Thiên Tử Thất không đùa nữa, bắt đầu nghiêm túc nói : “Tìm đến ta như vậy chắc phải có chuyện đúng không?”

Liên Phúc nghe vậy liền thu giọng điệu vừa nãy lại, cố gắng nghiêm túc nhất có thể, nói : “Đúng là có việc, ta cần huynh giúp bên Bách gia chút.”

Thiên Tử Thất hướng mắt về phía đường cái, tiến lên đi thẳng, hỏi : “Bách gia? Chính là Bách gia đó?”

Liên Phúc cũng cất bước theo, đáp : “Trên đại lục này có mấy ‘Bách gia’ chứ? Mà nếu có nhiều thì liệu mấy nhà thật sự có tiếng để ta đây phải nhúng tay vào.”

Thiên Tử Thất : “Được được. Vậy lần này là gì nữa đây?”

Liên Phúc : “Không rõ lắm, chắc vướng phải tội tày đình nào đó rồi. Bây giờ các đại môn phái đều muốn đuổi cùng giết tận.”

Thiên Tử Thất “Ồ” một tiếng, nói : “Bọn họ chẳng phải tự đi bắt thì tốt hơn sao?”

Liên Phúc cũng không biết đáp sao, đành nói : “Có lẽ bọn họ sợ thế lực hỗ trợ.”. Sau một vài giây suy nghĩ nàng ta nói tiếp : “Dù sao tiền thưởng cũng lớn lắm, với lại ngoài ta ra thì cũng chẳng mấy ai dám nhận.”

Thiên Tử Thất nghiêng nhẹ mặt sang bên Liên Phúc, nói đùa chút : “Vậy, với ta có liên quan gì sao?”

Đương nhiên Liên Phúc biết câu này là nói đùa, vì nếu y không muốn giúp thì ngay từ lúc nhận truyền âm đã từ chối rồi. Biết vậy nên nàng ta tươi cười, thản nhiên đáp : “Ai ya lang quân, chàng phải giúp tiểu nương tử này kiếm chút tiền chứ.”

Liên Phúc đúng là chưa bao giờ làm người khác “thất vọng”, vừa mới đây còn khóc bù lu bù loa lên, nhìn có chút dáng của “thục nữ” mỏng manh hiền dịu. Bây giờ thì sao đây? Thay đổi cái một trăm tám mươi độ luôn. Nhưng. Dù gì đây cũng coi là bằng hữu tốt nhất của Thiên Tử Thất, nói sao thì nói không muốn đến đâu thì cũng phải nể tình cái vế trên mà đưa tay ra giúp. Thiên Tử Thất đáp lại : “Thôi được, coi như lần cuối.”

Nghe thấy câu này của Thiên Tử Thất dù Liên Phúc không rõ đang đùa hay nói thật nhưng vẫn dùng tay vỗ vỗ vào lưng y mấy cái, nói : “Nói gì vậy chứ? Huynh ấy à, phải làm bạn với ta đến cu-”. Nói đến đây thì đột nhiên Liên Phúc nhận ra, nàng định nói “cuối đời”, người bình thường thì nhất định ổn cơ mà Thiên Tử Thất khả năng cao không nằm trông số đó được. Nghĩ đến đấy Liên Phúc liền biết sai mà sửa, đổi thành : “Kiếp sau, kiếp sau nữa, kiếp sau nữa nữa,… mới thôi!”

Thiên Tử Thất cười một cái, trêu chút, nói : “Ta cảm thấy như bị cưỡng ép vậy á.”

Đi vòng vèo xiên vẹo một hồi, cuối cùng Thiên Tử Thất cũng dừng chân. Nơi mà họ ngưng bước không phải gì khác mà chính là vách núi đá! Thế quái nào mà đi từ nãy đến giờ đích đến lại là chỗ quỷ này?

