Lâm Nghi Vũ nhíu mày nhìn lại. Tất cả những người khác cũng đều cảm thấy ngơ ngác. Sau khi cảm nhận được khí thế của Sở Hao Châu, tất cả đều biết nếu đơn đả độc đấu, thậm chí là hai địch một cũng chưa chắc có thể thắng được lão.
Nhưng vấn đề ở đây có tới bốn tôn giả cùng với một con thánh thú. Đối mặt với địch nhân đông đảo như thế mà Sở Hao Châu lại đuổi hai vị cao thủ khác đi, thì đúng là lão bị điên rồi.
Tuy nhiên, Sở Hao Châu chợt mở miệng nói:
- Hạ huynh đệ ! Nếu ngươi đã có mặt thì lão ca cũng có việc muốn nhờ.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, nói:
- Sở lão ca cứ nói tiểu đệ làm gì là được rồi.
Sở Hao Châu cao giọng nói:
- Đông Hải tam tiên đảo đã có hiệp ước với nhau từ trăm năm trước: bất cứ người nào nhìn thấy Cổ lão ma và Đái Phong Tử đều có thể giết ngay tại chỗ. Khi đó , Tiên Linh sơn nhất mạch đang vào lúc huy hoàng nhất nên thay mặt Bồng Lai tiên đảo ký vào hiệp ước đó. Hôm nay bọn họ lại dám tới đây, đó chính là tìm chết. Vì thế, ta muốn nhờ Hạ huynh đệ ra tay giết chết hai tên này. Coi như giúp ta làm một việc cuối cùng cho Tiên Linh sơn nhất mạch.
Nét mặt Cổ lão ma và Đái phong Tử lièn tối lại, trong lòng rất tức giận. Sở Hao Châu không coi bọn họ ra gì đúng là một điều sĩ nhục.
Tuy nhiên, khiến cho bọn họ kinh ngạc đó là Hạ Nhất Minh lại gật đầu, nói:
- Sở lão ca! Như vậy, hai ta xem ai kết thúc trước được khôgn?
Sở Hao Châu cất tiếng cười to:
- Được thôi.
Tiếng cười của lão chưa dứt, một làn sương mù đậm đặc liền tuô ra, bay về phía Lâm Nghi Vũ.
Lâm Nghi Vũ tức giận, quát to một tiếng. Hai tay hắn chắp lại trước ngực, khí thế tăng lên nhanh chóng. Đồng thời, trong lòng bàn tay hắn xuất hiện hai tia sáng.
Sở Hao Châu cười lạnh một tiếng. Đám sương mù đột nhiên tụ lại thành hình biến thành một cây roi nhọn.
"Đinh".
Một tiếng động thanh thúy vang lên, Sở Hao Châu vẫn đứng bất động tại chỗ nhưng Lâm Nghi Vũ lại bay ngược về phía sau.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL"Vù".
Một cây trường thương màu vàng chợt xuất hiện trong tay Trần Ốc. Mũi thương lóe lên ánh sáng quỷ dị, đâm về phía Sở Hao Châu.
Sở Hao Châu hất tay một cái, cây roi trong tay lập tức cuộn lại liên tục va chạm với trường thương.
Sau một loạt va chạm, thân thẻ lão vẫn đứng im tại chỗ còn Trần Ốc thì lùi lại mấy bước, hai tay run run.
Lâm Nghi Vũ hú lên một tiếng quái dị, nhanh chóng xuất hiện bên cạnh Trần Ốc. Hai người bọn họ vốn có quan hệ thầy trò, lại sống với nhau hơn trăm năm nên rất hiểu nhau. Một khi liên thủ chắc chắn sẽ mạnh hơn rất nhiều.
Trong phút chốc, vô số luồng sáng lóe lên, giống như một cơn mưa phủ xuống người Sở Hao Châu.
Ánh mắt Sở Hao Châu có chút trào phúng. Lão mở miệng phun ra ba đóa hoa. Chúng nhanh chóng dung hợp lại một chỗ, tạo thành một tầng áo giáp, bao trùm toàn thân Sở Hao Châu.
