Mang theo một cái sọt trúc, bên trong đặt một ít rượu và thức ăn linh tinh, Cơ Hạo hành tẩu ở trong một cái hành lang tối đen.

Hành lang đao bổ rìu chém mở ra thô ráp đơn sơ, lại cực kỳ kiên cố. Trên vách đá thật dày, thỉnh thoảng có phù văn màu sắt đen cùng màu vàng đất lóe lên, các Đại Vu của Vu Điện ở trong vách tường bày ra ‘Đồng tường phù’ và ‘Thiết bích phù’, đá dày một tấc lại so với tấm sắt dày một dặm còn chắc chắn hơn.

Trong hành lang, cách mỗi một trăm trượng có bảy tám chiến sĩ nhân tộc toàn thân trọng giáp đứng. Các chiến sĩ đứng sừng sững ở dưới chân tường không nhúc nhích, thậm chí không nghe được tiếng bọn họ hít thở, lạnh như băng, vô tình, tử khí trầm trầm giống như con rối chiến đấu.

Đi hơn một khắc đồng hồ, hai bên hành lang xuất hiện từng cái rào lưới sắt, phía sau hàng rào là phòng giam rộng rãi, bên trong nhét đầy tù binh những ngày qua quân đội các bộ lạc nhân tộc bắt sống.

Khi Cơ Hạo đi qua, trong một phòng giam, một nô lệ dị tộc làn da màu vàng đất, mặt ngoài làn da dày đặc nửa điểm màu xanh lục ‘Bốp’ một cái lao tới, toàn bộ thân thể đều treo ở trên hàng rào, cánh tay thật dài xuyên thấu qua hàng rào hướng Cơ Hạo chụp tới.

“Dân bản xứ chết tiệt, các ngươi còn không mau thả Trát Lỗ đại gia! Biết chủ nhân Trát Lỗ đại gia là ai không? Các ngươi dám nhốt Trát Lỗ đại gia, chủ nhân của Trát Lỗ đại gia nhất định sẽ đem các ngươi thiên đao vạn quả.”

Cơ Hạo tát một cái, Trát Lỗ đại gia thực lực vừa mới đạt tới Tiểu Vu cảnh rú thảm một tiếng, nửa cánh tay bị tát nát, huyết tương rải đầy đất.

Trát Lỗ khóc trời kêu đất ôm tay cụt lùi về trong lồng giam, tù binh trong các lồng giam khác muốn lao tới uy hiếp Cơ Hạo ùn ùn lùi bước, ai cũng khiếp nhược nhìn về phía Cơ Hạo.

Một khi Cơ Hạo hướng bọn họ nhìn qua, những nô lệ chiến sĩ dị tộc đó liền ùn ùn cúi đầu, không ai dám nhìn thẳng vào mắt Cơ Hạo. Cơ Hạo lạnh lùng nói: “Một đám chó vẫy đuôi mừng chủ, đến nơi này, còn dám như vậy kiêu ngạo?”

Mấy nô lệ chiến sĩ ngẩng đầu lên, muốn tranh cãi vài câu với Cơ Hạo, nhưng nhìn thấy Trát Lỗ trên mặt đất phun ra huyết tương, thân thể các nô lệ chiến sĩ kia khẽ giật, lại vạn phần sợ hãi cúi đầu, không dám phát ra nửa điểm thanh âm.

Đi đến trước một cái lồng giam, Cơ Hạo lấy ra một khối ngọc phù ấn một cú ở trên lan can lưới sắt, lan can lưới sắt ‘ù ù’ dâng lên. Cơ Hạo đi vào.

Trên vách tường tối như mực tràn đầy vết máu, cùng với tiếng ‘ong ong’ trầm thấp, trên vách đá thỉnh thoảng có phù văn rậm rạp lần lượt sáng lên. Trong lao tù không có đèn đuốc, nhưng ánh sáng những phù văn này sáng lên đã đủ để người ta thấy rõ tất cả.

