Thấy Quỷ Điệp thành công tiếp được nội đan Kim Thiềm, bọn người Thải Hồng Thải Hồng ngây ra một chút, nhưng ngay lập tức bọn họ phát hiện nguyên bản pháp thuật chỉ có thể gãi ngứa Kim Thiềm bây giờ đã bắt đầu làm cho lượng máu của nó giảm xuống, không khỏi tinh thần đại chấn, vốn bởi vì mệt nhọc mà pháp thuật ảm đạm đi ngay lập tức hào quang đại thịnh.

Soái Vô Chỉ Cảnh và Nam Kha Nhất Mộng dùng tốc độ di động nhằm phân tán lực chú ý của Kim Thiềm, bọn Thiên Hồng thuộc loại cận chiến cũng bắt đầu tiến công đánh quái, cảm giác của bọn họ là rõ ràng, lực công phòng của Tam Túc Kim Thiềm xác thực giảm xuống một mảng lớn, hơn nữa thần sắc hoảng loạn, là vô tâm ham chiến, luôn nghĩ muốn lao ra thoát khỏi vòng vây của bọn họ. Nhưng Thiên Hồng bọn hắn làm sao có thể cho nó như nguyện, còn Soái Vô Chỉ Cảnh hiện tại cũng bất chấp đi thâu ‘Thiên Niên Chu Quả’, hết thảy lực công kích toàn bộ đều giáng xuống người Tam Túc Kim Thiềm, ngay cả Tuyết Sinh đang ở hậu phương cũng chạy tới hỗ trợ.

Quỷ Điệp gánh vác áp lực lớn nhất, thế nhưng bọn Thiên Hồng cũng không dễ chịu, tuy rằng thực lực giảm xuống, nhưng Lạc Đà gầy còn mạnh hơn ngựa, Tam Túc Kim Thiềm vẫn là so với Biến Dị Kim Thiềm vừa rồi mạnh hơn rất nhiều.

Tuy rằng dùng không ít thời gian, trên người mọi người đều có vết thương, Thiên Hồng và Gây Tê dẫn quái mấy lần thiếu chút nữa mất mạng, thế nhưng cuối cùng cũng thắng lợi.

Theo tiếng gào thét cuối cùng rồi ngã xuống đất của Tam Túc Kim Thiền, nội đan vẫn một mực cùng Quỷ Điệp đối kháng cũng ba một tiếng rớt xuống đất.

“Tiểu Điệp!” Tuyết Sinh kinh hô một tiếng hướng về phía Quỷ Điệp vọt tới.

Mọi người cũng bất chấp nhìn những bảo bối Kim Thiềm tuôn ra và Thiên Niên Chu Quả chỉ cần vươn tay là có thể đụng tới, toàn bộ xúm lại đến bên người Quỷ Điệp.

Quỷ Điệp đột nhiên mất đi áp lực lập tức hư thoát té ngã trên đất, dồn dập thở dốc, hai tay thon dài trắng nõn của hắn đã bị nội đan Kim Thiềm thiêu đốt cháy đen. Quỷ Điệp thở hổn hển vài cái, nhịn không được ho khan, phun ra một ngụm máu đen nồng đặc, đây tất cả đều là kết quả cậy mạnh vừa rồi, nội đan Kim Thiềm đã gây cho hắn thương tổn thật sự rất lớn.

Tuyết Sinh run rẩy ở trong vòng tay loạn đào, đem dược phẩm ném đầy đất miệng lẩm bẩm: “Dược dược dược, loại thuốc nào có hiệu quả tốt?”

Thấy vết máu trên khóe miệng Quỷ Điệp, Vân Sinh đột nhiên cảm giác tim mình thắt chặt, đau đến cơ hồ không có cách nào hô hấp. Cậu quỳ xuống cẩn thận ôm lấy Quỷ Điệp, ôn nhu lau đi vết máu nơi khóe miệng hắn.

Quỷ Điệp mở to mắt nhìn cậu một chút, vừa định nói cái gì, lại thấy Tuyết Sinh lấy một cái bình ngọc nhỏ rớt ở bên cạnh hắn, “Này…”

“Cái gì cái gì? Là cái này sao?” Tuyết Sinh lập tức cầm cái chai lên, dưới sự ra hiệu của Quỷ Điệp mở nắp bình ra để cho hắn ngửi một chút.

“Thật tốt quá, là Linh Thạch Ngọc Dịch,” Quỷ Điệp thở phào một cái, “có cái này ta có thể hồi phục rất nhanh.”

Vân Sinh nghe vậy mừng rỡ, lập tức tiến lên nhận lấy cái chai đảo ngược xuống miệng hắn, Quỷ Điệp nỗ lực hét cậu một tiếng: “Lãng phí! Hai giọt là đủ rồi” Linh Thạch Ngọc Dịch là thánh phẩm trị nội thương, đối với tình huống hiện giờ của hắn là thích hợp nhất.

Vân Sinh theo lời đem chất lỏng tỏa ra mùi thơm đặt biệt trong chai uy hai giọt cho Quỷ Điệp, Tuyết Sinh cũng lấy ra Băng Tuyết Bạch Ngọc Cao trị bỏng, dưới sự giúp đỡ của Nam Kha Nhất Mộng và Thải Hồng Thải Hồng cẩn thận bôi lên vết bỏng nghiêm trọng trên tay Quỷ Điệp.

Sau khi bôi dược xong, Quỷ Điệp rõ ràng có chút tinh thần, nhìn hai tay mình, tự giễu cười nói: “Cái này giống chân heo nướng nha.”

Thải Hồng Thải Hồng dù sao cũng là nữ hài tử, nước mắt lập tức rơi xuống, “Đều đã bị thương thành như vậy, ngươi còn cười!”