Khung cảnh đó đã thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người. Ngay cả Cổ lão ma và Đái Phong Tử đang khoanh tay đứng xem cũng đều hết sức nghiêm túc.
Ngay sau đó, Sở Hao Châu hú lên một tiếng thật dài, ngọn roi trong tay hắn nhanh chóng cuốn lấy hai kẻ địch vào bên trong.
Cổ lão ma và Đái Phong Tử liếc mắt nhìn nhau rồi cùng gật đầu một cái. Đái Phong tử chợt bước lên trước, hai tay hắn duỗi ra đánh về phía Hạ Nhất Minh.
Với thân phận của hắn, thủ đoạn đó gần như là đánh lén. Lúc này, trong đôi mắt hắn xuất hiện toàn màu máu. sự diên cuồng trong ánh mắt hoàn toàn xứng đáng với cái tên Đái Phong tử.
Hạ Nhất Minh cười lạnh. Tay hắn giơ lên cao, chụp mạnh xuống. Trong nháy mắt , hắn đã xuất ra Khai Sơn tam thập lục thức, thức thứ hai mươi mốt.
đứt đòn đánh lén của hắn.
Đái Phong Tử và Cổ lão ma cùng kêu lên một tiếng. Cả hai không ngờ được tên tôn giả trẻ tuổi trước mắt lại không chút kiêng kỵ thanh danh của Đái Phong Tử, dám lấy cứng chọi cứng.
Nhưng cả hai không biết rằng, trước đây, Hạ Nhất Minh chưa hề nghe noi tới hung danh của lão. Hai cái tên Cổ lão ma và Đái Phong Tử chẳng khác nào Ma thần ở Đông Hải nhưng lại hoàn toàn xa lạ với Hạ Nhất Minh, vì thế hắn chẳng có gì phải sợ.
Đái Phong Tử cất tiếng cười cực kỳ khó nghe. Thân hình hắn không lùi mà tiến lên, hai tay hợp lại. Từ cơ thể hắn tỏa ra một làn sương mù nhanh chóng tụ thành một thứ binh khí đặc biệt. Chính xác mà nói thì nó là một cái thuẫn vừa to vừa dày.
Hắn giơ thuẫn lên che toàn thân rồi vọt về hướng Hạ Nhất Minh. Nhìn thấy cảnh đó, Hạ Nhất Minh hơi giật mình, không ngờ Đái Phong Tử lại sử dụng một vật như vậy.
Thư ra, sử dụng thuẫn làm vũ khí, Hạ Nhất Minh đã gặp qua hai người. Nhưng cho dù là Hùng vô Cực hay cường giả phương Tây thì tấm thuẫn của họ cũng không thể sánh với tấm thuẫn trong tay Đái Phong Tử.
Mặt phía trước tấm thâunx của lão còn có ười hai cái gai nhọn đen xì. Bất kể đối phương xử dụng loại binh khí nào , khi đối mặt với tấm thuẫn của lão đều không biết phải làm sao.
Những tiếng xé gió chợt vang lên, tấm thuẫn giống như một bức tường di động nhanh chóng vây khốn Hạ Nhất Minh.
Cổ lão ma có chút hài lòng. Trên mặt xuất hiện một nụ cười. Tuy nhiên, khi hắn nhìn về phía ba người Sở Hao Châu nét mặt lại trầm ngay xuống.
Lúc này, ngọn roi trong tay Sở Hao Châu đang haonf toàn chiếm thượng phong. Trong cùng một cấp độ, lấy một địch hai cũng chỉ có thể làm được như thế mà thôi.
Cổ lão ma cảm thấy sau lưng lạnh toát, Sở Hao Châu tuyệt đối không thể để lại được. Nếu để cho hắn phát triển thêm một bước nữa thì đến lúc đó cho dù cả năm người liên thủ cũng khó mà địch lại hắn.
Hai tay hắn run nhẹ một cái, nhất thwofi xuất hiện hai thanh binh khí nhỏ. Chúng xoay quanh đôi tay của hắn một vòng, sau đó Cổ lão ma nhẹ nhàng bước về phía sau sở Hao Châu.