Ngay lập tức Thiên Tử Thất đặt thanh kiếm nắm trong tay xuống dưới chân, niệm phép vài giây nó liền lơ lửng trên không. Chờ vững chắc hẳn y mới ngưng niệm phép, sau đó nhấc một rồi hai chân lên sau đó giữ thăng bằng toàn thân trên kiếm.

Đúng! Đây chính là ngự kiếm phi hành!

Ai ngự kiếm thì Thiên Tử Thất không biết nhưng y mà ngự kiếm thì các bước trên là không thể thiếu!

Liên Phúc chứng kiến cảnh tượng này từ đầu chí cuối, bất chợt bây giờ mới ý thức được, hoảng hốt nói : “Huynh… huynh đây là… Sao không kêu ta trước một tiếng!”

Thiên Tử Thất từ trên cao nhìn xuống cười nhẹ một cái, Liên Phúc nhìn thấy xưa đã quạo nay còn quạo hơn dậm chân hét : “Cái đồ đểu nhà huynh!”

Ban đầu Liên Phúc nghĩ cả hai sẽ đi bộ hoặc vớ đại một cái xe ngựa cùng nhau vượt qua mọi nẻo đường, bây giờ mới sực nhớ ra, Thiên Tử Thất là người tu tiên, mà đã tu tiên thì mấy ai rảnh đi đoạn đường xa như vậy bằng chân và tiền? Còn chưa kể y trên người còn mang bệnh…

Càng nghe mắng Thiên Tử Thất càng cho kiếm bay cao lên, chốc lát đã xa mười thước. Thấy vậy Liên Phúc đành ráng hét to để y nghe rõ : “PHÍA ĐÔNG! NGHE RÕ CHƯA?!”

Thiên Tử Thất đằng xa cũng hùa theo, hét : “RỒI!”

Nhìn thấy y khởi hành bình an Liên Phúc thở phào một hơi

“Mong rằng mọi chuyện sẽ thuận lợi.”

Sau một hồi “từ biệt”, Thiên Tử Thất chẳng thèm đoái hoài đến tư thế ngự kiếm, thiết nghĩ ngồi hay đứng cũng không làm ảnh hưởng đến câu phép. Ngự kiếm thế nào thì chẳng là ngự kiếm nên y liền ngồi xuống khoanh chân lại mà phi hành.

Đường đến Bách gia cũng không xa lắm, Thiên Tử Thất từng đi qua một vài lần vào mấy năm trước nên cũng dễ tìm, cơ mà ban đầu y chỉ là đi qua nghe chút danh tiếng vang dội của nhà họ lấy đó mà ghi nhớ. Băng qua khoảng ba cái núi, hai con sông, bốn ngôi làng, tất cả xen kẽ nhau một cách chỉn chu là đến. Đã gần đến nơi nhưng bức quá là y khởi hành khá trễ nên giờ mặt trời đã xuống núi từ lâu. Đi tiếp thì khó thấy rõ đường xá nhà cửa mà phân biệt nên y bèn hạ xuống dừng chân tại khu xóm gần với Bách gia mà dễ ở nhất.

Khu xóm này quy mô cũng khá rộng, tuy nhìn có vẻ khá đơn sơ nhưng khách cũng đông không kém tiệm đứng nhất nhì trong kinh thành. Mấy thứ như phòng trọ hay quán xá dù ít dù nhiều đương nhiên phải có. Ban đầu Thiên Tử Thất chỉ định ghé vào đây rồi ngủ tạm đâu đó ngoài đường rồi an giấc để sáng mai lên đường luôn, nhưng, ở đây góc nào góc nấy hết người rượu chè lải nhải đủ kiểu lại đến mấy con chó con mèo nhiều khi cả chuột lục đục cả buổi. Y có thể ngủ ngoài đường, có thể ngủ trong rừng miễn có đủ khoảng trống để thư giãn mà cái chỗ này đây đến xíu riêng tư còn chẳng có nữa là…

Thế là Thiên Tử Thất tìm một khách trạm nhỏ, thuê một căn phòng ở qua đêm, thêm một bữa ăn nhỏ và ít rượu. Giá cả tính vô cùng hợp lí, phòng ốc cũng sạch sẽ, chăn chiếu màn gối đều được xếp ngay ngắn. Với số tiền bỏ ra mà nói thì thật sự quá lời.

