Nửa tháng sau lại là một lần thượng triều, các đại thần xù xì với nhau thấp giọng oán trách lẫn nhau vì sao không ai hỏi thăm tin tức bệnh tình hoàng thượng? Hay là Thái y viện thật sự chữa không được?

Trước đại điện bất chợt vang lên tiếng ho gây nên sự chú ý của bọn họ. Bọn họ ngẩng đầu lên thấy tiểu thái giám mấy ngày nay truyền tin trong tay cầm một quyển thánh chỉ từ đại điện thiên môn đi ra, mọi người vội vã trở lại vị trí của mình khoanh tay chờ đợi. Tiểu thái giám đi tới trước mặt các vị đại thần liếc nhìn chung quanh. Sau đó khom lưng hướng về Khang Thần Nhân cung kính hỏi: “Thừa tướng đại nhân, các vị đại nhân đến đầy đủ rồi sao?”

Khang Thần Nhân quay người nhìn về phía sau: “Đều đến đầy đủ rồi, công công có việc cứ nói”

Tiểu thái giám gật đầu: “Đa tạ thừa tướng” Sau đó xoay người bước lên bậc tam cấp thanh thanh cổ họng cao giọng đọc: “Thành vương tiếp chỉ”

Các đại thần ngây ngốc mấy giây, tiếp theo tiếng xôn xao nghị luận đồng thời vang lên chỉ trỏ vào tiểu thái giám vẻ mặt bất mãn nghiêm trọng. Tại triều ca há có thể kêu tên tội phạm lung tung.

Đại thần đứng ở hàng đầu hảo ý nhỏ giọng nhắc nhở: “Công công, Thành vương còn ở trong thiên lao”

Tiểu thái giám mặc kệ hắn vẫn như trước gọi: “Thành vương tiếp chỉ”

Các đại thần thấy hắn không thức thời, rục rịch chuẩn bị đứng lên chỉ trích hắn. Đột nhiên đại điện truyền ra một âm thanh vang dội.

“Thần Phương Đàn tiếp chỉ”

Phương Đàn từ cửa đại điện ngẩng cao đầu bước vào, cao giọng đáp: “Thần Phương Đàn tiếp chỉ” Sau đó đi tới dưới tay tiểu thái gíam đứng hành lễ với thánh chỉ nhưng không có quỳ xuống.

Các đại thần thấy vì sao người vốn ở trong thiên lao lại đột nhiên xuất hiện ở đây, bọn họ hít vào một ngụm khí lạnh nhìn nhau một chút, sau đó sáng suốt nhắm mắt ngậm miệng lại. Tiếng xôn xao nghị luận bỗng chốc im bặt.

Tiểu thái giám nhút nhát nhìn Phương Đàn, sau đó mở thánh chỉ trong tay ra tuyên đọc: “Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết: Trẫm nay lâm trọng bệnh, khí lực không còn nhiều, khó có thể xử lý công vụ, nay trẫm quyết định tạm dừng lâm triều, trong lúc này thành vương tạm thời nhiếp chính chờ trẫm sau khi thân thể khôi phục sẽ lâm triều. Khâm thử“. Tiểu thái giám đọc xong gọn gàng đem thánh chỉ cuốn lại, hai tay đưa cho Phương Đàn: “Vương Gia tiếp chỉ đi”

Phương Đàn tiếp nhận, cất cao giọng nói: “Thần lĩnh chỉ tạ ân. Tạ ơn công công”

Các đại thần ở phía sau phụ họa: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”

Tiểu thái giám vì để cho các đại thần tâm phục khẩu phục, cố ý nói với Phương Đàn: “Hoàng thượng đã điều tra rõ chuyện ở Giang Nam là Thành vương bị mưu hại nên đã đem quan chức Giang Nam toàn bộ trách phạt một lần, xin Thành vương khoan hồng độ lượng tạm tha thứ cho bọn họ”

Phương Đàn cúi đầu: “Cảm tạ hoàng thượng rửa sạch oan khuất cho vi thần”

“Khoảng thời gian này oan ức thành vương“. Tiểu thái giám khách khí trả lời.

