“Hiệu trưởng! Không ổn rồi… không thấy xe nhóm thầy Đoàn đâu hết!”

Giọng Khỉ vang lên, mọi người vốn đang tập trung nhìn phía trước lập tức quay đầu, quả nhiên không thấy xe của Đoàn Lâm.

“Hả? Thật không?” Hiệu trưởng quay lại, trán nhỏ mồ hôi lạnh.

“Em mới quay lại xem Tiểu Bạch thế nào, ai ngờ…” Khỉ lo ngay ngáy, bạn thân của cậu còn trong xe.

“Hiệu trưởng! Dừng xe đi!” Khỉ rướn người nằm sấp lên đầu ghế lái, năn nỉ hiệu trưởng.

“Tốt nhất không nên dừng, ở mấy nơi như thế này mà xuống xe thì chắc chắn có chuyện không hay.” Mộc Tử ngồi bên cạnh Khỉ bình thản nói. Hiệu trưởng vốn định dừng xe, nghe vậy thì tiếp tục lái.

“Ê! Thằng họ Mộc! Tiểu Bạch còn trong xe đấy! Nó là bạn tao! Mày không biết lo à? Thầy Đoàn cũng là bạn mày mà? Bạn thân đột nhiên biến mất mà mày còn dửng dưng thế sao?”

Mộc Tử nhún vai, “Tôi là bạn với anh ta bao giờ?”

“Không phải hai người quen nhau hả?” Khỉ ngẩn ra.

“Sao cậu biết bọn tôi quen nhau?” Mộc Tử cười khẩy.

“Ơ? Thì… quen là quen thôi… hai người trông thân thiết lắm mà…” Biểu hiện giữa bạn bè với nhau không lừa ai được, tuy hai người ít nói chuyện nhưng cảm giác họ có bí mật chung.

“Có quen cũng chưa hẳn là bạn, hiểu không?” Mộc Tử không nhìn Khỉ mà nhìn ánh mắt hiệu trưởng qua gương chiếu hậu, còn cười với ông ta. Hiệu trưởng toát mồ hôi liên tục, ông ta cúi đầu, gương mặt luôn cười hiền hòa bỗng chốc lóe qua nét âm u.

“Điền Miêu này, thầy cũng đâu có nói không dừng xe…” Hiệu trưởng cười miễn cưỡng.

“Không được! Phải dừng xe!” Khỉ gào lên, sau đó nhào lên cướp vô-lăng từ tay hiệu trưởng.

Xe tông trúng thân cây.

Khỉ mở cửa xe, chạy ra phía sau, nhưng nào còn bóng dáng xe của Tiểu Bạch.

Khỉ ngơ ngác đứng giữa đường mòn vắng vẻ.

“Thấy chưa, không có tác dụng. Cậu không tìm thấy họ, mà còn…” Mộc Tử chậm rãi bước đến, nhìn đằng xa, ánh mắt trở nên sắc bén, lẩm bẩm, “Chúng ta bị theo dõi.”

Hiệu trưởng đứng cạnh Mộc Tử nghe thế thì phát hoảng, ông ta nhìn theo tầm mắt Mộc Tử, ngạc nhiên thấy chiếc xe di chuyển.

Hiệu trưởng vội quay lại, ba người Mộc Tử, Khỉ và Trần Gia Minh đều ở đây. Vậy người trong xe là ai?

Trời vẫn không có dấu hiệu sáng lên.

Khỉ đuổi theo, Trần Gia Minh do dự một lúc cũng chạy theo.

“Đàn anh! Chờ đã! Là bọn em đây!” Khỉ bỗng hô lên, nội dung khiến mọi người mịt mờ.

“Chuyện gì vậy?” Hiệu trưởng bị bỏ lại khá xa, Khỉ vẫn cứ đuổi theo xe, chiếc xe dần dần mất bóng.

Hiệu trưởng nghiến răng, Mộc Tử mặt không đổi sắc bám theo, hai người bắt gặp Trần Gia Minh ngơ ngẩn đứng đó.

“Chuyện gì?” Hỏi mãi không ai trả lời, ngữ điệu của ông ta bắt đầu gắt gỏng.

“Đúng là… họ.” Trần Gia Minh nhìn đằng xa, kinh ngạc nói.

