Ngay thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, một đạo thân ảnh lam tử sắc đem Tuyết Sinh đang ngây dại đánh ngã xuống đất, đồng thời dùng thanh âm trong trẻo hô: “Ma Viêm Sí!”

Tức khắc, hỏa quang hắc sắc đại thịnh, hình thành một đạo tường lửa đem bọt nước đang bay về phía bọn họ toàn bộ bốc hơi, hơn nữa hắc hỏa còn tiếp tục hướng về phía Tam Túc Kim Thiềm lan tràn qua.

Tam Túc Kim Thiềm giống như cũng biết sự lợi hại của lửa ma giới, đảo qua khinh thị vừa rồi, miệng mãnh liệt hấp khí phun ra một cái cột nước hướng về phía ngọn lửa ngăn chặn.

Nguyên tố trong <> được áp dụng theo học thuyết ngũ hành của triết học cổ truyền Trung Quốc, Kim Thiềm là kim thuộc tính, hỏa khắc kim, kim khắc thủy, mà thủy lại khắc hỏa, cho nên Kim Thiềm rất tự nhiên chọn dùng Thủy hệ công kích am hiểu nhất để đối phó Ma Viêm của Quỷ Điệp, nhưng Ma Viêm này là do thiêu đốt ma lực tạo thành, tuyệt không phải ngọn lửa bình thường có thể sánh bằng. Ma Viêm của ma giới cùng ngang hàng với Tam Muội Chân Hỏa của thiên giới là hỏa hệ pháp thuật cực mạnh.

Cột nước cùng Ma Viêm hắc sắc đối đầu nhau, tạo thành chấn động phép thuật kịch liệt, dòng khí cường đại chấn mọi người không thể không nằm ngã xuống đất.

Cột nước của Tam Túc Kim Thiềm tuy thanh thế to lớn, nhưng không có biện pháp dập tắt Ma Viêm, kết quả Ma Viêm bị cột nước xông vào, ngược lại chia thành lưỡng đạo Ma Viêm hướng lên người Kim Thiềm bay tới. Kim Thiềm rống giận một tiếng, trên người nổi lên một tầng kim quang nhàn nhạt đem Ma Viêm ngăn trở lại, thế nhưng vẫn là bị Ma Viêm bá đạo ịn lên da kim sắc, nương theo tiếng kêu thảm thiết của Kim Thiềm là âm thanh bị bỏng cháy lách tách.

Tuyết Sinh cảm giác mình được Quỷ Điệp bế lên sau đó nhanh chóng hướng một bên lao đi, tuy rằng động tác vẫn nhanh nhẹn, nhưng cậu vẫn cảm thấy Quỷ Điệp đang thở dốc, xem ra Tam Túc Kim Thiềm trước mặt khiến hắn áp lực rất lớn.

Quỷ Điệp đem Tuyết Sinh ôm đến dưới vách núi cách xa Tam Túc Kim Thiềm nhất, ngồi dưới đất thở hổn hển một trận, giơ lên Tuyết Sinh nhét vào lòng Thiên Hồng vừa mới chạy tới, nói: “Kính nhờ, xem tốt tiểu hài tử nhà mình một chút, nếu không có ta ở đây, cậu ta đã muốn biến thành cái rây.”

Thiên Hồng ôm chặt lấy Tuyết Sinh, liên tục nói cám ơn Quỷ Điệp, mời vừa rồi nhìn thấy Tuyết Sinh lâm vào hiểm cảnh, tâm hắn đều muốn nhảy ra ngoài.

Hamburger bọn họ vội vàng chạy tới hội hợp.

Thải Hồng Thải Hồng trước hết không nhịn được hô: “Như vậy làm sao bây giờ, chúng ta căn bản với nó không có biện pháp”.

“Đúng thế,” Vân Sinh thở dài, “chúng ta đều bị nó làm cho chạy khắp nơi.”

