Vong Linh Thư

Chương 23: Ước hẹn ba giờ mười lăm

“Mộc, Mộc Tử… Nghe gì không?” Trong bóng tối, Khỉ run bần bật siết tay người bên cạnh.

“Đương nhiên là nghe, lớn vậy mà, hình như là tiếng ai hét.” Mộc Tử trước sau vẫn bình thản.

“Ê! Đừng có lúc nào cũng nói cái giọng đó được không? Là tiếng hiệu trưởng phải không? Liệu có phải thầy ấy gặp…” Khỉ run giọng, lực siết mạnh hơn.

“Khỉ, đừng bấu mạnh vậy!” Trong bóng tối, giọng u ám của Trần Gia Minh nghe văng vẳng.

“Xin lỗi! Em, em sợ…” Khỉ trả lời, nhưng tay vẫn không buông lỏng.

Đường hầm càng đi càng dài, tối đến mức giơ tay không thấy ngón, ngoại trừ Mộc Tử, hai học sinh khác đều bồn chồn.

“Á!” Khỉ hét lên.

“La lối gì nữa?” Mộc Tử khó chịu. Đường hầm kín như bưng, bất kỳ âm thanh nào cũng bị khuếch đại, đau cả tai!

“Muốn tông chết tao à! Tự dưng quay đầu lại làm gì!” Khỉ tức tối.

“Tôi…” Mộc Tử do dự, “Tôi đâu có quay đầu.”

“Hả?!” Khỉ ngẩn ra, vừa rồi rõ ràng cậu cảm giác có ai quay phắt lại đi lướt qua mình mà.

“Là anh hả?” Khỉ bấu cánh tay Trần Gia Minh.

“Không, không phải…” Trần Gia Minh nói lí nhí, Khỉ bỗng phát hiện giọng của Trần Gia Minh vang lên từ phía sau, còn người mà cậu đang ôm… đang đi song song…

Một đốm lửa bùng lên trong bóng tối, Mộc Tử giơ hộp quẹt đến hướng Khỉ, nương ánh sáng, Khỉ và Trần Gia Minh mở to mắt nhìn.

Hai cánh tay đen đúa bị Khỉ và Trần Gia Minh ôm cứng, bấy giờ Khỉ mới nhận ra thứ mình níu như cọng cỏ cứu mạng là cánh tay bị cháy đen.

Hai người hoảng hốt nhìn nhau… lửa tắt phụt.

“AAAAA!” Tiếng hét thê thảm của Khỉ văng vẳng trong đường hầm.

—o0o—

Đoàn Lâm mở mắt. Khung cảnh trước mắt là một bệnh viện kiến trúc rất cổ.

Bệnh nhân và y tá qua lại trên hành lang mặc trang phục của thế kỷ trước. Đoàn Lâm rảo bước, cậu thấy bác sĩ đẩy bệnh nhân ra từ phòng phẫu thuật. Người nằm trên cáng được phủ vải trắng, người nhà gào khóc. Có đứa trẻ chạy bị vấp ngã mà không ai phát hiện.

Đứa trẻ bật khóc song không ai để ý, Đoàn Lâm muốn an ủi nhưng tay cậu đi xuyên qua đứa trẻ…

Một y tá phát hiện, bèn đến nhỏ giọng dỗ nó, mãi đến khi đứa trẻ nín khóc bật cười. Đó là một cô gái tóc dài, hàng mày liễu cong cong, đôi má hồng, môi anh đào, cười lên vô cùng dịu dàng.

Đoàn Lâm chú ý đến cái tên trên thẻ công tác của cô ấy… là Tề Lan?

Đoàn Lâm nhận ra cô ấy đang nhìn mình… cô ấy nhìn thấy cậu?!

Nét dịu dàng trên mặt y tá biến mất, khung cảnh bệnh viện cũng sụp đổ, Đoàn Lâm trở lại hành lang tăm tối của ký túc xá trường Tề Lan.

Chỉ còn cô y tá áo trắng đứng giữa hành lang, mặt không cảm xúc nhìn cậu, sau đó xoay người đi đến cuối hành lang.

Đoàn Lâm nghe cô ta hình như đang gọi tên ai.

Cô ta gọi cái gì? Đoàn Lâm nghe không rõ.

Y tá vừa đi vừa gõ cửa, cho đến phòng 143.

Đúng là cô ta! Đoàn Lâm nuốt nước bọt, đuổi theo.

Bảo không sợ là nói dối, nhưng cậu nhất định phải hỏi cho ra lẽ.

Đoàn Lâm đến sau lưng y tá, vỗ nhẹ vai cô ta, “Xin hỏi…”

Cô ta từ từ xoay lại, Đoàn Lâm mở to mắt!

