“Em thực sự càng ngày càng chờ mong cục cưng của chúng ta.” Jaejoong ôm cánh tay Yunho dụi dụi đầu, gió đêm vẫn rất lạnh.

Đem người ôm vào ngực, rời khỏi bệnh viện. “Yunho, về sau anh cẩn thận chút.”

“Lời này hẳn là anh nên nói với em đi, em đừng giống như Ju Ah noona nhảy loi choi lên, trái tim anh đều ký gửi hết lên người em rồi đấy.”

“Em biết rồi.” Jaejoong nghe nói có chút không kiên nhẫn, nhưng miệng vẫn không nhịn được cong cong mỉm cười.

Là người đều có thể phát hiện gần đây tâm tình Jaejoong tốt lắm, vì sao nói như vậy?

Không chỉ trên người cậu phát ra quang huy mẫu tính mà cả khí thế toàn thân cũng đều trở nên nhu hòa. Lúc Yunho làm việc, đều nhờ ba thằng em chú ý tới cậu, bụng càng ngày càng lớn rồi, mà sức ăn của Jaejoong cũng tăng gấp bội, khiến cho những người phục vụ không thể mắc sai lầm.

Jaejoong mỗi ngày đều tự thay đổi biện pháp dưỡng thai, chỉ cần cậu vui vẻ Yunho cũng không ngăn cản tùy ý cậu làm gì thì làm.

Trong khoảng thời gian này, Lune có mấy lần muốn hẹn Yunho ra ngoài nhưng đều bị cự tuyệt, hiện tại chỉ có thể đem hy vọng ký thác trên việc kinh doanh, mới có thể Yunho chú ý tới cô.

Có đôi khi, Yunho sẽ lừa lừa Jaejoong bất tri bất giác vẽ mấy bản thiết kế, sau đó hắn yêu thương thưởng cho. Jaejoong nhún nhún vai không sao cả, nếu có thể giúp đỡ ông xã, sao lại không làm đâu?

Nhưng mà đừng tưởng cậu ở nhà thì không biết chuyện cô gái tên Luna gì đó. Cô ta trong học viện luôn biểu hiện ra bộ dáng quan tâm người khác, tựa như bạn bè thân thiết quen biết nhiều năm.

Yunho không nói nhiều, mà Jaejoong cũng chả quan tâm.

Ngày đó, Yunho đưa Jaejoong tới khách sạn ăn cơm, trời đã vào đông nên rất lạnh, Jaejoong được Yunho bọc kín từ trong ra ngoài, tựa như con thỏ nhỏ rúc vào trong áo khoác lớn của Yunho, hai người chậm rãi ra khỏi cửa.

Chợt nghe đằng sau có thanh âm xa lạ nhưng có chút quen thuộc vang lên: “Lee tổng, ông đừng như vậy.” Luna chán ghét muốn đẩy lão già đang bám trên người mình ra, lão già kia là tổng tài tập đoàn Lăng Sĩ, hiện tại đã uống say mặt mày đỏ bừng.

“A, còn giả bộ thanh cao, cô không phải mở chân cho người ta thượng sao.” Lee tổng vẻ mặt cười *** đãng, bóp hai mắt Luna.

“Ông buông.” Luna giãy dụa kêu to, nhưng không có ai dám lên tiếng ngăn lại.

“Hừ, đừng cho rằng tôi không biết, cô vì chuyện hợp đồng không tiếc thân mình bò lên giường thằng Yunho.” Liền một câu này, Lee tổng đã bị một quyền hữu lực 10 phần đánh bay.

“Thằng nào vương bát đản dám đánh tao.”

Yunho từ trên cao nhìn xuống lão Lee đang nằm xống xoài dưới đất: “Xin lỗi, tay tôi không nghe tôi điều khiển.” Khấu khỉ giống như băng sương giữa trời đông giá rét.

“Jung…Jung Yunho…”

“Tôi không biết là Luna tiểu thư đây đã thượng quá giường tôi đấy.” Đem Jaejoong ôm chặt trong lòng.

“Lee tổng, nói chuyện phải cẩn thận chút nha, quyền cước không có mắt đâu, lần sau ăn nói cho chính xác, khó bảo toàn đao thương linh tinh gì đấy.” Jaejoong lãnh mặt, cậu rất ghét người khác nói năng lung tung như vậy, dám hủy danh dự nam nhân nhà cậu.

“Cám ơn hai người.” Luna thật tình nói lời cảm tạ.

“Không cần, người xinh đẹp như Luna tiểu thư về sau ra ngoài phải cẩn thận chút.” Jaejoong khoát tay, ý tứ chính là không cần lo lắng.

“Hai người rất xứng đôi, thật đó.” Nhìn cặp đôi trời sinh trước mắt, Luna đột nhiên phát giác trước giờ mình quá tự đắc.

“Cám ơn.” Yunho ôm bà xã đi tiếp.

Luna nhìn bóng dáng hai người xa xa, tựa hồ quyết định buông tay. Nhưng chính mình cố gắng lâu như vậy, lại có chút không cam lòng.

“Hero, có thể hợp tác với cậu không?” Gân cổ kêu lên, hai người kia không dừng bước, nhưng một bàn tay giơi lên, nhìn thủ thế kia, Luna nở nụ cười

“Ok!”