“Đại Bằng Kim Sí Điểu” có vóc dáng nho nhỏ ở trên tay Thiên Hồng nhõng nhẽo một hồi, đột nhiên khóe mắt nhìn thấy thi thể xà vương còn chưa có tán đi trên mặt đất, đôi mắt nhỏ sáng lên, lắc lắc lảo đảo bay qua, nhào tới đứng trên thi thể to lớn của xà vương bắt đầu ăn, ăn cho bằng hết………..cái miệng động động, ăn hết còn chưa thấy đã lại bay về thi thể xà hậu ở phía sau…………..

Tuyết Sinh trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, tròng mắt đều muốn rớt ra ngoài.

Chỉ trong chốc lát, cái con chim cỡ chim anh vũ này cư nhiên ăn tươi đồ ăn lớn hơn nó mấy chục lần, chờ nó ăn no đánh một cái ợ bay trở về bên cạnh Thiên Hồng, bụng nhỏ đã tròn giống như bóng cao su, khoảng cách chỉ hơn mười thước, bay đến vài lần thiếu chút nữa là rớt xuống đất.

“Quả thực là cái bụng cao su, kêu ‘Đại bàn kim cật điểu’* so ra chuẩn xác hơn,” Tuyết Sinh không ngừng lẩm bẩm, “sau này kêu nó là ‘Tiểu Trư’ thôi”.

(*)Đại bàn: mập mạp; cật: ăn nghĩa câu này chắc là con chim béo tham ăn ^.^

Một câu định chung thân, trở thành nổi đau vĩnh viễn trong lòng Tiểu Trư, thẳng đến khi nó trưởng thành thành một con Đại Điểu uy vũ hùng tráng, mỗi khi nghe được chủ nhân gọi tên mình, đều không nói gì lệ rơi thành hàng.

“Chao ôi, sau khi Tiểu Trư ăn no thì xuất hiện thêm một cái thuộc tính độc, mới vừa rồi còn không có.” Thiên Hồng kinh ngạc nói.

“Lão Đại, đem thuộc tính của Tiểu Trư cho chúng ta nhìn xem đi.” Hamburger hâm mộ nói. Bọn họ hiện tại chính là hối hận đến xanh cả ruột, thực sự là không có mắt, vừa rồi cái trứng này không một ai muốn, hối hận a.

Thiên Hồng đem thuộc tính Tiểu Trư điều ra cho mọi người xem.

Tên sủng vật: Đại Bằng Kim Sí Điểu

Nick name: Tiểu Trư

Cấp bậc: Thứ Thần (ấu niên kỳ)

Thuộc tính: Phong, Độc.

Hình thức hành động: Tự do.

Độ đói khát: 0

Độ trung thành: 82

Kỹ năng: vô

………..

Thiên Hồng giải thích: “Vốn trung thành là 80, sau khi ăn no liền lên thành 82.”

“Tại sao là 80?” Tuyết Sinh khó hiểu.

Soái Vô Chỉ Cảnh đáp: “Ngươi không biết? Sủng vật từ trong trứng ấp ra độ trung thành đều là 80, bắt quái dã ngoại thuần hóa thì ước chừng 60 đến 70.”

“Nhưng Quỷ Điệp của ta lúc mới thu nhận thì độ trung thành chính là 100.” Tuyết Sinh đem khung sủng vật của mình ra xem, hiện tại đương nhiên vẫn là 100.

“Đó là do mị lực của ngươi ảnh hưởng, mị lực càng cao, độ trung thành của sủng vật liền tăng lên càng nhanh.” Vân Sinh nói: “Hơn nữa sủng vật của ngươi là có được từ nhiệm vụ, là tình huống đặc thù.”

Tiểu Trư bị mọi người hiếu kì vây xem, đương nhiên có chút bực bội, ngửa đầu phát ra một tiếng kêu dài thê lương.

Đang lúc mọi người giật nảy mình, viên Thanh Sắc Lưu Ly Tâm trong bao quần áo của Soái Vô Chỉ Cảnh cư nhiên cộng hưởng phát ra quang mang kim sắc. Trong lòng biết nhất định là đã kích hoạt nhiệm vụ ẩn nào đó, Soái Vô Chỉ Cảnh liền vội vàng đem Thanh Sắc Lưu Ly Tâm ra.

Kim quang thẳng tắp chiếu vào vị trí trung tâm tế đàn, một cái ảo ảnh thật to từ trên không trung hiện ra.

Kim thân, ngũ sắc, rất rõ ràng chính là hình dạng Tiểu Trư lớn.

Đây nhất định chính là cha (mẹ?) Tiểu Trư, Đại Bằng Kim Sí Điểu.

Đại Bằng Kim Sí Điểu lơ lửng ở giữa không trung vẫy đôi cánh hư ảo, chậm rãi mở mắt, từ ái nhìn Tiểu Trư trên đầu vai Thiên Hồng.