Hơn nữa công kích của bọn họ căn bản không có lực uy hiếp đối với Tam Túc Kim Thiềm, lực công kích của bọn họ nhiều nhất chỉ có thể gây một chút tổn thương cho da lông của nó mà thôi, thẳng đến hiện tại cũng chỉ có một chiêu vừa rồi của Quỷ Điệp mới chân chính đả thương Kim Thiềm, một phần ba làn da trên người nó đều bị đốt cháy thành màu đen.

Trong lúc nhất thời tất cả mọi người không tự chủ nhìn Quỷ Điệp.

Quỷ Điệp làm sao không biết hi vọng của bọn họ, nhưng là…

“Không được a,” Quỷ Điệp cười khổ, “các ngươi không sợ hệ thống đem ta tiêu diệt sao?”

“Đừng tán dóc, kỳ thật ngươi là người thật đi?” Vân Sinh sớm đã có dự đoán như vậy, bởi vì Quỷ Điệp thật sự rất nhân tính hóa, muốn nói hắn là một đoạn chương trình của máy tính, căn bản không có khả năng biến hóa tình cảm chân thật như vậy.

“Ngươi không nói lời nào, không ai nói là ngươi câm.” Quỷ Điệp bất đắc dĩ cho cậu một cái liếc mắt, nhưng không có phản bác, “Thôi thôi”, Quỷ Điệp giống như hạ cái quyết định gì, thẳng thắn nói, “Ta sẽ giúp các ngươi lần này, nhưng trừ bỏ những người tại đây biết, tuyệt đối không thể để cho ngoại nhân nào biết.”

Chiếm được cam đoan của mọi người, Quỷ Điệp mới nói ra chiến lược của chính mình, “Mặc dù muốn giúp các ngươi nhưng ta vẫn không thể vô cớ ra tay tấn công, hiện tại có một biện pháp, như chúng ta biết Tam Túc Kim Thiềm sẽ không dễ dàng rời đi ‘Thiên Niên Chu Quả’, các ngươi phải nghĩ ra biện pháp ở trong khoảng cách (công kích của) nó không tới cố gắng chọc giận nó, khiến cho nó đem nội đan nhổ ra làm vũ khí, khi đó ta sẽ đem nội đan tiếp lấy. Chỉ cần nó mất đi nội đan thì thực lực ít nhất rơi xuống ước chừng hai mươi cấp, như vậy các ngươi có thể giết chết nó.” Quỷ Điệp nói xong liền nặng nề thở ra một hơi, còn nói: “Đây là cực hạn mà ta có thể làm.”

“Quá đủ, quá đủ rồi.” tất cả mọi người mừng rỡ.

“Thế nhưng …” Tuyết Sinh chần chờ, “Tiểu Điệp ngươi có bị nguy hiểm hay không a?”

“Đúng nga, nếu ngươi gặp nguy hiểm thì làm sao?” Vân Sinh lo lắng một phát cầm lấy tay Quỷ Điệp.

Thân thể Quỷ Điệp khẽ run lên, bất động thanh sắc rút tay về, “Không cần lo lắng cho ta, nhiều nhất là bị thương, sẽ không chết.”

Có sự bang trợ của Quỷ Điệp, mọi người phấn chấn tinh thần lên, lại bắt đầu hướng Tam Túc Kim Thiềm phát động một vòng công kích mới. Lần này hấp thụ qua giáo huấn, tuyển chọn ở khoảng cách trong vòng an toàn để Thải Hồng Thải Hồng bọn họ dùng pháp thuật và vũ tiễn đối với nó cuồng oanh loạn tạc, hơn nữa Soái Vô Chỉ Cảnh còn khôi hài cầm hai thanh đao trên tay gõ vào nhau tạo ra những đoạn âm hưởng đinh đinh đang đang, miệng còn giống như vượn người hô to gọi nhỏ, nói cho oai chính là dùng chiến thuật tâm lý. Nhưng là ngươi khoan hãy nói, phương pháp buồn nôn này của hắn thế nhưng thực biến cho Tam Túc Kim Thiềm đứng ngồi không yên, hơn nữa pháp thuật hàng loạt linh tinh từ xa công kích tới không ngừng quấy rầy, Tam Túc Kim Thiềm nộ khí trùng thiên phát động vài lần công kích, lại bị bọn Soái Vô Chỉ Cảnh đã có kinh nghiệm thoải mái né tránh, còn như người chạy cũng chạy không nhanh như Tuyết Sinh, sớm đã bị phóng ở xa xa xem cuộc chiến, tái cũng sẽ không có cơ hội bị thương.