“Họ?”

“Là Tào Phúc Cường và Trương Ngôn Đức.” Nghe hai cái tên này, hiệu trưởng thình lình biến sắc!

“Rất có thể là họ, họ vẫn chưa về mà. Hiệu trưởng, chúng ta đuổi theo xem sao.” Liếc thấy sắc mặt hiệu trưởng, Mộc Tử đề nghị.

Hiệu trưởng đỡ cặp kính trượt xuống mũi, nhíu mày nhìn bóng lưng Mộc Tử.

Sao lại thế được?! Sao có thể là hai tên nhóc ấy được? Rõ ràng ông ta đã…

Ông ta đã giết chúng rồi mà!

Lần đầu tiên sự việc diễn ra chệch đường ray.

Vấn đề phát sinh từ khi thằng nhãi họ Đoàn đến, ông ta sơ suất đụng mặt Đoàn Lâm lúc xử lý thi thể hai đứa nhóc. Tuy Đoàn Lâm trông ngờ nghệch, hẳn là không phát hiện, nhưng…

Bị trông thấy thì ắt có rắc rối, lại còn đúng ngay lúc đó.

Hiệu trưởng Hàn buôn thuốc phiện, nguyên liệu chính là hoa Bí Kính, chợ đen cũng không rõ tên thật của giống hoa này, có thể điều chế ma túy độ tinh khiết cao, rất ít người biết loại hoa nguy hiểm này. Vậy mà cả trường Tề Lan lại trồng đầy rẫy, chẳng ai thèm hái.

Song về lâu về dài ắt sẽ có người phát hiện bí mật, mấy chục năm qua, luôn có vài học sinh không biết trời cao đất rộng thấy hứng thú với loài hoa này, hoặc vô tình trông thấy ông ta giao dịch với thương buôn.

Ông ta đành phải thủ tiêu chúng.

Tình cờ có sự kiện mất tích, hiệu trưởng Hàn bèn lợi dụng để phao tin trường Tề Lan bị ma ám. Ông ta dùng ma túy làm người ta gặp ảo giác, thêm vào vài ám thị…

Dần dần, hiệu trưởng Hàn không còn nhận ra trường Tề Lan có ma là bị ông ta lợi dụng hay do chính ông ta tạo nên.

Hiệu trưởng Hàn chính là ác quỷ của Tề Lan.

Ông ta thỏa mãn với việc đó.

Nhiều năm trước, khi vừa bắt gặp loài hoa này ở Tề Lan, hiệu trưởng Hàn đã biết đây là món quà ông trời ban cho. Tuyệt đối không được để ai phá hủy.

Mới bắt đầu, số người không nhiều nên dễ che giấu, nhưng vài năm gần đây có người để mắt, thỉnh thoảng lại có cảnh sát và giới truyền thông giả làm học sinh trà trộn vào nên việc tuồn hàng ra ngày càng khó khăn.

Hôm ấy hiệu trưởng Hàn đang thực hiện phi vụ, ba học sinh trốn học vừa khéo đi ngang địa điểm giao dịch, ông ta gọi chúng lại, có thể chúng đã nghe nhưng vẫn cứ chạy. Hiệu trưởng Hàn chột dạ cho rằng ông ta bị phát hiện nên liền bám theo.

Thân phận của hiệu trưởng rất dễ bắt chúng, lúc Phì Lũ bị bắt còn khóc lóc nài nỉ ông ta cứu bạn, thế nên cậu nhóc ngoan ngoãn lên xe ông ta, không hề nghi ngờ.

Giải quyết Phì Lũ xong, ông ta cũng thuận lợi xử lý A Đức, Tịch Viễn đã suy sụp tinh thần nên hiệu trưởng Hàn quyết định tha cho cậu.

Khiến mọi người tin trường bị ma quỷ quấy phá cũng tốt, lũ cớm không tin, nhưng nếu điều tra ra dấu vết sử dụng ma túy trên người các học sinh, suy luận sẽ lái sang hướng học sinh cá biệt nghiện ma túy rồi bị bọn buôn thuốc phiện giết.

Chuyện như vậy rất thường tình ở xã hội này, lão ta được rảnh nợ.

Nhưng lúc đó Đoàn Lâm lại xuất hiện.

