“Hiện tại con Thiên Nhãn này vẫn chưa thành thục,” Đại Bằng Kim Sí Điểu không để ý đến sự ầm ĩ của bọn họ, tiếp tục nói lời thoại của nó, “Diệu dụng vô hạn của nó cần nhờ chính ngươi khám phá.”

“Thiên Hồng, hãy hảo hảo sử dụng “Tà Trảm” mà ta đưa cho ngươi, còn có hãy hảo hảo trân trọng hài tử của ta,” Đại Bằng Kim Sí Điểu vừa nói, thân ảnh chậm dần dần mờ nhạt, “nguyện vọng của ta đã thực hiện được, linh hồn cũng sắp rời đi nơi này”. Cuối cùng nó lưu luyến nhìn thoáng qua Tiểu Trư đang kêu gào, thân ảnh như ngọn đèn bị đốt cháy sạch, biến mất trong không khí, đồng thời khỏa Thanh Ngọc Lưu Ly Tâm kia cũng biến mất không thấy nữa.

Mọi người đồng thời thở ra một hơi, không nghĩ tới nhiệm vụ ẩn cư nhiên có chỗ tốt lớn như thế, bây giờ còn chưa có đi trả nhiệm vụ đâu, không biết sau khi trả nhiệm vụ còn phần thưởng gì hay không.

Tuyết Sinh nhìn con mắt trên trán mình, thương tâm muốn chết, tuy rằng biết chiếm được tiện nghi rất lớn, nhưng trong lòng vẫn rất là khó chịu a. Cũng không biết bọn họ nhận được phần thưởng biến thái như thế nào, có bản lĩnh thần thông như Tiểu Điệp hay không.

Kỳ thật bởi vì Tuyết Sinh bọn họ có thực lực quái dị nên mới có thể khiến cho nhiệm vụ này có vẻ rất dễ dàng. Mê cung dưới lòng đất không có đơn giản như bọn họ thấy, trực giác của Nam Kha Nhất Mộng khiến cho bọn hắn đi được con đường ngắn nhất, an toàn nhất, gần như là 1 con đường không có khả năng, mà những cơ quan được đặc biệt chuẩn bị, trở ngại và vô số ngã rẽ, bọn họ một cái cũng không gặp được, thật sự là lãng phí trí tuệ của tập thể người thiết kế trò chơi. Nếu là ngọan gia bình thường, chỉ tính thời gian lạc đường vượt qua cơ quan, ít nhất cũng phải tốn công phu nửa tháng trong trò chơi mới có thể thông qua, còn chưa có tính đến những tình huống thương vong, khi đó thời gian khẳng định sẽ còn dài hơn, thế nhưng, Tuyết Sinh bọn họ cư nhiên mới tìm có một ngày…………….Liền bởi vì bọn họ tiêu tốn thời gian quá ngắn, hơn nữa chịu ảnh hưởng siêu cấp mị lực của Tuyết Sinh, Đại Bằng Kim Sí Điểu vừa xuất hiện liền cấp cho bọn họ phần thưởng cao cấp, tiện nghi đều để cho bọn họ chiếm hết. (đương nhiên, không thể cam đoan bên trong không có nhân tố “con ngươi tác động”)

Dựa theo tính chất duy nhất của nhiệm vụ ẩn, gặp gỡ phải đội ngũ BT này, sự vất vả làm việc của tổ thiết kế trò chơi, hoàn toàn lãng phí…………..

“Thải Hồng Thải Hồng, cơ duyên hôm nay của ngươi mới có 2 điểm, hảo thấp nga.”

Tuyết Sinh hấp hấp cái mũi, sờ sờ con mắt trên trán, vừa rồi mới thử mở ra một chút, cư nhiên có thể thấy được thuộc tính của mọi người, bao gồm những thuộc tính ẩn cậu vốn không nhìn thấy bây giờ lại hiện ra trước mắt, nếu mọi chuyện đã thành sự thật, cậu nhất định phải cố gắng thích ứng, tuy rằng sau này sẽ bị người xem là quái vật. Cậu bắt đầu suy nghĩ có nên buộc cái khăn trên trán giống tiểu nhật bổn hay không.

“Cậu ngay cả cái này cũng thấy sao?” Thải Hồng Thải Hồng không thèm quan tâm nói theo, vui vẻ đem kỹ năng chuyển hóa pháp lực thành huyết lượng mà mình mới vừa đạt được biễu diễn cho Tuyết Sinh xem, đây chính là bảo mệnh phù của thuật sĩ có máu ít nhất a.

Âm dương Ngư chiếm được 1 kiện pháp khí Chiếu Yêu Kính, có thể biểu hiện ra nhược điểm của quái đồng thời có 30% làm cho quái bị định thân trong 5 giây.