“Các dũng sĩ, cảm tạ các ngươi đã cứu hài tử của ta, trong tương lai trong cuộc sống hi vọng các ngươi có thể tiếp tục dưỡng dục nó, bảo vệ nó, đây là thỉnh cầu của 1 người mẹ.”

Những lời này không cần phải nói, đương nhiên là nói với Thiên Hồng, bất quá mọi người cũng biết đây chẳng qua là lời nói khách sáo của NPC mà thôi, tựa như sủng vật cao cấp Tiểu Trư, tuy rằng bây giờ còn nhỏ chưa có năng lực gì, nhưng tiền đồ bất khả hạn lượng, ngoạn gia nào cũng đều muốn đoạt. Đương nhiên bọn họ hiện tại còn chưa biết, sau này bọn họ sẽ vì lấp đầy cái bụng của Tiểu Trư mà mệt mỏi bôn tẩu khắp nơi.

“Ta đáp ứng ngươi.” Thiên Hồng trả lời.

Chiếm được đáp án khẳng định, Đại Bằng Kim Sí Điểu vừa lòng gật đầu, còn nói: “Để cảm tạ các ngươi đã tiêu diệt bầy xà, ta sẽ dành cho các ngươi mỗi người một phần lễ vật.”

Bọn Tuyết Sinh liền tinh thần phấn chấn, phần thưởng a, không nghĩ tới còn chưa có trở về trả nhiệm vụ đã có phần thưởng a, không biết Đại Bằng Kim Sí Điểu cấp thần này sẽ thưởng cho bọn họ thứ tốt gì nga.

“…..Ta cho mỗi người các ngươi 1 kiện phần thường thích hợp, nhắm mắt lại.”

Bọn họ lập tức theo lời nhắm mắt lại trong lòng tràn đầy hi vọng.

Tuyết Sinh chỉ cảm thấy trên người một trận ấm áp, đang lúc thoải mái, lại cảm thấy ở trên trán kéo tới 1 cơn đau đớn như bị xé rách, đau đến thiếu chút nữa kêu ra.

Lúc này Nam Kha Nhất Mộng ở bên cạnh kinh hỉ kêu lên: “Cơ Quan Thuật, Cơ Quan Thuật! Ta có 1 kỹ năng mới!”

Những người khác cũng có vẻ vô cùng cao hứng, hiển nhiên cũng nhận được phần thưởng hậu hĩnh.

Thiên Hồng phát hiện Tuyết Sinh che cái trán, sắc mặt tái nhợt, cũng bất chấp xem phần thưởng của mình, vội vàng lo lắng ôm cậu hỏi: “Tuyết Sinh, ngươi xảy ra chuyện gì?”

Tuyết Sinh nhịn không được rên rỉ: “Trán, trên trán ta đau quá.”

“Trán?” Thiên Hồng cẩn thận đẩy cái tay của Tuyết Sinh ra nhìn 1 chút cái trán của cậu, lập tức kinh ngạc đến mức mở to hai mắt nhìn.

Bọn Soái Vô Chỉ Cảnh bị vẻ mặt của Thiên Hồng dọa sợ, quay đầu qua nhìn, cũng kinh ngạc không thôi.

“Con mắt thứ 3!” Thải Hồng Thải Hồng che miệng lại, giật mình nói.

“Không tồi,” Đại Bằng Kim Sí Điểu bình thản nói: “Ta cho Thiên Phủ Ngọc Liên một cái ‘Thiên Nhãn’.”

“A?” Tuyết Sinh nghe được, cũng bất chấp đau đớn, xoay mòng mòng “Gương gương, ai có gương cho ta mượn?”

Là nữ hài tử Thải Hồng Thải Hồng trong túi đương nhiên không thể thiếu đồ vật này, lập tức tìm ra một cái gương nhỏ đưa đến cho Tuyết Sinh.

Tuyết Sinh đem cái gương nhỏ để trên đất rồi dán mặt vào, cậu vừa rồi cảm thấy đau như thế, giữa trán cậu nứt ra một đạo thẳng đứng, ở giữa có một đồng tử kim sắc lóe ra ngũ sắc dị quang.

Hamburger trừng mắt nhìn, nói từng chữ 1: “Nhị, lang, thần!”

“Không,” Soái Vô Chỉ Cảnh ánh mắt đăm đăm, “Là tam nhãn của mã vương gia.”

Nghe bọn họ nói, con mắt bích lục của Tuyết Sinh bắt đầu tích lệ, ngay cả con mắt kim sắc cũng bắt đầu ướt át, khó có được tràng diện 3 con mắt cùng đồng thời phun lệ như suối……

“Ô a a, tạo hình thật cổ quái a!” Trong sơn động quanh quẩn tiếng gào thét của Tuyết Sinh…