Thời điểm nhạy cảm, Đoàn Lâm đến trong khi người khác đều từ chối thư mời vì tin đồn của Tề Lan, sao ông ta có thể không nghi ngờ cho được? Huống chi… cậu đã thấy cảnh ông ta xóa dấu vết ở hiện trường.

Ngay khoảnh khắc ấy, hiệu trưởng Hàn đã lên kế hoạch giết Đoàn Lâm.

Mộc Tử là học sinh chuyển trường cùng thời điểm Đoàn Lâm đến, khi nghe Mộc Tử không phủ nhận quan hệ quen biết giữa cậu ta và Đoàn Lâm, hiệu trưởng Hàn hạ quyết tâm không để ai sống sót.

Tối đến, hiệu trưởng Hàn thổi thuốc mê vào phòng ngủ của hai người, mọi chuyện kỳ lạ bắt đầu… Ông ta già rồi, sức lực không bằng thanh niên, chỉ có thể dùng thuốc mà thôi.

Thứ thuốc này vô cùng nguy hiểm, dùng ít sẽ cho người ta thấy thiên đường, dùng liều cao sẽ cho họ thấy thứ mình sợ nhất. Học sinh trường này vốn đã hoang mang vì tin đồn có ma, huống hồ Đoàn Lâm ở ngay trong ký túc xá của học sinh.

Một sự trùng hợp tuyệt vời là một học sinh nhát gan và một học sinh chứng kiến vụ mất tích năm xưa đều ở gần đó, lời kể của chúng có tác dụng thôi miên rất lớn. Cứ như vậy, ông ta sẽ chờ hai người lọt lưới rồi thu về… hiệu trưởng Hàn đứng ngoài mỉm cười.

Ông ta không biết rằng trong lúc bản thân rình rập căn phòng đó, bên ngoài cũng có ánh mắt lạnh lùng quan sát ông ta…

Ông ta khiến người khác rơi vào mê cung dối trá, bản thân ông ta cũng tự sa vào tấm lưới của quỷ.

Hiệu trưởng Hàn đẩy kính lên, khóe môi treo nụ cười, “Mấy đứa còn trẻ đi nhanh quá, chờ ông già này với…”

Mộc Tử nhàn nhã đi tuốt đằng trước, hiệu trưởng Hàn càng khẳng định cậu ta là cảnh sát nằm vùng đến thu thập chứng cứ buôn thuốc phiện. Trần Gia Minh lom khom theo sau Mộc Tử, mặt sợ sệt, thằng nhóc này thì dễ dụ, quan trọng là Mộc Tử…

Ông ta vừa đi vừa trù tính, nhận ra đích đến thì nét mặt trở nên vặn vẹo.

Tại sao lại là nơi này?

Vị trí mà Khỉ đang đứng chính là chỗ ông ta tạm chôn hai cái xác.

Cái giếng…

Khỉ ngơ ngác đứng bên cạnh xe.

“Xe ngừng ở đây…” Khỉ cảm giác rằng mình không nên đuổi theo, người trong xe đúng là hai đàn anh mà cậu biết, xe chạy rất chậm, dường như cố ý muốn dẫn cậu đến đây vậy.

Quái lạ! Khỉ tận mắt thấy hai đàn anh xuống xe, kéo nắp giếng ra nhảy xuống.

“Em thấy… thấy hai đàn anh có gì đó không bình thường…” Khỉ lắp bắp nói. Nói rồi còn sợ không ai tin, lúc nhìn rõ diện mao hai người kia, trong đầu cậu chợt báo rằng – họ là người chết!

Tím tái, lặng lẽ…

Lúc họ vẫy tay với mình, Khỉ thấy hơi lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng lên đầu.

Khỉ không dám di chuyển, đứng cứng đờ chờ những người còn lại.

Cậu trừng mắt nhìn xuống miệng giếng tối om, như cái miệng đang mở lớn, chuẩn bị nuốt chửng bất cứ ai lạc vào.

“Điền Miêu, em đùa à? Sao chúng có thể…” Hiệu trưởng không giữ nổi nụ cười nữa, ông ta nói lảng sang chuyện khác, hòng ngăn các học sinh xuống giếng.

“Nhưng… nhưng em thấy thật mà, họ còn ngoắc em…” Mặt Khỉ trắng bệch, nói đến đây thì gần như phát khóc.