Gọi đồ ăn thì khá lâu sau mới được tiểu nhị mang lên, đáng nhẽ ra Thiên Tử Thất phải xuống lầu ăn mới thích đáng, nhưng mà giờ tiệm khá đông khách, số lượng bàn có hạn nên y trực tiếp được đặc cách phục vụ tận nơi. Khi đồ được mang lên, bây giờ trên bàn đầy ắp đồ ăn lẫn rượu, y theo chủ nghĩa lót dạ trước nên gắp vài gắp thịt với rau lên đầu tiên. Sau đó cầm một vò rượu bước ra phía cửa sổ đang được mở phía đối diện, thẫn thờ dựa vào tường ngắm ánh trăng bên ngoài song cửa.

Sáng hôm sau, Thiên Tử Thất ngồi dậy từ giường, mới ngủ dậy còn hơi mơ hồ nên dung hai tay chống xuống nệm để không vô tình ngã rồi ngủ tiếp lần nữa. Sau một hồi y đã tỉnh táo hơn chút, mở cửa phòng đi ra lấy ít nước rửa mặt, xong liền cầm đồ đạc và thanh kiếm của bản thân đi xuống lầu. Đặt đồ xuống, nói : “Tiểu nhị.”

Tiểu nhị không biết ở đâu nhưng vẫn nghe thấy một tiếng “Ây” đáp lại, lúc sau mới thấy một bóng dáng chạy tới, vắt cái khăn đang cầm trong tay lên vai, đến nơi thì nói : “Gia, ngài muốn gọi gì?”

Thiên Tử Thất đáp : “Hai bánh bao, một vò rượu với ít thịt. Loại bình thường là được.”

Tiểu nhị hân hoan : “Được, ngài chờ lát!”

Tiểu nhị nói xong liền chạy vào bếp, trong lúc chờ đợi Thiên Tử Thất lấy tạm một chén trà uống một ngụm. Cửa tiệm giờ đông khách nên khá ồn ào, ai nấy đều bàn tán ngược xuôi, chuyện hàng xóm, gia đình,… gì cũng có. Đang trong lúc chán nên y cũng nghe vài lời để kiếm cái giết thời gian. Bỗng bàn bên cạnh làm y chú ý, ban đầu bọn họ cũng nói chuyện trên giời dưới đất xong chẳng rõ ai lỡ vạ miệng mà giờ câu chuyện đang nói có phần hơi gay gắt. Một tên có vẻ hơi nhát nói : “Không phải Bách gia tiếng lành đồn xa sao? Ta đến đây cũng chỉ là ngưỡng mộ tên tuổi nhà người ta thôi đó.”

Một tên cao to giọng vang hơn, nghe có vẻ rất uy mãnh nói : “Ta khinh! Cái bọn đó mà tốt? Bất quá là chuyện năm sáu năm trước rồi!”

Nghe đến đây lòng hiếu kì của Thiên Tử Thất như muốn nổ tung, không kìm được mà quay sang phía đám người kia hỏi : “Huynh đài nói vậy là sao?”

Tên cao to kia khá ngạc nhiên khi đột ngột bị hỏi vặn như vậy nhưng giọng vẫn dõngdrạc đáp : “Người phương xa sao?”. Thiên Tử Thất đang định trả lời đúng thì bị hắn chặn ngang họng : “Chắc đúng rồi, ta nghĩ nếu ngươi tìm đến đây vì ‘Bách gia’ thì tốt nhất từ bỏ hy vọng mà quay về đi.”