Nam Kha Nhất Mộng thì không cần phải nói, được thưởng cho kỹ năng “Cơ Quan Thuật”. Soái Vô Chỉ Cảnh học được một kỹ năng khá BT là “Ẩn Thân Thuật”, Hamburger cũng nhận được một kỹ năng đặc thù, có thể dùng pháp lực làm ra khí tiễn, chỉ cần kéo dây cung là có thể bắn ra, mà không phải giống như kỹ năng của xạ thủ bình thường là phải đem pháp lực truyền vào tiễn thật, khiến cho cậu thật kích động, đây có thể tiết kiệm biết bao nhiêu tiền mua tiễn a.

Khi mọi người hỏi Gây Tê được thưởng cho cái gì, hắn chỉ đem Hư Không Kiếm đang nắm trong tay huy 1 cái, trên thạch bích đối diện lập tức nhiều hơn một vết thật sâu.

“Kiếm Khí.” Gây Tê hời hợt nói, thế nhưng hiệu quả lại kinh người, đây chính là giết người vô hình nha.

Tuyết Sinh cũng bất chấp phiền não của chính mình, tò mò hỏi phần thưởng của Thiên Hồng, dù sao hắn cũng là bảo mẫu của Tiểu Trư, phần thưởng nhận được hẳn là so với người khác càng hậu hĩnh hơn mới đúng.

Thiên Hồng lúc này mới từ trong không gian trữ vật “Nâng” ra một bả đao dài hơn hai thước, song chưởng cầm đại đao, cố hết sức đặt nó xuống đất.

Cây đao toàn thân đen thui, trên thân đao mơ hồ có quang mang ám kim sắc lưu chuyển, hai cái rãnh kéo dài ở mặt trên, biểu hiện lực sát thương đáng sợ của nó, hơn nữa trên thân đao còn được khảm thất khối bảo thạch theo phương vị Bất Đẩu Thất Tinh, thông qua chúng nó người sử dụng cùng đao trong lúc đó có thể hình thành trao đổi năng lượng, mà cái chuôi đao tên là “Tà Trảm” này có một thuộc tính kỳ lạ ——- Thôn phệ, tạo thành thương tổn đồng thời hấp thụ năng lượng của địch nhân bổ sung cho hao tổn của chủ nhân.

Đang khi mọi người vây quanh “Tà Trảm” chảy nước miếng, Thiên Hồng lại cười khổ nói: “Cho dù có tốt cũng không thể dùng. Lực lượng chuôi đao này yêu cầu là 200, lực lượng của ta hiện tại mới có 113, vào năm nào tháng nào mới có thể thỏa mãn yêu cầu của nó đây.”

Từ trong mê hoặc của bảo đao tỉnh táo lại, bọn họ lúc này mới nhớ tới vừa rồi lúc Thiên Hồng móc bả đao ra, là một bộ dáng cố hết sức.

Trang bị đặc thù nhiệm vụ thưởng cho không thể rơi xuống cũng không thể giao dịch, đành phải giữ lấy chờ đến ngày dùng được.

Tiểu Trư ở một bên tựa hồ bất mãn vì bị xem nhẹ, ô ô kêu lên.

“Nói thực,” Soái Vô Chỉ Cảnh nhìn nó nói, “Tiểu Trư nhất định là sau khi mất đi cha mẹ đã bị Xà Vương nuốt lấy, cho nên mới lạc đến tay lão đại.”

Hamburger nói: “Xà Vương đáng thương, chắc là không tiêu hóa được tiểu trư, khiến cho nó ở trong bụng ngây người nhiều năm như vậy.”

Giống như biết bọn họ đang cười nhạo nó, Tiểu Trư lớn tiếng kháng nghị, đáng tiếc lực ý kiến nhỏ nhoi của tiểu điểu bị cưỡng chế bác bỏ (Tiểu Trư: “Xem ta sau này trưởng thành……hừ hừ”)

Tuyết Sinh một mực ở trên trán mình sờ lại sờ, niệm mãi câu: “Có thể giấu đi thì tốt rồi, không thấy thì tốt rồi……..”

Có lẽ do có lòng chân thành đến mức kiên định, con mắt kim sắc trên trán của cậu thế nhưng theo “Chú ngữ” của cậu, hào quang chậm rãi ảm đạm xuống, cuối cùng tiêu thất.

“Không thấy nữa!” Thải Hồng Thải Hồng nắm lấy tay Tuyết Sinh đang đặt ở trên Thiên Nhãn lúc ẩn lúc hiện, “Ngươi ở đây còn có thể thấy không?”

“Nhìn không thấy,” Tuyết Sinh khẽ niệm, Thiên Nhãn trên trán lại lộ ra “hiện tại lại nhìn thấy.”