“Vớ vẩn. Bọn chúng đã…” Rõ ràng đã chết rồi! Hiệu trưởng định nói toạc ra thì kịp thời nuốt vào. Gay rồi! Suýt chút thì nói hớ!

Hiệu trưởng cố gắng phản bác lời của Khỉ, vì chỉ có ông ta biết, nếu Khỉ nói thật thì… mặt hiệu trưởng trắng như tờ giấy.

“Nơi này thông với cống thoát nước, dưới đó dơ bẩn, người sống làm sao xuống được.” Hiệu trưởng đổi sang ngữ điệu khuyên nhủ.

“Không.” Không ngờ có người lập tức bác lại, hiệu trưởng tức muốn nổ phổi, phát hiện người vừa lên tiếng là Mộc Tử. Mộc Tử ngồi xổm bên miệng giếng, ném một hòn đá xuống giếng.

“Âm thanh rơi xuống đất, theo tiếng vọng thì còn rất sâu, hình như có đường hầm.” Mộc Tử mỉm cười với hiệu trưởng Hàn.

Ông ta mím môi, cười gượng gạo, “Vậy… các em xuống xem sao. Thầy lớn tuổi, để thầy canh chừng trên này.”

Bọn mày cứ việc xuống giếng, xuống rồi tao sẽ lấp miệng giếng lại, sau đó chặn ở đầu khác… hiệu trưởng thầm tính. Không ngờ…

“Cũng được, nhờ thầy hiệu trưởng nhé.” Mộc Tử bình thản nhìn ông ta. Thế mà đồng ý thật à?

Cậu ta có âm mưu gì? Hiệu trưởng hơi hoang mang, nhưng quyết tâm đã hạ, ông ta trưng ra gương mặt tươi cười nhìn các học sinh nhảy xuống giếng.

“Chú ý an toàn.” Ông ta cười dặn người xuống cuối cùng là Mộc Tử.

Mộc Tử ngẩng đầu nhìn ông ta, nhìn cho đến khi ông ta hoảng loạn mới rời ánh mắt, “Trả câu đó cho thầy đấy.” Chất giọng lạnh như băng quanh quẩn trong đầu ông ta, mãi không tan đi…

Ông ta gồng mình kéo một tảng đá đến bên miệng giếng, môi nhếch nụ cười âm hiểm. Bảo chúng mày đừng xuống thì chúng mày càng muốn xuống, xuống thì cho mà chết! Ai bảo bí mật của tao đều nằm dưới giếng chứ!

Những kẻ đã nhìn thấy thì không có lý do gì để sống.

Giờ thì ổn rồi, chỉ cần đẩy tảng đá này xuống thôi, ông ta nắm rõ tình huống dưới giếng, dưới đó cách âm cực tốt, ông ta có nhốt các học sinh đến khi chết đói cũng không ai biết. Miệng giếng ở đây bị chặn, ông ta vòng sang cửa khác ôm cây đợi thỏ, giết từng người bọn chúng.

Cảnh sát hình như đã nghi ngờ ông ta, giết bọn này rồi để chung với hai cái xác trước đó, phóng hỏa đốt sạch là xong.

Sau đó xác các học sinh mất tích được tìm thấy, tại sao bọn chúng lại chết cùng nhau? Việc này cứ để cảnh sát nghĩ nguyên do. Đám tâm lý học sẽ chụp mũ do tâm lý phản nghịch, hoặc đưa ra thông điệp xã hội cần quan tâm nhiều hơn đến thanh thiếu niên, báo chí đăng tin hỏa hoạn, giả vờ thương tiếc các kiểu, một thời gian sau mọi chuyện lại chìm vào quên lãng…

Mọi chuyện không liên quan gì đến ông ta cả, dù chết nhiều hơn nữa cũng chẳng ai nhớ. Con người là sinh vật nông cạn thế đấy.

Phóng hỏa là cách phi tang hiệu quả nhất, ông ta biết rõ.

Ngày xưa Tề Lan là bệnh viện, ông ta cũng là một trong những trẻ mồ côi được thu nhận, khi ông ta nhận tin sắp có gia đình nhận nuôi mình thì có người lại loan tin hãy nhân lúc đêm xuống mà bỏ trốn!