“Thần không dám”

Các đại thần nghe hai người này ở trước mặt bọn họ một xướng một họa, rõ ràng những câu nói này chính là nói cho bọn họ nghe nên cũng không dám có bất kỳ dị ý gì. Nguyên lai ánh mắt coi thường vị tiểu thái giám này cũng thay đổi, xem ra tiểu thái giám cũng không phải người bình thường a.

Tiểu thái giám cùng Phương Đàn diễn kịch xong liền nói với các đại thần: “Nếu như không có những chuyện khác, các vị các đại thần trước hết mời lui xuống”

Các đại thần thi lễ, cùng hô lớn: “Chúng thần xin cáo lui”

Tiếp theo Phương Đàn cũng rời đại điện, chờ nàng đi xa các đại thần cũng lục đục rời đi. Khi tiểu thái giám thấy mọi người đã đi hết mới dợm bước đi lại bị Khang Thần Nhân gọi: “Công công xin dừng bước”

Tiểu thái giám xoay người: “Thừa tướng có chuyện gì không?”

Khang Thần Nhân đến gần hỏi: “Chính là có mấy vấn đề muốn hỏi công công”

Tiểu thái giám bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Thừa tướng xin mời nói”

Khang Thần Nhân: “Xin hỏi công công họ tên là gì? Ở trong cung là chức vị ra sao?”

“Nô tài tự Vĩnh Ân, thừa tướng không cần khách khí như thế” Vĩnh Ân cười thành thạo điêu luyện đáp: “Nô tài chức vị hạ thấp, không đáng nhắc tới”

“Ừ, thì ra là như vậy, chẳng trách lão thần chưa từng gặp công công“. Khang Thần Nhân thấy hắn không muốn nói ra chức vị của mình, bàn tay đưa lên ngạo nghễ gật đầu.

“Vâng“. Vĩnh Ân vẫn như cũ ngậm nụ cười đáp.

Khang Thần Nhân khẩn trương hỏi tiếp: “Công công biết hoàng thượng là sinh bệnh gì, nghiêm trọng không?”

“Xin thừa tướng yên tâm, hoàng thượng chỉ là bệnh nhỏ mà thôi, rất nhanh sẽ có thể khôi phục lâm triều”

“Cái kia...” Khang Thần Nhân không hỏi ra cái nguyên cớ nhất định không buông tha, nói bóng gió hỏi: “Cái kia thái y có nói hoàng thượng bao lâu có thể khôi phục không? Dù sao thiên hạ không thể một ngày không có vua”

“Nô tài chỉ biết đến đây...” Vĩnh Ân lắc đầu: “Nô tài không dám xàm ngôn, xin thừa tướng kiên trì chờ đợi hoàng thượng trở về”

Khang Thần Nhân chuyển đề tài theo sát không ngừng nghỉ: “Vậy xin hỏi công công vì sao gần đây cũng không thấy Thạch công công? Hắn luôn thay thế hoàng thượng tuyên chỉ, hoàng thượng bị bệnh, vì sao là ngài đến mà không phải là hắn đến?” Khang Thần Nhân tuy rằng không thích Thạch Tu, nhưng hơn nửa tháng nay không thấy hắn, trong lòng cảm thấy kỳ quái.

Vĩnh Ân đã sớm biết thừa tướng thể nào cũng hỏi Thạch Tu nên nhanh nhạy ứng đối: “Thạch công công là tri kỷ bên cạnh hoàng thượng, hoàng thượng bị bệnh đương nhiên Thạch công công phải toàn tâm toàn ý hầu hạ bên người hoàng thượng, làm sao có thể vì những chuyện khác mà phân tâm đây, mấy việc bận rộn tạm thời nô tài làm thay ngài ấy”

Khang Thần Nhân híp mặt nửa tin nửa ngờ, cái tiểu thái giám này tuy bị mình không ngừng truy hỏi thế nhưng chưa từng xuất hiện một điểm hoảng loạn cùng kinh sợ, còn có thể trả lời đâu vào đấy tình lý rõ ràng, đối với những chuyện không thể nào hoặc không biết liền trả lại một cách dứt khoát, đúng là nhân tài.