Tuy rằng cảm giác được Quỷ Điệp đối với nàng không có tình ý, thế nhưng Thải Hồng Thải Hồng khả ái vẫn đơn thuần thích hắn, làm cho Quỷ Điệp cảm động rất nhiều cũng không khỏi có chút xấu hổ.

“Tại sao không cười? May mắn đây chỉ là trong trò chơi, nếu trong hiện thực, ta đây hai tay cũng không đơn giản biến thành móng heo như thế, chỉ sợ phải cắt bỏ.” Quỷ Điệp nhưng thật ra tầm nhìn cũng thoáng, dù chết cũng có thể sống lại, huống chi chỉ là bị thương.

Thấy Quỷ Điệp đã không sao cả, bọn Soái Vô Chỉ Cảnh mới có tâm tư nghiên cứu con Tam Túc Kim Thiềm đã dằn vặt bọn họ nửa ngày bạo ra bảo bối gì. Quả nhiên giống như dự đoán của Soái Vô Chỉ Cảnh, Tam Túc Kim Thiềm quả nhiên rơi ra một kiện kim giáp sáo trang cuối cùng ___ Hoàng Kim Kiếm.

Soái Vô Chỉ Cảnh đi qua lấy Hoàng Kim Kiếm đang tỏa ra kim quang rực rỡ nhét vào tay Gây Tê, âm thanh hệ thống lập tức vang lên: “Kim giáp sáo trang tổ hợp hoàn tất.”

Toàn thân Gây Tê lập tức phát ra hào quang chói mắt, chờ hào quang tán đi, khôi giáp toàn thân đã hình thành một cái chỉnh thể, quang mang đạm kim sắc nhẹ nhàng bao phủ toàn than hắn, một cỗ uy lực thần thánh từ kim giáp toát ra, không cần nhìn thuộc tính cũng biết, cái kim giáp này tuyệt đối là trân bảo hiếm thấy.

Tuyết Sinh mở ra trang bị Bài Hành Bảng, kim giáp sáo trang đã thay thế vị trí thứ 2 của Phồn Tinh Dị Thải, may là Thiên Thủy Linh Châu vẫn không chịu thua kém vững vàng chiếm vị trí thứ nhất.

“Oa oa oa…” Hamburger nhào lên giống như vị thần buông xuống người Gây Tê giở trò, “Thật sự là rất có hình tượng, thật sự là rất suất….Thân khôi giáp này!”

Gây Tê không chịu được phiền dùng cánh tay hữu lực ghìm chặt Hamburger vẫn còn đang sờ loạn, không đồng ý nói: “Đây là đồ vật chung của mọi người, ta không thể nhận.”

Soái Vô Chỉ Cảnh không lo lắng, hắn có biện pháp thuyết phục Gây Tê, hắn cười tủm tỉm nói: “Hảo, ngươi nói không sai, bộ trang phục này là của mọi người, như vậy mọi người có quyền quyết định người sở hữu nó? Hiện tại chúng ta đều quyết định muốn đem nó cho ngươi.”

Gây Tê giật mình ngẩng đầu, lại thấy những ánh mắt một mảnh trong suốt nhìn hắn mãnh liệt gật đầu, hiển nhiên tại thời điểm hắn không biết, bọn họ đã đưa ra quyết định.

“Hắc hắc, 8 phiếu (bao gồm Quỷ Điệp) đối 1 phiếu, lực lượng quần chúng lớn a.” Soái Vô Chỉ Cảnh đắc ý cười ha hả.

Gây Tê còn muốn chối từ lần nữa, nhưng Nam Kha Nhất Mộng đã kêu lên: “Trời sắp tối rồi, không có thời gian tán dóc!”

“A──”

Ngẩng đầu nhìn, mọi người không khỏi lo lắng, phải biết rằng hạn chót chỗ đấu giá nhận ảnh chụp là tám giờ tối nay, nhìn lại thời gian, hiện tại đã hơn bảy giờ.

“Thảo nào bụng ta lại đói như thế.” Hamburger bừng tỉnh đại ngộ than thở. Bọn họ cư nhiên ở trong sơn cốc cùng mấy con Kim Thiềm dây dưa một ngày, cả ngày cơ hồ một giọt nước cũng chưa uống, thế nhưng hiện tại thời gian cấp bách, không thể nghỉ ngơi.

Soái Vô Chỉ Cảnh và Nam Kha Nhất Mộng luống cuống tay chân đem toàn bộ ‘Thiên Niên Chu Quả’ hái xuống, đếm đếm vừa vặn mười khỏa.

“Tốt lắm tốt lắm, rút lui.”

Thu thập xong hết thảy chiến lợi phẩm, để Nam Kha Nhất Mộng dẫn đường, mọi người quyết định xung phong đến Chu Tước Thành đón chuyến xe cuối cùng đến đấu giá hội.

Quỷ Điệp bị thương nặng hành tẩu không tiện, Vân Sinh vô thanh vô tức đi tới đem Quỷ Điệp cõng trên lưng, Quỷ Điệp có chút giật mình, gương mặt như bạch ngọc thế nhưng nổi lên rặng mây đỏ, hắn không được tự nhiên giãy dụa thấp giọng nói: “Thả ta xuống, ta tự mình đi”

“Còn lộn xộn nữa, ta ném ngươi xuống núi!” Vân Sinh lớn tiếng uy hiếp, chính là Quỷ Điệp cẩn thận nhìn lại phát hiện bên tai cậu đều đỏ, hiển nhiên cảm thấy được ngượng ngùng không chỉ có mình Quỷ Điệp hắn a, Quỷ Điệp kiềm chế tâm trạng ngổn ngang cảm xúc của mình, im lặng ghé vào lưng Vân Sinh.