Không ai giải thích với ông ta vì sao phải trốn, lúc ấy điều ông ta khao khát nhất là có một mái nhà, thế nên ông ta lén báo tin cho nhân viên bệnh viện rằng có kẻ muốn bỏ trốn.

Ông ta dựa vào những mánh khóe chơi trốn tìm để chạy ra ngoài, những tưởng chỉ bị phạt như thường lệ, không ngờ bệnh viện lại phóng hỏa…

Tất cả đã chết.

Trận hỏa hoạn được báo chí quan tâm một thời gian, chỉ sau một tháng thì không còn ai nhắc đến nữa, chẳng ai nhớ có một bệnh viện như thế từng tồn tại.

Ông ta được cho là đã chết, không có ảnh chụp nên cũng không có di ảnh. Lấy ai để điều tra người đã chết như ông ta.

Hơn mười người bạn đau đớn gào thét trong đám cháy, khi ấy ông ta còn chưa đến mười tuổi, kỳ lạ thay, ông ta không hề oán hận, chỉ say sưa nhìn ngọn lửa hung tàn…

Tiền là vạn năng, quyền lực là sức mạnh.

Mấy chục năm sau, ông ta luôn nỗ lực để giành lấy tiền quyền. Vì hai thứ ấy, vài mạng người thì có sá gì. Dù gì ông ta cũng chẳng còn là con người nữa, ông ta đã “chết” cùng đám trẻ mồ côi trong trận hỏa hoạn rồi…

Giờ đây ông ta là “quỷ”.

“Phải chết… chúng mày phải chết…” Ông ta lẩm bẩm, đạp vào tảng đá.

Tảng đá bị đẩy nhưng không rơi xuống giếng mà kẹt ngay miệng giếng.

“Hử? Tảng đá lớn quá à…” Ông ta cau mày, đi một vòng xem lại kích thước tảng đá.

Chuyện lạ xảy ra.

Tảng đá ông ta chọn kích thước vừa khớp, ông ta không nhìn lầm, nhưng lúc này nó đang lơ lửng ngay phía trên miệng giếng.

Ông ta mở to mắt, không dám tin.

Quái, tảng đá nằm yên ngay miệng giếng, giống như có người phía dưới đang nâng nó.

Ông ta nuốt nước bọt, dùng giọng nhẹ nhàng hỏi, “Mộc Tử, là em sao? Mau ra đây…”

Ông ta siết con dao bên hông, mấy ngày trước ông ta đã dùng con dao này đâm chết Phì Lũ, một nhát nghiêng từ sau tim xuyên thủng phổi, thằng nhóc ấy chưa kịp rên đã tắt thở.

Dây thần kinh căng ra, ông ta nhìn chằm chặp miệng giếng, tảng đá rục rịch rồi bị dời ra, lực không mạnh, tảng đá lăn đến bên chân ông ta.

Ông ta nắm chặt dao, không thấy ai trèo lên từ giếng, bên dưới tối hù, không nhìn được gì.

Ông ta lùi lại theo phản xạ, mắt vẫn dán vào miệng giếng. Bỗng nhiên…

Ông ta mở trừng mắt!

Một cánh tay thò ra từ dưới giếng!

Cánh tay như cố ý huơ trong không trung rồi mới mò mẫm nắm mép giếng.

Cánh tay còn lại cũng vươn ra, sau đó… một thiếu niên mập mạp, da nhợt nhạt từ từ trèo lên. Ông ta nhìn một cái đã nhận ra…

Là nó! Trong đầu ông ta hiện lên một gương mặt tròn trịa.

“Hiệu trưởng! Em xin lỗi! Sau này tụi em không trốn học nữa, thầy đưa em đi tìm bạn được không? Họ, họ…”

Nét lo lắng lần đầu hiển hiện ở thằng nhóc lúc nào cũng cười ngờ nghệch, nó cầu xin ông ta, ông ta mim cười, “Ừ, thầy đưa em đi tìm chúng…”

Thằng nhóc rất ngoan, bị đâm không thốt tiếng nào, chết cũng không giãy dụa.

Nhưng nó mập quá, dời xác nó phải hao hết sức lực.

Nó chảy quá nhiều máu, thấm ướt chiếc xe ưa thích của ông ta, hại ông ta phải lau dọn mệt lả.

