“Vinh… Hoa… Phú… Quý!”
Cơ Hạo lặp lại đáp án của Cơ Mạch từng chữ một, nằm mơ cũng không thể ngờ được, hắn có thể cho ra câu trả lời như vậy.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, đây quả thật là câu trả lời tiêu chuẩn nhất. Không có cái nhìn chủng tộc, không có phân chia huyết mạch, không có lập trường trận doanh, không có điểm mấu chốt đạo đức, bốn chữ ‘vinh hoa phú quý’, thật sự là một thanh đao sắc bén độc ác nhất trong thiên địa.
“Phải, vinh hoa phú quý!” Cơ Mạch ngẩng đầu, trên khuôn mặt máu thịt mơ hồ tràn ngập một loại quang huy nói không nên lời. Hắn dùng một loại ánh mắt cao cao tại thượng quan sát tất cả, kiêu ngạo, thận trọng nhìn Cơ Hạo. Loại cảm giác đó, loại cảm giác đó thật sự rất khó hình dung.
Đặc biệt coi rẻ, đặc biệt khinh thường, mang theo một tia trào phúng, mang theo cảm giác về sự ưu việt tuyệt đối, giống như đều là dân thành phố coi áo cơm không lo, tài sản lớn, nhìn thấy ‘kẻ nhà quê’ trên đường hai chân dính đầy bùn nhão, vác bao tải to.
Loại cảm giác về sự ưu việt đó, loại toàn thân tâm khinh bỉ đó, khiến Cơ Hạo rất muốn lập tức bẻ gãy cổ Cơ Mạch.
“Cơ Hạo, ngươi không hiểu.” Cơ Mạch nhìn Cơ Hạo, hơi nghiêng đầu, rất nghiêm túc nói: “Ngươi từ nhỏ đã sinh hoạt ở cùng nơi với bọn dã nhân chưa khai hóa, ngươi thật sự không hiểu.”
“Ngươi từng thấy dụng cụ ăn uống dùng tinh kim, mỹ ngọc mài tinh xảo mà thành chưa? Ngươi từng thấy đồ uống rượu dùng đá quý trân quý và vu tinh khảm chưa? Ngươi từng thấy giường nạm vàng khảm ngọc, dùng gỗ thơm trân quý nhất tạo thành chưa? Ngươi từng thấy căn nhà vàng làm ngói, bạc trắng làm tường, mỹ ngọc làm cột, hợp kim đúc nền chưa? Ngươi từng thấy thành trì bay lượn ở bầu trời, có thể cho trăm vạn, ngàn vạn người ở chưa?”
“Ngươi chỉ từng mặc da thú cùng vải thô, ngươi từng thấy tơ lụa chưa? Ngươi từng mặc gấm vóc chưa? Ngươi có biết cảm giác tuyệt vời hàng dệt tơ nhẵn nhụi nhất ma sát làn da không? Rượu ngon nhất ngươi từng uống là cái gì? Ngươi từng ăn thức ăn mỹ vị nhất chưa? Ngươi từng gặp điểm tâm cần dùng một trăm ba mươi sáu loại trình tự làm việc mới có thể quay nướng ra chưa? Ngươi từng thấy nước trái cây mười vạn ngọc tệ mới có thể đổi được một chén nhỏ chưa?”
“Ngươi ở Nam Hoang, a ba, a mỗ của ngươi có bao nhiêu tài sản riêng? Các ngươi có nô lệ không? Các ngươi có thị nữ không? Các ngươi ở là lều cỏ nhà gỗ, các ngươi mặc là áo đay da thú, các ngươi chân trần giẫm trên bùn nát cùng phân súc vật, cho dù thủ lĩnh bộ lạc, cũng cần đích thân tham gia săn bắn, nếu không các ngươi sẽ không được chia cho dù một miếng thịt thú!”
“Nhưng ngươi biết không? A ba, a mỗ của ta, bọn họ là đại giám công dưới trướng chủ nhân, a ba nắm giữ sinh tử của hai mươi vạn quặng nô, a mỗ cai quản tiền đồ của mười vạn nữ nô. Chính bọn họ mỗi ngày có ba trăm nô lệ cùng một trăm thị nữ hầu hạ, ba trăm nô lệ cùng một trăm thị nữ này, là tài sản tư nhân của bọn họ.”
“A ba ta mỗi ngày có thể tùy ý hưởng dụng toàn bộ nữ nô hắn nhìn trúng, bất cứ một nô lệ nào dám có gan làm trái lời hắn, đều sẽ bị chặt đầu, thi thể bọn họ sẽ bị treo ở chỗ cao nhất của mỏ dùng để đe dọa bọn nô lệ ngu xuẩn.”
“Bọn họ ăn là sơn trân hải vị, bọn họ mặc là lăng la tơ lụa, bọn họ ra ngoài có xa giá xa hoa, bọn họ về nhà, ở là nhà cao cửa lớn.”
“Bởi chủ nhân ban cho, a ba, a mỗ của ta địa vị tôn sùng, so với chiến sĩ bình thường bên cạnh chủ nhân có được địa vị càng cao hơn. Bởi chủ nhân ban cho, cả nhà chúng ta đều hưởng thụ vinh hoa phú quý!”
“Ngươi hiện tại hẳn là biết cái gì là vinh hoa phú quý rồi chứ?” Cơ Mạch thần thái bay lên nhìn Cơ Hạo: “Ta từ nhỏ đã ăn ngon mặc đẹp, ta ăn ngon, mặc đẹp, dùng đồ tốt, ta bầu bạn các tiểu chủ nhân chơi đùa, chỉ cần ta hầu hạ tốt bọn họ, ta có thể được chủ nhân ban thưởng. Ta có ngọc tệ tiêu không hết, có thể mua được mọi thứ ta nhìn trúng!”