Nào còn dung nhan xinh đẹp với nụ cười dịu dàng, trước mắt cậu là gương mặt cháy đen, chỉ thấy rõ mỗi đôi mắt.

“Anh đến tìm em sao?”

Tim Đoàn Lâm đập thình thịch, cậu im lặng.

“Là anh đúng không?” Đôi tay nám đen sờ mặt Đoàn Lâm.

“Lâu lắm rồi… lâu quá rồi…” Tay cô ta để lại năm vệt tro đen trên mặt Đoàn Lâm.

Cô ta ôm lấy cổ Đoàn Lâm, sức lực mạnh lạ thường, cũng phải… cô ta là ma…

Vậy mà Đoàn Lâm ngạc nhiên phát hiện mình không hề sợ. Ma cũng là người, ít nhất khi còn sống họ cũng từng là người, hễ là người thì sẽ có tình cảm. Đoàn Lâm tin rằng ma quỷ không đáng sợ, con người mà nội tâm biến thành quỷ mới đáng sợ. Độc ác nhất không phải ma quỷ, mà là con người.

Đoàn Lâm nghĩ sau này cậu không còn sợ ma nữa, bất luận là gì, chỉ cần chịu đối mặt thì nhất định có thể vượt qua.

Đoàn Lâm giữ bàn tay đen đúa đang siết cổ mình, khó nhọc mở miệng, “Cho tôi biết đi… cô… người cô muốn tìm là ai?”

Là ai? Ai mà để cô phải ra ngoài tìm vào đúng ba giờ mười lăm hằng đêm?

Là ai? Ước hẹn đó là thế nào? Đoàn Lâm bỗng thấy xót xa.

“Phải…” Gương mặt cháy đen xuất hiện biểu cảm như nôn nóng.

“Là anh ấy… đã hẹn ba giờ mười lăm cùng nhau bỏ trốn…”

“Nhưng anh ấy không đến… tôi chờ lâu lắm rồi…”

Nét đau khổ hiện rõ trên mặt cô ta, lực tay cô ta càng lúc càng mạnh, siết cho Đoàn Lâm không thở nổi, cảnh tượng trước mắt cậu nhòe dần.

“A Lan!” Tiếng gào hùng hậu vang lên từ đối diện!

Đoàn Lâm khó nhọc nhìn sang, là Tiểu Bạch và… người quản lý?

“Xin lỗi! Anh đến muộn rồi! Anh không giữ lời hứa!” Ông ta quỳ xuống, đau đáu nhìn sang.

Đoàn Lâm nghe ông ta khóc nức nở.

“Lúc lửa cháy, anh bị cây cột đè ngã, khi tỉnh lại thì… mọi người đã…”

“Anh vẫn ở đây mấy chục năm chờ em! Mặt anh bị bỏng nên em không nhận ra anh đúng không?”

“Anh đến rồi! Bây giờ là ba giờ mười lăm, chúng ta… chúng ta đi thôi!”

Ông ta ngẩng đầu, gương mặt phá tướng xấu xí vương đầy nước mắt.

Thì ra… mọi chuyện là như vậy.

Bàn tay siết cổ Đoàn Lâm buông lỏng, ma nữ ngỡ ngàng nhìn người quản lý, vết cháy nám trên mặt cô ta từ từ biến mất, trở về dung nhan trẻ trung thanh tú. Hàng mày liễu cong cong, đôi môi anh đào với nụ cười dịu dàng.

Cô ta cười rộ lên, chạy đến với người quản lý.

“Nhanh lên thầy! Chúng ta mau đi cứu họ!” Đoàn Lâm còn đang ngơ ngác nhìn đôi tình nhân âm dương chia cách, Tiểu Bạch đã vọt đến nắm tay cậu.

Tiểu Bạch đẩy cửa phòng 143, Đoàn Lâm bất ngờ nhìn người trong cửa.

“Mộc Tử?”

“Anh?”

Hai người đều ngạc nhiên, Đoàn Lâm lập tức nhìn ra điều bất ổn. Chỗ Mộc Tử đứng là trong một đường hầm, nương ánh đèn pin trong tay Tiểu Bạch, Đoàn Lâm thấy rõ, ngoại trừ Mộc Tử, Khỉ và Trần Gia Minh, trong đường hầm đầy rẫy những bóng ma đen đúa chết cháy.

Đó là đám trẻ đã chết trong trận hỏa hoạn? Đứa trẻ ma chơi trốn tìm với Đoàn Lâm cũng có trong này?