Ông ta chỉ đâm nó một nhát thôi, có lẽ đâm hơi lệch nên mới đổ nhiều máu, máu loang ướt cả áo, mà bây giờ…

Ông ta nhìn trừng trừng Phì Lũ, cậu nhóc mặc áo sơ mi rộng thùng thình của Tề Lan, áo vốn màu xanh nhạt, giờ lại có màu đen!

Là máu… ông ta nuốt nước bọt, phát hiện mình đang run cầm cập.

Phì Lũ trèo hẳn ra ngoài, lúc cậu nhóc quay lại, thấy rõ diện mạo, ông ta quỳ sụp xuống.

Đúng là nó!

Ông ta thường không nhớ mặt người mình giết, vậy mà không hiểu tại sao ông ta lại đặc biệt nhớ mặt hai thằng nhóc vừa giết gần đây nhất.

Phì Lũ không có biểu cảm gì, chỉ lẳng lặng đứng bên giếng nhìn ông ta, ánh mắt không có thù hận, không u ám, chỉ nhìn như vậy.

Cậu nhóc nhấc bước đến chỗ ông ta, từ tốn, vững vàng.

“Đừng đến đây!” Ông ta phát hoảng. Trực giác mách bảo rằng nó là ma, ông ta biết mình nên bỏ chạy, nhưng…

Hai chân ông ta như bị đóng đinh, không thể nhúc nhích!

Không được! Phải chạy! Trong đầu chỉ còn mỗi ý nghĩ chạy, ông ta chống tay cố bò đi, mắt không dám dời chỗ khác. Thiếu niên càng lúc càng gần, gần đến mức ông ta có thể nghe tiếng máu nhỏ xuống từ người nó.

Cánh tay đang bò lùi của ông ta chợt va phải thứ gì vừa cứng vừa lạnh, cảm xúc này không phải cây cối, cũng không phải đá, mà là…

Ông ta quay đầu, mắt trừng to như muốn nứt ra.

Xác chết?! Cái xác nằm sấp, não và máu trào ra từ cái lỗ sau đầu.

Là thằng nhãi còn lại bị ông ta giết đêm ấy!

Bấy giờ ông ta mới vỡ ra, tình huống hiện tại cũng giống hệt hôm đó.

Ông ta ném xác Phì Lũ xuống giếng rồi rượt theo thiếu niên chạy đi kêu cứu, canh nó quay lại thì bổ một búa vào đầu.

Ông ta kinh ngạc phát hiện cây búa – hung khí mà ông ta dùng đêm đó xuất hiện trong tay mình.

Rõ ràng ông ta đã phi tang rồi mà!

Nhưng cũng tốt… trán ông ta ròng ròng mồ hôi lạnh, ông ta siết cây búa, dùng sức bổ vào người thiếu niên nằm trên cỏ.

Một búa! Hai búa! Ba búa…

Máu bắn như suối, dính đầy mặt ông ta, phủ mờ tầm mắt ông ta. Ông ta không quan tâm, chỉ điên cuồng vung búa.

Nhưng bất kể nện búa cách mấy…

“Sao mày không chết? Sao mày không chết…”

Sao mày vẫn có thể cử động?

Ông ta tuyệt vọng nhìn thiếu niên bị mình nện búa chậm rãi bò dậy.

Đôi mắt trên gương mặt bị đánh móp méo lẳng lặng nhìn ông ta, y hệt như Phì Lũ.

Chờ đã! Cái xác trên cỏ sống dậy, ông ta run rẩy quay đầu lại, Phì Lũ đã đứng ngay sau lưng mình… Gần trong gang tấc!

Bị chặn trước sau, ông ta hét lên, thấy miệng giếng gần đó, ông ta xông đến như phát rồ.

Ông ta trốn xuống giếng, thở hổn hển, mồ hôi nhỏ giọt lên tay. Ông ta gạt mồ hôi, nhưng sao… Màu đỏ?! Ông ta trừng mắt nhìn lên miệng giếng đen ngòm, hai gương mặt không cảm xúc đứng trên giếng nhìn lom lom xuống, máu nhỏ từng giọt từng giọt…

“Á—” Ông ta hét lên, ngất xỉu.