Hình Chu nhân lúc có cơ hội quỳ gối thỉnh tội với Phương Đàn: “Thuộc hạ hộ giá bất lực, xin Vương Gia trách phạt”

“Hình thiếu tướng làm cái gì vậy, nhanh đứng lên” Phương Đàn khó chịu: “Là bản vương quá bất cẩn, không phải tại Hình thiếu tướng“. Nàng đưa tay muốn đi đỡ Hình Chu nhưng lại quên vai mình bị thương, hành động vừa rồi động đến vết thương đau đến cắn răng, cả thân người đều khom xuống.

“Vương Gia, làm sao?” Hình Chu nhanh chóng đưa tay đến đỡ nàng.

Phương Đàn ngăn hắn lại nói: “Không có chuyện gì“. Nàng dùng tay không bị thương đỡ vai của mình phân phó Hình Chu: “Đừng để nhiều người biết ta bị thương”

“Thuộc hạ đã rõ“. Hình Chu cúi đầu đáp.

Phương Đàn đưa mắt nhìn hài tử trên giường: “Ngươi vào cung cung tìm một người vú em...” Bỗng nhiên nhớ lại Hình Chu là nam tử không thích hợp làm chuyện này nên nói: “Ngươi cho a hoàn đi tìm vú em lấy chút sữa mẹ, trẻ con lát nữa sẽ đói bụng”

Hình Chu gật gù: “Vâng”

Chờ Hình Chu đi rồi, Phương Đàn dùng một tay kéo em bé gian nan ôm vào ngực ôn nhu: “Kể từ hôm nay, con chính con của ta. Ta sẽ đặt tên cho con...”

Phương Đàn vừa suy nghĩ vừa giúp con trẻ dịch dịch tấm chăn, lòng bàn tay lơ đãng lướt qua da dẻ trẻ con, xúc cảm làm cho nàng nhớ tới thứ gì đó cũng mềm mại như vậy, Phương Đàn không nhịn được lại nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay cọ cọ.

Nàng nghĩ nghĩ: “Hay là chờ mẫu phi Ứng Diêu của con về rồi cùng đặt?” Phương Đàn do dự.

*****

Một tiếng gà gáy, bầu trời bừng tỉnh giấc. Điều này như điềm báo đêm dài đã qua, thiên hạ nghênh đón trời đất xoay vần, thời thế thay đổi.

Buổi sáng hôm đó, Tống Ứng Diêu mông lung mở mắt theo thói quen từ trên giường ngồi dậy, bất quá ánh mặt trời quá mức chói mắt khiến nàng nhắm chặt mắt cả người vừa buông lỏng, mệt mỏi nằm trên giường.

Lại ngủ thêm một hồi, Tống Ứng Diêu cảm giác được đầu óc mờ mịt khó chịu, nàng lắc lắc cái cổ, đầu đau như búa bổ. Từ trong chăn giơ tay lên ngón tay vò ấn hai bên huyệt thái dương mới thấy đỡ đau chút ít.

Nàng nghiêng thân mình đưa tay sang bên cạnh sờ sờ, chăn bông lạnh lẽo. Ừ nhỉ, giờ này Vương Gia đã sớm đi rồi, nghĩ tới đây nàng liền ngừng tay không sờ nữa. Muốn ngủ thêm một hồi bỗng nhiên cảm giác hoàn cảnh này so với mỗi ngày thức dậy hoàn toàn khác nhau, cảm giác xa lạ lúc này mới bắt đầu xâm chiếm.

Tống Ứng Diêu mở to mắt từ trên giường bật dậy, ánh mắt quét qua trong phòng kinh ngạc phát hiện nơi này cũng không phải là phòng ngủ của mình. Dưới người của nàng là một tấm đệm giường ván gỗ, trước giường có vài cái tủ gỗ, một góc gian phòng còn bày một ít nông cụ, căn phòng nhỏ hẹp, có lẽ đây là thuộc về gia đình nông dân bình thường.

Không biết nàng nghĩ tới điều gì cuống quít cúi đầu cẩn thận kiểm tra y phục của mình, vẫn là xiêm y ngày hôm qua, vẫn ngay ngắn bình thường, bên người đeo hai khối ngọc bội, túi tiền cũng ở người, không thiếu thứ gì. Nàng xoắn xuýt thu dọn vạt áo chỉnh tề, trong đầu tràn ngập nghi hoặc.

Nàng xuống giường xỏ giầy, nhìn ra phía ngoài dò xét: “Có ai không?”

Thật lâu không có người trả lời, nàng liền từ bên giường đi tới mở cửa ra. Ngoài phòng ánh nắng tươi sáng làm nàng mở mắt ra không được, vội vã dùng tay che kín đôi mắt của mình. Chờ thích nghi với ánh sáng mới chậm rãi buông tay xuống, nhìn thấy khung cảnh trước mắt nàng giật nảy mình.