“Chủ nhân cần thuộc hạ đắc lực, cho nên ta từ năm tuổi đã vào huấn luyện doanh, đã điên cuồng tu luyện, điên cuồng tiến bộ, ở trong huấn luyện doanh ta được chủ nhân một lần lại một lần ban thưởng, phần thưởng hậu hĩnh ngươi vĩnh viễn cũng không thể tưởng tượng!”
Cơ Mạch gần như điên cuồng nhìn Cơ Hạo, trong mắt cũng ứa máu: “Cung điện cao lớn rộng rãi, lãnh địa rộng lớn, vô số tài phú, còn có một lại một nữ nô dạy – dỗ nhu thuận nghe lời, nữ nô mặc cho ta hưởng thụ, mặc cho ta hưởng thụ!”
Tham lam liếm môi một cái, Cơ Mạch cười quái dị ‘hắc hắc’ nói: “Ngươi từng thấy nữ nhân những bộ tộc đó chưa? Mỗi người bộ dạng khôi ngô như dã thú, vòng eo to như trâu rừng, làn da thô ráp giống da thú, trên người còn mang theo mùi hôi thối của súc vật.”
“Mà các nữ nô của ta, các nàng thon thả tinh tế, làn da trắng trẻo nhẵn nhụi, từ nhỏ đều dùng sữa trâu tắm rửa, còn dùng các loại thuốc mỡ trân quý bảo dưỡng làn da. Các nàng mềm mại, trắng nõn, bóng loáng, trên người mang theo hương thơm nồng đậm, lúc ta chiếm hữu các nàng, tiếng la khóc của các nàng mềm mại thanh thúy cứ như Dạ Oanh điểu.”
Cơ Mạch trào phúng nhìn Cơ Hạo: “Ngươi vĩnh viễn cũng không thể ngờ được loại tư vị đó, loại tư vị tuyệt vời đó như trôi nổi ở đám mây, ngươi vĩnh viễn cũng không tưởng tượng được, loại tư vị tuyệt vời đó đáng yêu bao nhiêu!”
Cơ Hạo nhìn Cơ Mạch, thản nhiên nói: “Thiếu Ti thì rất đẹp, Man Man cũng rất đáng yêu, nơi khác ta không biết, cô nương Đông Hoang Thanh Di nhân mỗi người đều là tuyệt sắc mỹ nữ, hơn nữa các nàng không chỉ có đẹp, các nàng còn là tiễn thủ cường đại, vu tế đáng sợ, các nàng có đủ lực lượng nắm giữ vận mệnh của mình!”
“Ngươi có được những nữ nhân kia, chỉ là đồ chơi, hơn nữa đã bị phá hủy linh hồn, ngươi chỉ là chiếm được thể xác khô quắt, trống rỗng của các nàng.”
“Mà các cô nương xinh đẹp ta đã gặp, các cô nương xinh đẹp nhất nhân tộc, các nàng sinh động, các nàng có tư tưởng của mình, các nàng có thể khóc có thể cười, các nàng có cơ hội theo đuổi cuộc sống mình muốn. Các nàng là người sống sờ sờ, không phải vạn vật, không phải tài vật, không phải loại vật chết làm người ta ghê tởm do ngươi hình dung đó!”
“Ngươi khinh thường các a mỗ của những bộ tộc đó, họ có lẽ bộ dạng không đẹp thế nào, họ có lẽ làn da thô ráp, có lẽ phong sương đầy mặt, nhưng họ dùng tay mình, nuôi sống đứa nhỏ của mình, trấn an nam nhân của mình, gánh nửa bầu trời bộ lạc.”
“Họ có lẽ không đủ đẹp, nhưng họ đủ vĩ đại. Họ giống như thổ địa Trung Lục thế giới và tứ hoang đại lục, rộng lớn, hùng hậu, man hoang, tràn ngập sinh mệnh lực, họ nuôi sống các thế hệ con dân bộ tộc, họ là nguồn suối sinh mệnh của chúng ta.”
“Mà ngươi khoe cái gọi là vinh hoa phú quý… Cái gọi là nhà đẹp, cái gọi là thức ăn ngon, cái gọi là hoa phục, cái gọi là quyền lực chúa tể vận mệnh người khác! Quả thực buồn cười đến cực điểm!”
Cơ Hạo ngạo nghễ ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Cơ Mạch: “Lão tử cầm tù chủ tử của ngươi, lão tử hướng tộc nhân của bọn hắn triệu hồi một tiếng, bọn hắn sẽ đem những cái gọi là vinh hoa phú quý ngươi hâm mộ không thôi tất cả đều ngoan ngoãn đưa lên. Lão tử thu hay không, còn cần xem tâm tình lão tử!”
Vung nắm đấm, Cơ Hạo lớn tiếng quát: “Những vật ngoài thân đó, lão tử dựa vào bản lãnh của mình có thể đổi về! Mà các ngươi, giống như những con sài lang, linh cẩu bị thuần phục, các ngươi vẫy cái đuôi, chỉ biết cầu chủ nhân thưởng cho các ngươi một khúc xương!”
“Vinh hoa phú quý cái rắm chó! Các ngươi chỉ là một đám giòi bọ không có cốt khí, lưng không thẳng lên được, lúc nào cũng chờ đợi người khác bố thí một chút cơm thừa canh cặn sống sót mà thôi!”
Nói đến chỗ hung hăng, Cơ Hạo cho một bạt tai ở trên mặt Cơ Mạch, đánh vỡ hết răng trong mồm hắn.