Mấy chục sợi xích to bằng ngón cái từ trong vách đá vươn ra, xương tỳ bà cùng xương bánh chè Cơ Mạch bị xích sắt xuyên thấu, uể oải cuộn mình ở dưới vách đá. Nhìn kỹ, một sợi xích so với xiềng xích bình thường thì nhỏ hơn rất nhiều, nhưng màu vàng tối xuyên thấu xương cột sống hắn, ở dưới làn da phụ cận xương cột sống hắn, có chín cái hình long trảo gồ lên.

‘Vu Hồn Cửu Long Tỏa’, hình cụ rất nổi tiếng của Vu Điện, không cần nói Cơ Mạch một Đại Vu mở hơn một ngàn vu huyệt, cho dù là một vị Vu Vương, chỉ cần bị Cửu Long Tỏa nhốt, cũng đừng nghĩ giãy dụa thoát thân.

Cơ Hạo đem rượu và thức ăn trong cái giỏ trúc lấy ra, đặt chỉnh tề ở trước mặt Cơ Mạch, moi ra một cái bát to, rót cho Cơ Mạch một chén rượu, bưng đến trước mặt hắn.

“Là đoạn hồn tửu sao? Uống xong, ta sẽ bị xử tử?” Cơ Mạch gian nan giãy giụa một phen, cuộn người lại, đoan đoan chính chính ngồi ở dưới vách đá, ánh mắt thâm thúy nhìn Cơ Hạo.

“Ngươi là tộc nhân Kim Ô bộ, cho nên, đến thăm ngươi một chút.” Cơ Hạo đem bát rượu ghé đến bên miệng Cơ Mạch, lạnh lùng nói: “Khó được ở Trung Lục, gặp được một tộc nhân đồng nguyên đồng mạch.”

Cơ Mạch ngẩn ngơ, cắn một cái ở mép bát rượu, đầu khẽ nâng lên, một bát rượu ‘Ọc’ một cái liền vào bụng. Cổ nhẹ nhàng vung lên, bát rượu bay trở về trong tay Cơ Hạo. Cơ Mạch nheo mắt, bắt đầu đánh giá cao thấp Cơ Hạo.

“Có cái gì đẹp sao?” Cơ Hạo ngồi xếp bằng ở đối diện Cơ Mạch, đổi một bát rượu, cũng cho bản thân một bát rượu.

“Ta vẫn chưa làm rõ, vì sao… ngươi đã sớm nhìn thấu ta cùng các huynh đệ của ta, là cố ý hướng về phía ngươi?” Cơ Mạch rất khó hiểu nhìn Cơ Hạo: “Nhưng biện pháp này, ta trước kia cũng từng dùng.”

Cơ Mạch nheo mắt nói: “Trước kia, ta cũng từng dùng biện pháp này, trước cùng người của bọn họ bùng nổ xung đột, sau đó mọi người cùng nhau uống một bữa rượu, nghe nói đều là tộc nhân đến từ bộ tộc Nam Hoang, mọi người đều sẽ buông lỏng cảnh giác, sau đó ta mang theo các huynh đệ nhân cơ hội đánh bất ngờ, bọn hắn không hề phòng bị, bị ta giết. Vì sao lần này, ta chưa thể giết ngươi?”

Nhìn Cơ Mạch vẻ mặt khó hiểu, Cơ Hạo khẽ thở dài một tiếng: “Khi ngươi xuống tay với Vũ Mục, ta đã đem các ngươi coi là kẻ địch rồi. Tuy sau đó biết các ngươi là tộc nhân Kim Ô bộ… Ta cũng căn bản chưa thả lỏng cảnh giác, ta vẫn đem các ngươi coi là kẻ địch!”