Mình đang ở trong khu nhà nhỏ của một nông gia, bên góc tường có một vài cây đào tơ mọc dưới thân cây đào to, cây đào cành lá xum xuê, chim nhỏ hót vang ríu rít. Trước nhà là một khoảng sân rộng, khói bếp lượn lờ từ mái hiên bay ra, sát vách trên tường cửa sổ còn không ngừng truyền đến tiếng xẻng khuấy nồi cùng âm thanh va chạm và tiếng líu lo của trẻ nít.

Tống Ứng Diêu không biết phản ứng thế nào, lùi lại mấy bước, nơi này đến cùng là nơi nào?

Trầm Sơ Tình từ phòng bên cạnh bưng chén canh đi ra, tiện tay đóng lại cửa phía sau, đưa mắt nhìn thấy Tống Ứng Diêu đứng ở trước cửa, kinh hỉ nói rằng: “Vương phi thức dậy rồi a”

Tống Ứng Diêu nghe tiếng quay đầu đi, sững sờ hỏi: “Trầm hộ vệ ngươi làm sao cũng ở này?”

Trầm Sơ Tình đến gần Tống Ứng Diêu: “Là thuộc hạ mang Vương phi tới đây”

Tống Ứng Diêu nhớ lại sự tình ngày hôm qua, cầm lấy tay Trầm Sơ Tình lo lắng: “Vương Gia đâu, nơi này là ở đâu? Bản phi vì sao ở đây?”

Trầm Sơ Tình bị nàng lay động hơi bất ngờ, thiếu chút nữa đã mang chén canh hất đi: “Vương phi đừng có giật tay ta nữa, nghe thuộc hạ giải thích đi”

Tống Ứng Diêu buông lỏng tay ra, hồi tưởng chuyện lúc trước càng ngày càng tâm hoảng ý loạn. Trầm Sơ Tình đem canh bưng đến trong phòng, để lên bàn: “Vương phi ngồi đi đã“. Tống Ứng Diêu theo sau tiến vào phòng ngồi xuống bên cạnh, nàng không thể chờ đợi được nữa hỏi: “Cuối cùng là chuyện gì xảy ra?”

Trầm Sơ Tình tránh không đáp, đem canh bưng đến cho Tống Ứng Diêu: “Vương phi sắp một ngày không ăn cơm, uống canh cá trước đi”

Mình gấp gáp như vậy mà Trầm Sơ Tình một điểm phản ứng cũng không có. Tống Ứng Diêu một trận phát cáu, lạnh lùng nói: “Nếu như ngươi không nói, bản phi không ăn”

“Chuyện này...” Trầm Sơ Tình lộ vẻ khó xử, định tìm một cái lý do ứng đối.

Tống Ứng Diêu nhìn ra ý đồ của nàng, lúc này không thể không lấy khí tức Vương phi ra sử dụng: “Ta lệnh ngươi nói thật”

Trầm Sơ Tình bị bức ép nên đành thật thành nhanh chóng trả lời Tống Ứng Diêu: “Vương Gia không ở nơi này. Nơi này thôn trang nhỏ ngoài kinh thành rất an toàn” Do dự một chút nói tiếp: “Là Vương Gia để thuộc hạ đem Vương phi thu xếp ở đây“.

Tối hôm qua nàng đuổi theo xe ngựa, xác nhận Vương phi an toàn, vốn nàng muốn mang Vương phi trở lại gặp Vương Gia. Nhưng khi đó kinh thành hỗn loạn tưng bừng, nàng chỉ có một người sợ khó bảo vệ an nguy cho Vương phi, nên mang Vương phi ra khỏi thành, trước tiên tìm một chỗ an toàn dừng chân, sau đó để phu xe điều khiển xe ngựa trở lại bẩm báo với Vương Gia, sau đó nữa thì có ám vệ truyền lệnh của Vương gia đồng thời cũng mang đến đây rất nhiều đồ dùng.

Vương Gia nói với nàng rằng nàng và Vương phi trước tiên ở ngoài thành thu xếp ở một thời gian, chờ khi nào ngài ấy ra lệnh mới tính toán tiếp theo. Không được trở về kinh thành lúc này vì kinh thành hiện tại không an toàn. Vương Gia muốn nàng tận lực bảo đảm cho Vương phi vô sự bình an, nàng cũng chỉ đành nghe theo mệnh lệnh.

Tống Ứng Diêu nghe Trầm Sơ Tình nói sẽ không liên lạc với Vương Gia, trong lòng rối bời, Vương Gia để nàng ra đi, đi càng xa càng tốt, ngài ấy muốn gì, mình đi rồi còn ngài ấy thì sao? Ngài ấy vì sao không đi cùng mình? chuyện gì đang xảy ra?

Tống Ứng Diêu không hiểu một chút nào vì sao Vương gia lại ra lệnh cho mọi người làm như vậy, lẽ nào là vương phủ xảy ra vấn đề? Cẩn thận suy nghĩ cũng chỉ có chuyện này là có khả năng nhất. Nàng hỏi: “Vương phủ xảy ra chuyện gì sao?” Bằng không nàng tại sao không thể không đi.

