Sau khi ăn xong nhìn thời gian cũng không còn sớm, ngày mai còn phải đi học đi làm, nên cần phải logout nghỉ ngơi, thế là Soái Vô Chỉ Cảnh liền vung tay hô to: “Mọi người cứ tự nhiên, người rãnh rỗi thì lưu lại!”

“Thiết!” Mọi người nhất tề phát ra những thanh âm xem thường, nhưng Âm Dương Ngư phải đi làm, Thải Hồng Thải Hồng còn phải lên khóa (đi học), đành phải logout, ngay cả Thanh Nhã cũng không thể không phẫn nộ mà ly khai.

Hiện tại ngoại trừ Tuyết Sinh cũng chỉ còn lại Thiên Hồng, Gây Tê, Soái Vô Chỉ Cảnh cùng Hamburger.

“Chẳng lẽ các người đều là ngoạn gia chuyên nghiệp sao?” Tuyết Sinh hỏi (Yu Ming: ý Tuyết Tuyết hỏi là mọi người là gamer chuyên nghiệp sao, ý là sống = chơi game ấy, ở Việt Nam mình cũng có nghề này, nhưng lương không cao, một tháng khoảng 1,5 triệu, 7 ngày/tuần, không có ngày nghỉ. Đó là thông tin coi hồi năm ngoái, còn bây giờ Ming không chắc lương có được tăng hay không:D)

“Toàn bộ đều không phải.” Soái Vô Chỉ Cảnh trả lời có chừng mực.

“Vậy sao các ngươi lại không đi làm?”

“Vật nhỏ ngươi chẳng lẽ không biết trên thế giới này còn có một nghề nghiệp tên là ‘ông chủ’ sao?” Soái Vô Chỉ Cảnh đắc ý nở lỗ mũi hướng lên trời.

“Chẳng qua là con của ông chủ quán bar, có cái gì mà tự hào chứ?” Hamburger ở bên cạnh không ngại giội một thau nước lạnh.

Soái Vô Chỉ Cảnh trừng lớn hai mắt “Ngươi tháng nầy không có tiền tiêu vặt”

“Không nên a ——-” Hamburger lập tức chảy nước mắt khóc rống lên, phác qua ôm lấy đùi Soái Vô Chỉ Cảnh “Anh đại nhân đại lượng, tha cho em đi!”

“Các ngươi…” Tuyết Sinh lấy làm kinh hãi nhìn chằm chằm bọn họ nói không ra lời, bọn họ không có mối quan hệ ‘đặc biệt’ gì đi?

Thiên Hồng hiển nhiên đối với bộ dáng của bọn họ quá quen thuộc, tươi cười hướng Tuyết Sinh giải thích, “Bọn họ trong hiện thực là anh em.”

Hai người bọn họ cũng chạy đến trước mặt Tuyết Sinh, cùng nhau chỉ vào mặt đối phương, ngươi một câu ta một câu cùng giới thiệu.

“Đây là thằng em bất hảo của ta”

“Đây là ca ca vô dụng của ta”

“Nó chuyên ăn không ngồi rồi.”

“** ảnh nuôi.” (ý bảo bạn ca ca là người chăm sóc ẻm)

Cuối cùng hai người hợp âm “Như vậy ngươi đã minh bạch rồi chứ?”

“Đã hiểu,” Tuyết Sinh bị bọn họ hống đến ngẩn người.

“Còn về phần ta…” Tuyết Sinh xấu hổ nói “Ta không đi làm, ở nhà làm mễ trùng”

“Giống ta!” Hamburger nhanh mồm tiếp nhận, “Làm mễ trùng tốt lắm a, chỉ cần tìm được phiếu cơm, tiền đồ bừng sáng!”

“Ai sẽ tình nguyện làm phiếu cơm của ta a, ta cũng không phải như ngươi có một hảo ca ca như vậy” Vân Sinh sẽ không nguyện ý nuôi cậu cả đời đi?