Soái Vô Chỉ Cảnh nói: “Không sao, bình thường lúc không cần thì ẩn đi là được rồi, hiện tại chúng ta nên trở về trả nhiệm vụ, nói không chừng còn có được cái lợi mới nga.”

Chờ đến khi bọn họ đều lấy ra Hồi Thành Phù, mới phát hiện không dùng được, hệ thống nói chỗ này chính là địa điểm đặc thù, không thể sử dụng Hồi Thành Phù.

Rơi vào đường cùng đành phải dựa vào hai cái chân.

“Vẫn là phải đi bộ ra bên ngoài a.” Tuyết Sinh thở dài, vừa rồi vừa đi vừa đánh còn không thấy gì, bây giờ chỉ là đi bộ không thôi liền cảm thấy chịu không nổi.

Thiên Hồng mỉm cười, vươn tay nâng thắt lưng Tuyết Sinh đem cậu nhẹ nhàng đặt lên vai…….

Tiểu Trư cạc cạc khiển trách bay lên.

Hóa ra Thiên Hồng còn chưa quen là có Tiểu Trư tồn tại, càng không nghĩ tới Tiểu Trư đã chiếm chỗ ngồi nguyên bản Tuyết Sinh thường ngồi ── vai trái của hắn, kết quả khi hắn đem Tuyết Sinh hướng trên vai ngồi xuống, thiếu chút nữa đem Tiểu Trư làm cái lót mông.

“Tiểu Trư, xin lỗi.” Thiên Hồng áy náy nhìn Tiểu Trư.

Thế nhưng Tiểu Trư đối với việc Tuyết Sinh chiếm đoạt bảo tọa của mình hiển nhiên ghi hận trong lòng, nhiễu theo cậu cạc cạc kêu, cao thấp tung bay, thường thường dò xét sơ hở tiến lên há miệng đem tóc Tuyết Sinh dùng sức lôi kéo.

Cũng may bởi vì Thiên Hồng có quan hệ kí chủ với Tuyết Sinh, bọn họ không thể công kích lẫn nhau, bằng không Tiểu Trư rất có thể sẽ bị Quỷ Điệp trên đầu Tuyết Sinh cấp thành chim nhỏ nướng.

“Ai nha, đau quá.” Tuyết Sinh không ngừng đem Tiểu Trư đẩy ra, thế nhưng Tiểu Trư vốn có ưu thế trên không không thể dễ dàng bỏ qua như vậy, mới một hồi công phu, tóc của cậu đã bị lôi kéo tới không còn bộ dáng.

“Lão hổ không phát uy ngươi cho ta là mèo bệnh?”

Trên cái đầu tổ quạ, Tuyết Sinh thừa dịp Tiểu Trư đắc thủ đắc ý dương dương không phòng bị, một phát bắt được cái đuôi dài của Tiểu Trư.

Tiểu Trư kinh hãi, vội vàng dùng sức vỗ cánh đồng thời liều mạng mổ xuống tay Tuyết Sinh.

“Đau đau đau, đau chết!”

Tuyết Sinh mắt lệ lưng tròng nhịn đau đem Tiểu Trư kéo lại, tuy rằng lực của cậu là tay trói gà không chặt, nhưng là hình thể của Tiểu Trư còn không bằng con gà.

Chờ cậu đem Tiểu Trư tha đến trước mặt, cuối cùng có thể lộ ra bộ mặt dữ tợn —– “Tiểu hài tử hư hỏng vong ân phụ nghĩa, nếu không có ta ngươi đã sớm bị cầm đi làm thành trứng luộc. Ngươi kéo xé tóc của ta! Ta cũng cho ngươi nếm thử tư vị này thế nào!” Dứt lời dùng cả hai tay lung tung bứt lông chim của Tiểu Trư……..

Trong lúc nhất thời tiếng chim kêu gào thất thanh, lông chim bay loạn tứ tung.

Thiên Hồng gỡ xuống mảnh lông chim bay đến trên chóp mũi của mình, nhìn xem cái người bên cạnh cười đến không biết trời đất, thở dài, đối với trận chiến phát sinh trên đỉnh đầu của mình cảm thấy hết cách, có hai cái tên oan gia này, có thể đoán được trong tương lai hắn sẽ không dễ chịu.

Cuối cùng trận chiến này Tuyết Sinh lấy ưu thế tuyệt đối đạt được thắng lợi, chẳng những bảo vệ được “bảo tọa” của mình, hơn nữa từ nay về sau củng cố địa vị ác ma của mình trong lòng Tiểu Trư, khiến cho Tiểu Trư sau này cho dù trưởng thành cũng không còn dám hướng “quyền uy” của cậu tuyên bố khiêu chiến.