Cơ Mạch nhe răng trợn mắt nhìn Cơ Hạo, rất khó hiểu thấp giọng rít gào: “Nhưng vậy không đúng! Ngươi chỉ là một đứa nhỏ chưa đủ lông đủ cánh, ngươi tới từ Nam Hoang địa phương quỷ quái đó, ngươi sao có thể có nhiều quỷ tâm nhãn như vậy? Bao nhiêu người tuổi lớn hơn ngươi, kinh nghiệm phong phú hơn ngươi, đều bị lừa?”

Cơ Hạo nhún nhún vai, không hé răng.

Quỷ tâm nhãn? Ha ha, những Nam Hoang chiến sĩ hào sảng, vừa gặp đồng hương đã mắt nước mắt lưng tròng, thả lỏng tất cả sự cảnh giác đó, có thể đánh đồng với mình sao? Nam Hoang chiến sĩ 99% đều là kẻ ngốc cứng đầu, ngẫu nhiên chơi chút âm mưu quỷ kế, cũng đều không lên được mặt bàn.

Mà mình…

“Ngươi thua không oan!” Cơ Hạo nhìn Cơ Mạch lạnh lùng nói: “Ta từ đầu tới cuối không đem các ngươi thật sự coi là tộc nhân có thể tin cậy, cho nên các ngươi thua không oan. Ta đến thăm ngươi, chỉ là cũng muốn hỏi một câu, vì sao.”

“Ngươi là tộc nhân Kim Ô bộ, tổ tông của ngươi bị dị tộc bắt đi biến thành nô lệ, ngươi hẳn là có huyết hận thâm cừu với bọn hắn, ngươi vì sao phải trở thành tay sai của bọn hắn?” Cơ Hạo nhìn Cơ Mạch, rất khó hiểu hỏi: “Bởi vì a ba, a mỗ ngươi, ở trên tay bọn hắn?”

Cơ Mạch trầm mặc một phen, nhìn nhìn bát rượu.

Cơ Hạo lại rót cho hắn một chén rượu, đưa đến bên miệng hắn để cho hắn uống.

Cơ Mạch thích ý thở phào nhẹ nhõm, nheo mắt nói: “Vì bọn họ? Ngươi cho rằng thế nào? A ba, a mỗ ta, hiện tại là đại giám công của chủ nhân quặng tràng, bọn họ cai quản hai mươi vạn quặng nô bán mạng cho chủ nhân, cam tâm tình nguyện, không có ai bức bách bọn họ.”

“Ta cũng vậy, ta lúc năm tuổi, đã chủ động tham gia huấn luyện doanh chủ nhân mở, chuyên môn học tập như thế nào ngụy trang, như thế nào thẩm thấu vào nhân tộc, như thế nào làm bộ như một ‘người thuần túy’, như thế nào ở trong nhân tộc ẩn núp che dấu.”

“Ta học rất nhiều thứ, bao gồm ám sát, bao gồm hủy thi diệt tích, bao gồm thăm dò tình báo, bao gồm các loại thủ đoạn liên lạc xảo diệu.” Cơ Mạch nhìn Cơ Hạo, rất thành khẩn nói: “Thứ ta học, là các ngươi vĩnh viễn cũng không ngờ được.”

‘Thứ vĩnh viễn cũng không ngờ được’? Cơ Hạo mang theo một tia cười quái dị nhìn Cơ Mạch, Cơ Hạo kiếp trước từng học, nhắm chừng mới là đồ chơi cao thâm bọn hắn chưa từng nghĩ tới. Ít nhất nếu lần này Cơ Mạch tập kích đổi thành Cơ Hạo đi làm, hắn mới sẽ không làm cẩu thả như vậy, làm ra nhiều sơ hở như vậy.

“Vì sao?” Cơ Hạo rất phối hợp hỏi: “Vì sao làm tay sai của bọn chúng?”

Cơ Mạch rất nghiêm túc nhìn Cơ Hạo, nhẹ nhàng phun ra bốn chữ: “Vinh hoa phú quý!”