Hamburger tà tà cười, nói “Ta đem Hồng ca ca tặng ngươi làm phiếu cơm được không? Hắn là đại trù sư lại là ông chủ của nhà hàng, tuyệt đối là ‘phiếu cơm’ hoàng kim siêu giá trị nha”.

Tuyết Sinh chỉ cảm thấy bên tai oanh một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức hồng thấu. Tuy rằng cậu đối với người cùng giới mến nhau cũng không chán ghét, thậm chí đối với Thiên Hồng có một chút cảm giác mông lung thật hảo cảm, nhưng khi nghe Hamburger nói lộ liễu như vậy vẫn là khiến cậu hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống, nói cho cùng cậu dường như cũng đã xác định tâm ý của Thiên Hồng, người khác nghe xong sẽ suy đoán như thế nào ── nhất là Thiên Hồng khi nghe xong hắn sẽ nghĩ sao? Cậu lén quay đầu nhìn thoáng qua Thiên Hồng, lại phát hiện Thiên Hồng cũng đang nhìn lén cậu, hai người nhất thời mặt đỏ tai hồng, lại xấu hổ mà nghiêngđầu đi.

Hai anh em Hamburger trông thấy tình huống của bọn họ, cười gian chuyển qua mật ngữ nói chuyện với Thiên Hồng “Lão đại, anh em chính là đang trợ giúp ngươi, xem ra đại tẩu tương lai đối với ngươi cũng có tâm ý, đến khi chuyện tốt đáo thành thì thỉnh mời anh em cùng nhau uống rượu cưới a!”

“Hai người các ngươi… Ai ──” Thiên Hồng thật không biết nên cám ơn hay mắngbọn họ mới hảo, “Các ngươi 2 cái tên tiểu tử này lỗ mãng như thế, nếu đem Tuyết Sinh dọa chạy thì vĩnh viễn đừng nghĩ đến việc ăn chịu trong nhà hàng của ta.”

“Ô hô hô” hai ác ma cùng cười quái dị “Kế tiếp chính là chuyện của ngươi. Lão đại,thẳng thắng ở ngay tại chỗ kéo cung bắn tên* đem gạo nấu thành cơm luôn đi, cạc cạc──“

(*không biết các vị đại nhân có hiểu câu nói bóng gió này hay không: kéo cung bắn tên = bá vương ngạnh thượng cung)

Hai huynh đệ ác ma bỏ lại một cái đề nghị không thích hợp với trẻ con, rồi lấy tốc độ máy bay chiến đấu mà thoát khỏi hiện trường phạm tội, Hamburger còn thuận tay kéo Gây Tê vẫn còn trưng mặt lạnh không biểu tình đứng kế bêntha đi, kết quả cuối cùng lưu lại hai người vô tội bị hại rơi vào bầu không khí màu hồng bất minh…

Trước sau như một Thiên Hồng trầm ổn rất nhanh từ trong hoàn cảnh bối rối khôi phục lại. Hắn nhìn về phía nam hài đã khiến cho mình động tâm không dứt ở bên cạnh: hơi thở sạch sẽ đơn thuần, ngay cả trên gương mặt trắng nõn còn đặc biệt lộ ra mạt đỏ ửng đáng yêu. Chỉ là đơn giản đứng bên cạnh cậu như thế, chỉ là nghĩ đến việccùng cậu hít thở chung một bầu không khí, cũng đã có thể khiến cho Thiên Hồng cảm thấy say đắm.

Đúng vậy, hắn đã yêu cậu, chính là bởi vì thương cậu, cho nên mới không thể dùng phương pháp mà Soái Vô Chỉ Cảnh đề nghị để có được cậu.

Hắn yêu, ý là che chở và tôn trọng, là bao dung sủng nịnh như biển…

“A Tuyết, A Tuyết…” Thiên Hồng nhẹ giọng đánh thức Tuyết Sinh đang trong trạng thái đờ người.

“A!” Tuyết Sinh lúc này mới kịp phản ứng, cậu phát hiện xung quanh bây giờ cũng chỉ còn lại hai người bọn họ. Làm sao bây giờ? Cậu căn bản không dám nhìn Thiên Hồng, cũng không biết mình nên làm cái gì.

