Câu chuyện kể về một vị thần y vô cùng vô cùng tốt bụng, hắn luôn giúp đỡ kẻ khác không ngại khó khăn gian lao. Ở đâu có người bệnh ở đó có hắn, người hắn cứu không một vạn cũng mười nghìn, y thuật cái thế sự phụ vang danh thiên hạ, đương nhiên đến đời hắn cũng chẳng kém thầy mình là bao. Không chỉ y thuật tinh thông, võ công cũng cực tốt muốn giết ai là kẻ đó liền không toàn thây. Ban đầu khi hắn xuất sư cũng có ý định định cư tại một nơi nào đó, ngày ngày cứu chữa người bệnh, ngày ngày an nhàn hưởng thụ cuộc sống, nếu không gặp nàng ta.
Nàng ta là tuyệt thế mỹ nhân khuynh nước khuynh thành, tướng mạo vô song, thân thủ khỏi phải bàn. Nghe đến những từ miêu tả này ai cũng nghĩ hắn sẽ thích nàng ta vì cái đẹp nhưng không, thứ hắn thích là bản tính của nàng, cái bản tính phong lưu phóng khoáng đấy đã hấp dẫn hắn. Luận tướng mạo, họ hoàn toàn hợp đôi, luận tài năng, không ai xứng bằng, điều hai người khác có lẽ chỉ có cái bản tính kia, nàng phong lưu phóng khoáng, hắn hiền lương thục đức. Trái ngược quả là trái ngược!
Không hiểu có phải tính cách như hai thái cực hoàn toàn trái ngược mà họ bị thu hút nhau hay gì khác, cuối cùng hai người vẫn là yêu nhau đến trời đất nể phục. Ngọt ngào không tả, chua cay mặn ngọt gì cũng đã trải nghiệm qua. Thế nhưng chuyện gì đến cũng sẽ đến, hai người cùng nhau du sơn ngoạn thủy, đang đắm chìm trong tình ái thì đột nhiên quốc gia của nàng lâm vào nguy hiểm. Thân là tướng quân thống lĩnh đất nước nàng buộc phải chấm dứt những vui vẻ này quay về dẫn quân đánh giặc. Những vui vẻ kết thúc nhưng hai người vẫn bên nhau thế là vô cùng mãn nguyện rồi.
Về nước nàng liền lao thân vào luyện binh cấp tốc, không còn nhiều thời gian dành cho hắn nữa, thế là tình cảm dù mãnh liệt đến mấy cũng liền phai nhạt dần. Giờ hai người đi qua nhau chỉ có mình hắn vẫn hí hửng chào nàng, nàng còn không thèm nhìn trực tiếp lờ đi. Buồn? Đương nhiên hắn buồn, nhưng, đây là quyết định của nàng hắn cư nhiên không có quyền ngăn cản. Vào trận đại chiến đầu tiên, quân nàng thua thảm bại, không thể đổ lỗi cho ai được vì quân sĩ bên kia quá mạnh, chưa kể nhân lực còn gấp ba lần bên nàng, hắn biết tin liền chạy đến chữa cho toàn binh. Vào trận thứ hai, quân lính bên nàng đã được huấn luyện kĩ càng, khắt khe vô cùng, lần này phía địch chủ tướng cũng xuất hiện. Người chủ tướng này võ công cũng rất được, không hề thua kém bất cứ ai, khí chất bất phàm, giọng nói đanh thép rõng rạc. Cứ như vậy chiến rất lâu, cuối cùng bên nàng cũng toàn thắng, tướng giặc bị thương nặng may nhanh chân chạy thoát thân, đi được nửa đường liền ngã xuống ngất giữa đường..
Ai ai cũng nghĩ tên đó chỉ có một con đường chết nên tâm tình vui vẻ không thôi. Chuyện đó sẽ vui hơn nếu hắn không cứu tên đó.
Vào trận thứ ba, tên chủ tướng kia trở lại với hàng vạn quân lính đằng sau, hắn nói mình được cứu bởi một vị thần y bên nàng, hẹn một tháng sau đánh chiếm quốc gia nàng. Cái vị thần y này ấy à, đương nhiên không ai khác chính là hắn, nàng quay về doanh trại định hỏi rõ sự tình nhưng rồi thiết nghĩ sao phải làm vậy, chi bằng cho hắn một chén rượu độc. Đêm ấy, lần đầu tiên nàng chủ động đến lều hắn thăm hỏi làm hắn vui mừng khôn siết. Nàng đem một vò rượu vào, chắt mỗi bên một chút, uống một ngụm trước rồi mời hắn uống, hắn lại không hề hoài nghi mà nâng ly lên uống luôn.
Thấy hắn uống xong nàng liền tìm một cái cớ để rời đi, ấy vậy mà hắn chỉ không hiểu sao mọi chuyện lại đột nhiên như vậy chứ không hề nghĩ mọi việc có gì bất thường.