Nghĩ kỹ lại cho dù có cố hỏi cũng không hỏi ra được cái gì, liền thả hắn đi, chính mình cũng rời hoàng cung.

Phương Đàn sau khi hạ triều trực tiếp xuất cung trở lại vương phủ của mình. Trong khoảng thời gian này nàng âm thầm bẻ gẫy tất cả nanh vuốt của Phương Hàng ở kinh thành cũng không quên xử lý toàn bộ hậu cung. Hiện tại ngoại trừ những đại thần trên triều, trong kinh thành đã không còn người của Phương Hàng nữa. Mà những đại thần kia, hiện tại nàng muốn ra tay nhưng chưa có cơ hội. Chỉ cần sau khi nàng lên ngôi, nàng từ từ dọn dẹp tàn cuộc.

Bất quá những chuyện này có thể tạm thời để sang một bên, hiện tại quan trọng nhất chính là đón Tống Ứng Diêu trở về. Nàng đã để nàng ấy một mình ở ngoài thành khá lâu, tuy rằng mỗi ngày đều thông qua ám vệ biết được tình huống của Ứng Diêu nhưng nàng vẫn không yên lòng. Sẽ nhớ thương; sẽ lo lắng; sẽ có lúc ngẩn ngơ khi xử lý chính vụ, trong lòng tràn đầy nỗi nhớ về nàng ấy; sẽ nhớ đến những chuyện nhỏ hai người từng làm cùng nhau, sau đó đột nhiên bật cười, thật trong giống kẻ ngu si, đây là chuyện này chưa bao giờ nghĩ nó sẽ xảy ra trên người của mình.

Vết thương trên vai đã bình phục, ngay cả sẹo cũng đã dùng thuốc xóa đi. Trước đó vài ngày nàng đón Thái phi về vương phủ, vạn sự đã chuẩn bị, chỉ còn mỗi việc ra thành đón Ứng Diêu về nữa mà thôi. Bất quá trước đó, nàng muốn cùng Thái phi nói chuyện.

Nàng trở lại vương phủ đi vào viện Thái phi cho hạ nhân lui xuống, sau đó nói thẳng vấn đề với Thái phi: “Mẫu phi con muốn đi đón Ứng Diêu trở về”

Thái phi còn đang niệm kinh, nghe vậy bà thả hạ phật châu mở mắt ra: “Con quyết định muốn đi?”

Phương Đàn ở sau lưng bà đứng thẳng lưng khẳng định: “Vâng”

Thái phi tự vấn lòng: “Hai cô gái có thể ở một chỗ sao?”

Phương Đàn ánh mắt kiên định: “Chỉ cần nghĩ, có cái gì không thể”

Thái phi giơ tay lên: “Nếu con hạ quyết tâm như thế, con hãy đi đi”

Phương Đàn quỳ gối bên người bà, nhìn Thái phi: “Mẫu phi không trách con chứ?”

Thái phi đưa tay, Phương Đàn nắm lấy dìu bà đứng dậy, mà chính mình cũng thuận theo đứng lên. Thái phi vừa đi vừa nói: “Con sắp trở thành vua của một nước, thiên hạ này là của con, cuộc đời của con cũng là của chính mình, con có chủ kiến cho dù ai gia là mẫu phi cũng không có quyền can thiệp quyết định của con”

Phương Đàn kinh ngạc: “Mẫu phi đều biết?”

Thái phi khẽ mỉm cười, nếp nhăn trên khóe mắt ưu tư: “Ai gia nếu không phát hiện, con còn muốn giấu ai gia bao lâu?”

Phương Đàn giải thích “Hài nhi chỉ là...”

