủ.

Xoay mình lên ngựa, hướng về,ngựa hướng về Dương phủ đi.

Nhưng mà, vừa đi đến cây cầu kia, Tô Cẩm Lý phát hiện,phía trước hai ngưởi lặng lặng đi bộ,ánh mắt, khống chế không nổi,đột nhiên, trở nên sâu thẳm......

Mang theo một tia sát ý......

Đột nhiên, xoay người, hướng về vương phủ chạy vội mà đi.

----------------------------------------------------------------

Dương Xuyến Xuyến trở về Dương gia.

Nhìn đến vui sướng đầy trời.

Đáy lòng không kìm được khó chịu.

"Tiểu thư, tiểu thư người trở về rồi! Nhanh lên, nhanh lên!"

Tiểu Bích vừa nhìn thấy Dương Xuyến Xuyến, lập tức lôi kéo nàng, líu ríu kêu lên.

Vừa đi, Tiểu Bích lại vừa hô: "Lão gia, phu nhân, tiểu thư về rồi......"

Dư Thúy nhìn thấy Dương Xuyến Xuyến lập tức gương mặt cười vui đi lên phía trước,

Kéo Dương Xuyến Xuyến một cái, vài phần kinh ngạc hỏi:

"Đây là làm sao vậy? Sao đêm như vậy rồi mới trở về?"

"Vương gia phái người đưa con về......"

"Hắn nói, mấy ngày sau là hôn lễ, ở vương phủ không ổn, cho nên, ba ngày sau, hắn đến cưới con xuất giá."

Dương Xuyến Xuyến vài phân mệt mỏi nói.

Dư Thúy nghe được nói như vậy, lập tức thở dài nhẹ nhõm.

Sau đó, vội vàng vui mừng nói: "Có muốn ăn gì đó hay không? Ta để hạ nhân chuẩn bị lên cho con."