Vào trận thứ tư, cũng là trận sau một tháng, lần này nàng dẫn theo hắn đi cùng, hắn một chút hoài nghi cũng không có. Khi gặp tướng lĩnh bên địch, hắn kinh ngạc không thôi, nàng hỏi hắn đã từng cứu người đằng kia chưa, hắn liền đáp rồi. Như này thành thật, quá thành thật rồi. Nghe hắn đáp xong nàng liền quay đi vẻ mặt tối sầm, sau đó trận chiến diễn ra, với sự giúp đỡ của hắn, quân nàng hoàn toàn giành thắng lợi. Chưa vui mừng được bao lâu thanh kiếm của nàng giơ thẳng mặt hắn, cả kinh một hồi hắn thốt lên : “Nàng đây là… có ý gì?”
Nàng hét lên : “Ý gì chàng còn không rõ sao? Chàng làm vậy là muốn hại ta hại quốc gia ta mất mới được hả?”
Hại? Đây chỉ là tuân thủ quy tắc nghề thôi, y nhân thấy người đang hấp hối sao có thể bỏ mặc, cũng như binh sĩ sao có thể bỏ mặc đất nước đang lâm nguy?
Hắn nhẹ giọng đáp : “Ta không phản đối.”
Nàng gằn giọng, mắt đầy tơ máu, gân xanh đôi chỗ nổi hẳn lên quát : “VẬY THÌ HÔM NAY, MỘT LÀ TA SỐNG HAI LÀ CHÀNG CHẾT!”
Hai người cứ thế lao thân vào đánh nhau, dạo đầu hắn hoàn toàn giành thế thượng phong, sau dần sức càng ngày càng có vấn đề, có đoạn còn ho ra máu, hắn thừa biết kết cục hôm nay nên đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Kiếm của nàng hiện tại đã kề sát cổ hắn, định đâm một nhát cho xong chuyện nhưng lại thôi. Có lẽ là nàng thương hại hắn, cảm thấy có lỗi khi hạ độc hắn nên tha một mạng này. Hắn đương nhiên rõ, quay người rời đi, từ đó thế gian vĩnh viễn mất đi một câu chuyện yêu ngọt ngào, vĩnh viễn mất đi một vị thần y cái thế. Hắn quả thật vô cùng vô cùng tốt, tốt một cách ngu ngốc.
Tiếng vỗ tay vang dội khắp nơi, ai nấy đều nói : “Hay, hay lắm!”
Một giọng nói có ý định châm chọc vang lên : “Thiên huynh, sự tích của huynh đúng là vang danh thiên hạ nha~”
Người kia cầm tách trà lên uống một ngụm, ôn tồn nói : “Liên muội không phải cũng có trong đó sao?”
Giọng kia lần nữa vang lên : “Ầy, Liên muội cái gì? Thiên Tử Thất, huynh ăn nói đàng hoàng cho ta! Ta tên Liên Phúc méo phải Liên muội gì gì đó!”
Thiên Tử Thất đặt một mảnh bạc lên trên bàn, cầm kiếm và vài đồ khác đứng dậy nói : “Không bằng gọi Liên tướng quân.”
Liên Phúc đứng đậy tựa phỉ một ngụm nước bọt, nói : “Ta khinh! Nếu ngươi mà gọi thế ta sẽ đi rêu rao khắp nơi vị ‘Thiên lang quân’ ạ!”
Thiên Tử Thất bật cười vài tiếng nói : “Haha, nương tử cứ gọi~”
Liên Phúc vỗ vỗ vai hắn, giọng nghiêm nghị nói : “Không nói nữa, bệnh tình của huynh sao rồi?”
Thiên Tử Thất cất bước đi ra đường cái, vừa đi vừa nói : “Thử đi rồi biết, chắc không nổi một năm đâu.”
Nghe đến đây sắc mặt Liên Phúc sầm lại, giọng có chút run nói : “Huynh nói gì vậy, chỉ có ngốc như huynh mới thử thôi.”
Thiên Tử Thất dừng lại chờ Liên Phúc bước đến ngang y, lấy tay xoa xoa đầu nàng ta nói : “Không trách ngươi.”
Liên Phúc nghe đến đây nước mắt rưng rưng, từng giọt từng giọt rơi xuống, giọng không mấy tốt, nói : “Tất cả là tại ta, ta không nên nghi ngờ huynh… hức…”
Thiên Tử Thất bó tay nói : “Nín đi, không người khác lại nghĩ ta bắt nạt cô nương nhà lành.”
Liên Phúc cả hai tay nắm thành đấm, đánh nhẹ vào tay Thiên Tử Thất, nửa muốn cười nửa muốn khóc : “Cô nương nhà lành cái con khỉ ấy, huynh đừng như vậy ta càng cảm thấy có lỗi hơn thôi…”