Vậy thì nơi này là… Đoàn Lâm rùng mình.

“Thầy! Mau kéo họ lên! Tâm nguyện của cô ta đã hoàn thành, họ sắp đi rồi, cửa sẽ đóng lại đấy!” Tiểu Bạch cuống lên.

Đoàn Lâm sực tỉnh, cậu vươn tay với Mộc Tử. Mộc Tử nhìn lên trên một lúc, lập tức bắt lấy tay Đoàn Lâm, linh hoạt trèo lên. Trần Gia Minh luống cuống leo lên, ngồi bệt trên nền phòng 143, cậu nhóc nhìn bàn tay đầy tro đen, há miệng thở hồng hộc. Tiếp theo…

“Khỉ! Nhanh lên!” Đoàn Lâm rống lên.

“Em, em…” Khỉ là đứa nhát gan nhất, bị vây giữa một rừng ma, cậu nhóc không cục cựa nổi. Bất chợt…

“Tiểu Bạch! Cậu không sao chứ?” Gặp được bạn mình, Khỉ cười như mếu.

“Ừ, tớ không sao!”

“May quá… tớ…” Khỉ thở phào, “Sợ chết được, tớ tới cứu cậu đó, hú vía…”

Tiểu Bạch khẽ cười. Đã biết bạn mình nhát gan đệ nhất thiên hạ, người vậy mà dám tới cứu mình, thật là.

“Đừng nói nữa, mau nắm tay thầy đi!” Tiểu Bạch nói.

“Ừm!” Không biết lấy can đảm từ đâu, Khỉ không cúi đầu nhìn ma quỷ phía dưới, chỉ ngước lên nhìn mặt bạn.

Bắt được rồi! Ngay khi Khỉ nắm được tay mình, Đoàn Lâm thở hắt ra, cửa đang thu hẹp, chậm một chút là Khỉ không về được nữa. Đoàn Lâm kéo cậu nhóc lên! Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên…

“Ai cho chúng mày đi!” Đoàn Lâm bị tiếng gầm phía dưới làm giật bắn.

Một gương mặt đẫm máu đen, ánh mắt tàn độc, thoạt nhìn còn kinh dị hơn ma quỷ!

“Hiệu trưởng?!” Đoàn Lâm buột miệng.

Không sai, người đang ôm ghì lấy Khỉ không cho cậu nhóc leo lên chính là hiệu trương!

“Bọn mày phá chuyện làm ăn của tao, tao… tao sẽ không tha cho đứa nào hết… tao sẽ kéo bọn mày xuống.” Hiệu trưởng có dấu hiệu điên loạn, dáng vẻ ôn hòa thường ngày hoàn toàn biến mất.

“Hiệu trưởng! Ông đừng như vậy, tôi sẽ kéo ông lên, ông đừng níu Điều Miêu! Thằng bé chỉ là học sinh!” Đoàn Lâm quát.

“Tao, tao bị ma ám rồi, không sống được nữa, tao… tao có chết cũng phải lôi bọn mày theo… Ha ha ha ha!” Hiệu trưởng phá lên cười.

Cửa thu hẹp dần, chẳng mấy chốc sẽ không đủ để một người qua lọt, cánh tay Đoàn Lâm đau nhói, cậu bị kéo trĩu xuống!

Đoàn Lâm hoảng hốt nhận ra hiệu trưởng thật sự muốn kéo cả mình xuống! Nhưng vẫn còn Khỉ dưới đó, Đoàn Lâm nhất quyết không buông tay!

Đoàn Lâm cắn răng ghì lại, Mộc Tử hỗ trợ nhưng không có tác dụng, sức hiệu trưởng khỏe lạ thường!

Tiểu Bạch nhìn bạn mình sợ hãi kêu la, bỗng nhiên…

“Khỉ! Giữ chặt tay thầy! Đừng thả ra!”

Tiểu Bạch nói thế làm Đoàn Lâm thấy không ổn, quả nhiên, giây tiếp theo Tiểu Bạch nhảy xuống giữa đám ma quỷ! Tiểu Bạch đạp văng bàn tay hiệu trưởng đang níu Khỉ, Đoàn Lâm lập tức kéo Khỉ lên, định cứu Tiểu Bạch thì cửa khép lại.

Tiểu Bạch nhoẻn cười, cậu nhóc vẫy tay với mọi người, cửa đóng.

Tia nắng đầu ngày rọi vào.

“Sáng rồi.” Mộc Tử nói.

Không ai lên tiếng. Trời sáng có nghĩa tất cả đã bình an trở về, nhưng…

“Tiểu Bạch…” Khỉ khóc nấc.

Mọi việc hạ màn.