Tuy nhiên, hắn mới bước được hai bước chỉ thấy trong mắt hoa lên một cái rôi xuất hiện một bóng người.
Trong lòng Cổ lão ma chợt trầm xuống. Chứng kiến người nọ hé miệng cười nói:
- Cổ huynh! Đối thủ của ngươi là ta.
Đái PHong Tử hét lớn một tiếng đầy phẫn nộ. Hắn không biết Hạ Nhất Minh làm thế nào thoát ra khỏi sự bao vây của mình. Việc đó vừa khiên hắn cảm thấy kinh hãi nhưng lại vừa thêm giạn dữ.
Tấm thuẫn lớn lại một lần nữa ép tới. Hai thanh binh khí trong tay Cổ lão ma giống như độc xà đâm vào ngực và cổ Hạ Nhất Minh.
Hai người bọn họ, một người thì uy mãnh, một người thì âm hiểm xảo trá, phối hợp với nhau rất tốt. Nhưng một lúc sau, cả hai đều cảm thấy kinh hãi.
Trong mắt của họ, Hạ Nhất Minh đã hàon toàn thay đổi. Hắn chẳng khác nào một con cá đang bơi lội trong làn nước. Thân thể hắn xoay như chong chóng lập tức thoát khỏi sự bao vây của hai người.
Cuối cùng thì Đái Phong Tử cũng hiểu được đối phương làm thế nào để thoát ra khỏi sự bao vây của mình. Nhưng hiểu được là một chuyện còn khắc chế được nó hay không lại là chuyện khác.
Hai người bọn họ cho dù cố gắng đến mấy vẫn không thể chạm tới chéo áo của Hạ Nhất Minh. Việc này khiến cho hai người càng đánh càng kinh hãi. Cổ lão ma chợt chỉ về một phía, nói:
- Đái Phong Tử! Tiến lên.
Đái Phong Tử giật mình chợt heieru ra. Hắn giơ tấm thuẫn lên cao vọt về phía sau Hạ Nhất Minh. Lúc này, hắn sử dụng hết tất cả lực lượng trong cơ thể, khôgn hề lưu lại chút nào.
Hạ Nhất Minh nhếch mép cười lạnh. Hắn cũng không tránh né. Phía sau hắn không xa chính là nơi Sở Hao Châu đang giao chiến. Nếu để cho Đái Phong Tử tiến lên thì Sở lão ca sẽ bị bao vây.
Hắn vung tay một cái, trong tay liền xuất hiện một cái luân năm màu đang xoay tròn.
Những âm thanh lạ lẫm không ngừng phát ra từ chiếc luân, hình thành một luồng uy áp thật lớn, ép tới hai người kia.
Cổ lão ma chợt dừng lại, hắn nhìn thanh binh khí trong tay Hạ Nhất Minh có chút ngơ ngác.
Hạ Nhất Minh chợt duỗi tay ra, động tác của hắn hết sức thoải mái, hoàn toàn đối lập với một chiêu toàn lực của Đái Phong Tử.
"Ầm".
Một tiếng nổ lớn vang lên, Đái Phong Tử nhanh chóng bay ngược về sau. Dưới một kích toàn lực của hắn vậy mà vẫn bị Hạ Nhất Minh chấn bay.
Nét mặt Cổ lão ma trở nên hết sức khó coi. Hắn kinh ngạc nhìn Hạ Nhất Minh. Đến lúc này, hắn mới hiểu tại sao Sở Hao châu lại dễ dàng đuổi Triển Hồng Đồ và Chân Vãn Khanh đi như vậy. Không ngờ vũ lực của tên tiểu tử này cũng mạnh đến mức khó tin.
Một bóng người chợt bay tới, chính là Đái Phong Tử vừa bị Hạ Nhất Minh đánh văng ra ngoài. Hai mắt hắn lúc này đỏ như máu, nhìn thanh binh khí trong tay Hạ Nhất Minh. Đột nhiên, hắn điên cuồng kêu to:
- Ngũ hành hoàn.