Trầm Sơ Tình biến sắc, nàng không nghĩ Vương phi nhạy bén đến như vậy.

Phản ứng của Trầm Sơ Tình quả đúng suy nghĩ Tống Ứng Diêu, lòng nàng như lửa đốt, đứng dậy nói: “Bản phi phải đi về”

Trầm Sơ Tình lập tức ngăn cản nàng: “Vương phi hiện tại vẫn chưa thể về được”

“Tại sao ta không thể trở về” Tống Ứng Diêu trừng mắt hỏi Trầm Sơ Tình, mạnh mẽ đẩy bàn tay của Sơ Tình ra: “Ngươi đừng cản ta“. Xong liền muốn chạy đi

Trầm Sơ Tình mau mắn chạy trước một bước chặn trước mặt của nàng: “Xin Vương phi đừng làm khó dễ thuộc hạ”

Tống Ứng Diêu lại đẩy một cái: “Tránh ra”

Mắt thấy Vương phi kiên quyết trở về, Vương phi là chủ, mình chỉ là bầy tôi, Trầm Sơ Tình không dám động thủ với Tống Ứng Diêu, trong lòng sốt ruột không cẩn thận liền nói lỡ miệng: “Vương phi, hiện ở kinh thành nguy cơ tứ phía, Vương phi nếu như trở lại sẽ gặp nguy hiểm”

Tống Ứng Diêu quả nhiên bước chân dừng lại: “Nguy cơ tứ phía? Trong kinh thành xảy ra chuyện gì”

Trầm Sơ Tình ý thức được mình lỡ lời, hối hận không ngớt, nhưng lời đã nói ra khó có thể thu hồi, nàng cuối cùng đành kể đại sự cho Tống Ứng Diêu nghe, lại nói thêm một câu “... Dù gì Vương phi xin yên tâm, Vương Gia không có chuyện gì, rất an toàn. Ngài ấy thu xếp cho Vương phi ở chỗ này chờ ngài ấy đến, xin Vương phi lấy đại cục làm trọng! Kiên trì chờ đợi Vương Gia”

Tống Ứng Diêu nhíu mày, ánh mắt khẩn trương nhìn Trầm Sơ Tình: “Vương Gia có bị thương không?”

Trầm Sơ Tình cũng không biết tình huống cụ thể của Vương Gia, vì giữ cho Vương phi không rời khỏi nơi này, nàng kiên định nói rằng: “Không có”

Tống Ứng Diêu vẫn là thái độ trì nửa tin nửa ngờ.

“Không có thật mà” Trầm Sơ Tình khẳng định lần nữa, quỳ xuống nói: “Xin Vương phi lấy đại cục làm trọng”

Tống Ứng Diêu tuy rằng muốn cùng với Phương Đàn đồng cam cộng khổ, nhưng đại cục trước mặt, chuyện gì ra chuyện đó, nàng vẫn phân biệt rõ ràng. Nghe Trầm Sơ Tình nói như thế nàng cũng sợ bản thân mình trở gây trở ngại cho Phương Đàn.

Nàng cắn răng: “Đã như vậy, ta sẽ ở lại”

Mà các đại thần trong kinh thành mơ hồ phát giác được tối hôm qua thiên hạ này đã phát sinh thay đổi to lớn, bọn họ tuy biết nhưng lại giả vờ như chẳng hay. Binh lính ăn mặc áo giáp hiên ngang từng đội đi ngang phủ đệ bọn họ, bọn họ sợ chỉ lo nép mình trong cửa lớn nhà mình, sau đó trốn trong chăn kinh hãi không ngừng cầu xin trời cao buông tha cho mình và người nhà của mình, cầu xin đội quân kia không xông vào phủ đệ của mình, trong lòng thầm trách đúng là trời đất xoay vần quá nhanh.

Sáng hôm sau bọn họ vào triều bình thường nhưng được tin hoàng thượng hoãn triều, nghe đâu rằng là do hoàng thượng bị bệnh, mỗi ngày đều lên triều khiến bọn họ đã sớm mệt mỏi, hiếm thấy có thể nghỉ ngơi một ngày, cớ gì mà không tận hưởng?

Bọn họ ung dung dưới thoải mái túm năm tụm ba vi vu cùng nhau thảo luận xem đi nơi nào hưởng lạc một phen, là Đỗ Khang tửu lâu? Hay đi thuyền hoa xem hát? Mỗi một người đều không nhắc đến việc tối hôm qua một đêm không ngủ vì những bước chân rầm rập.

Ngày thứ hai các đại thần vào triều vẫn nhận được câu trả lời giống nhau, một số người bắt đầu lo ngại, dần dần cảm thấy không đúng.

Các đại thần lúc này mới phát hiện Thái giám Thạch Tu thông thường hay tuyên chỉ mấy hôm nay không thấy, đổi lại thành một tiểu thái giám trẻ tuổi hơn, mà vị tiểu thái giám này bọn họ không quen biết, cũng chưa từng gặp trong cung.