Thái phi vỗ vỗ lòng bàn tay của nàng: “Được rồi, không cần giải thích, ai gia đều biết, ai gia hiểu”

“Trước đây con bận bịu, mỗi ngày đều trở về bái kiến ai gia, mà đoạn thời gian đó lại rất ít gặp con. Ai gia là mẹ của con, mẹ con đồng lòng, tự nhiên ý thức được con đang chuẩn bị đại sự gì. Thêm chuyện sau này đầy đủ giải thích suy nghĩ của ai gia“. Phương Đàn nâng đỡ Thái Phi đến trước bàn ngồi xuống, bà nói tiếp: “Ai gia cũng lo lắng lắm, cũng bất an vô cùng nhưng ai gia tin con, con là đứa trẻ thận trọng, từ nhỏ làm chuyện gì đều có đạo lý riêng của mình, vì thế ta cũng yên lòng”

Phương Đàn nghiêng người tựa vào Thái phi, cổ họng nghẹn ngào tâm tình phức tạp nói: “Để mẫu thân lo lắng, hài nhi bất hiếu”

Thái phi khoát tay: “Nói cái gì đó, cha mẹ lo lắng cho con cái đó là thiên tính, cùng chuyện con bất hiếu có quan hệ gì. Ai gia đã già, không thể làm gì giúp con, vì thế chỉ có thể ký thác với Phật tổ. Đêm đó con xông vào cung, ai gia một đêm không ngủ quỳ gối trước mặt Bồ Tát niệm kinh cầu xin, chính là hi vọng bồ tát có thể phù hộ con bình an”

Bà chắp hai tay, vóc người tiều tụy cúi đầu nói: “Con bình an trở về, xem ra Bồ Tát đã linh nghiệm”

“Mẫu phi...” Phương Đàn thấp giọng gọi bà.

Thái phi lắc đầu: “Đừng nói những chuyện này” Bà chuyển sang hỏi: “Ứng Diêu biết thân phận của con sao?”

“Nàng còn chưa biết“. Phương Đàn dằn lòng: “Hài nhi chuẩn bị lần này cùng nàng nói thật”

“Nếu nó không chấp nhận con thì sao?”

Phương Đàn do dự hồi lâu, mới từng chữ từng chữ thật lòng đáp: “Hài nhi đồng ý để nàng ra đi”

“Chỉ sợ đến lúc đó con sẽ không như vậy” Thái phi nhìn thấu tất cả khẽ lắc đầu thở dài một hơi.

“Con có thể...” Phương Đàn không đủ sức để trả lời câu hỏi này của bà.

“Có cơ hội hãy đến viếng phụ hoàng của con” Thái phi lại thay đổi đề tài: “Dáng vẻ này của con... hãy xin lỗi ông ấy...”

Phương Đàn gật đầu: “Hài tử biết“. Cho dù Thái phi không nói nàng cũng sẽ đi.

Chờ Phương Đàn ra ngoài, Thái phi nhắm mắt lại thì thầm: “Tội lỗi tội lỗi” Vì để cho mẹ con bà được sống tiếp mà Phương Đàn từ nhỏ phải nữ giả nam trang, oan ức một đời. Vì để cho mẹ con bà được sống an ổn mà Phương Đàn rất sớm phải hiểu chuyện quan trường, biết được phải cố tranh thủ vì chính mình.

Cuối cùng vì bảo vệ bà, Phương Đàn phải cùng Phương Hàng cắt đứt quan hệ, cướp lấy quyền hành trong tay hắn, mà chuyện này xảy ra cũng không ai muốn.

Vì bà, Phương Đàn đã trả giá quá nhiều, chung quy chính bà có lỗi với con cái, bà còn có lý do gì ngăn cản con bà theo đuổi điều duy nhất nó yêu thương. Nó cũng nên có được thứ gì đó nó thật sự yêu thích.

Bà đi đến bàn phật trong phòng, quỳ xuống sâu sắc dập đầu. Sau đó đứng thẳng dậy, cầu khẩn: “Phật tử một lòng hướng phật, không cầu kiếp sau an ổn, chỉ cầu quan âm bồ tát phù hộ con gái của con bình an. Những tội lỗi mà con gái của con phạm phải, con nguyện thay con gái của mình gánh chịu. Có chết rơi xuống mười tám tầng địa ngục, con cũng tuyệt không hối hận”