Soái Vô Chỉ Cảnh thấy thế, hưng phấn đem Giấc Mộng Nam Kha kéo vào trận doanh ác cảo (buồn nôn), hai người ỷ vào nhanh nhẹn cao, lấy sự chịu đựng siêu nhân không ngừng ở bên cạnh Tam Túc Kim Thiềm chế tạo những tạp âm ghê rợn làm cho người ta nghe thấy mà buốt răng chói tai.

Có Thiên Niên Chu Quả cổ vũ tinh thần, Thải Hồng Thải Hồng bọn họ cũng bộc phát ra nghị lực trước đây chưa từng có, thề cùng Kim Thiềm đấu tranh tới cùng.

Quỷ Điệp ở một bên khen ngợi, quấy rầy như vậy thật sự là thánh nhân cũng phải phát cuồng, huống chi Tam Túc Kim Thiềm này là quái thú.

Theo thời gian trôi qua, chỉ thấy đôi mắt to của nó chậm rãi xung huyết biến thành hồng sắc, hiển nhiên là tức giận đến cực đỉnh, Quỷ Điệp vốn đang ngủ gà ngủ gật liền lập tức cảnh giác.

Không bao lâu, tất cả mọi người cảm thấy khí áp trong cốc dường như cải biến, lúc này Tam Túc Kim Thiềm cũng xảy ra biến hóa, nó ngẩng đầu lên, hít một hơi dài giống như đang hấp thụ thiên địa linh khí, nguyên bản hình thể của nó đã rất lớn bây giờ lại tăng thêm một vòng, miệng mở rộng ra, trong sự bao phủ của sương mù đạm kim sắc, một hạt châu kim sắc cỡ trái bóng từ trong miệng nó bay ra.

Khỏa nội đan của Kim Thiềm vừa đến giữa không khí, liền bộc phát ra kim tuyến chói mắt ở trên không trung xẹt qua với tốc độ không thể tưởng tượng được hướng về phía Soái Vô Chỉ Cảnh bắn tới, xem ra Kim Thiềm đối với hắn đã là oán hận đến cực điểm, đem hắn làm mục tiêu công kích đầu tiên.

Quỷ Điệp khẽ quát một tiếng phi thân tiến lên, hai tay họp lại phát ra một cái vòng lửa hắc sắc đem nội đan Kim Thiềm vây vào trong. Nội Đan kia tức khắc đánh lên vòng lửa, kích khởi ngọn lửa hắc sắc bắn tung tóe, Quỷ Điệp lập tức lại tăng mạnh lực lượng của hỏa diễm, nội đan không thể phá vây, bắt đầu cuồng loạn ở trong hỏa vòng qua lại va chạm.

Quỷ Điệp cắn chặt hàm răng, đau khổ chống đỡ, trong lòng không ngừng kêu khổ, hai tay ngăn trở nội đan đã cảm thấy đau đớn khó có thể chịu được.

Kim Thiềm này vốn là khắc tinh của hắn, hơn nữa tính Kim khắc tà, đối với sinh vật ám hệ càng gia tăng hiệu quả tổn thương, nhưng vì không muốn để cho mọi người lo lắng, hắn không có nói việc này ra. Hiện tại đâm lao thì phải theo lao, Quỷ Điệp chỉ đành phải thôi động pháp lực toàn thân dấy lên Ma Viêm đem nội đan Kim Thiềm bao phủ bên trong, đồng thời kêu lên: “Các người nhanh lên một chút, ta cầm cự không được bao lâu.”