“A Tuyết, ngươi không cần lo lắng,” Thiên Hồng chăm chú nhìn cậu, chậm rãi phun ra từng chữ xuất từ đáy lòng “Ta vì hành vi hôm nay của bọn họ hướng về ngươi xin lỗi, nhưng bọn họ cũng đã nói ra những lời trong lòng ta ── Ta yêu ngươi. Nhưng ta không hi vọng tình cảm của ta sẽ làm gánh nặng cho ngươi, nếu ngươi không thể chấp nhận ta, ta vẫn sẽ là bằng hữu của ngươi, nếu… ngươi không hi vọng gặp ta, như vậy ta sẽ không xuất hiện trong tầm mắt của ngươi,” ánh mắt thâm thúy của Thiên Hồng ôn nhu như thủy, “Ta nói như vậy.. không có ý tứ gì khác, chỉ là muốn cho ngươi biết được tâm ý của ta.”

“Nhưng …” Thiên Hồng chần chờ một chút, lấy hết dũng khí, “Nếu, nếu ngươi có thể tiếp nhận ta, ngươi sẽ là bảo bối suốt đời của Vệ Thiên Hồng ta”

Khi nghe được lời thổ lộ của Thiên Hồng, Tuyết Sinh đã bị chấn động không nhỏ: cậu chưa bao giờ biết được, thổ lộ tình yêu cư nhiên có thể là chuyện nghiêm túc lại vô cùng chân thành như thế. Hơn nữa hắn còn hướng cậu ưng thuận hứa hẹn cả đời, hiện tại chỉ cần cậu gật đầu, nam nhân đang nghiêm túc này chắc chắn sẽ thực hiện lời hứa hẹn này, điểm này Tuyết Sinh không chút nghi ngờ. Thái độ trang trọng của Thiên Hồng khiến cho Tuyết Sinh trước giờ vẫn luôn lười nhác cũng phải đứng thẳng thắt lưng chăm chú nhìn vào ánh mắt của hắn, vô luận là đáp ứng hay cự tuyệt, Tuyết Sinh đều là vì chính mình có được phần tình yêu này mà cảm thấy may mắn.

“Thiên Hồng, cám ơn ngươi” Tuyết Sinh hơi cúi người xuống “Trước đây chưa từng có người đối với ta dụng tâm tôn trọng như vậy, ta thật vô cùng cảm động.” Tuyết Sinh mân khởi đôi môi, cậu đã tập thành thói quen bị người khác xem là hài tử, ngay cả Vân Sinh nhỏ hơn cậu cũng đều luôn đem cậu thành đứa trẻ mà đối đãi, vô luận làm cái gì, dường như cũng không ai hỏi qua ý kiến của cậu, thế nhưng Thiên Hồng thì khác,“Ngươi ở trong lòng ta, thực đặc biệt…” Tuyết Sinh cố gắng dùng từ ngữ thích hợp, “Ngươi đối với ta tốt lắm, thật sự rất tốt. Nhưng, đây chỉ là trò chơi,” Tuyết Sinh rất nghiêm túc nhấn mạnh, “Trong hiện thực ta cũng không nhận ra ngươi, mà ngươi cũng không biết ta, ngươi chỉ biết trong đây ta là ‘Thiên Thu Tuyết’, mà không phải là ── Đỗ Tuyết Sinh.”

…..

“Ý tứ của ngươi ta hiểu,” Thiên Hồng thở dài một hơi, không nghĩ tới Tuyết Sinh trông như một oa nhi như ngọc (trong trắng đẹp đẽ) lại có một tâm tư sâu sắc như thế,thế nhưng tâm của hắn bởi vì vậy mà hãm càng sâu, “Nếu ta không có nghe lầm…” hắn đột nhiên nở nụ cười “… Ngươi vừa rồi dường như cũng không có cự tuyệt ta a.”

“A?” dường như, tựa hồ, quả thật như vậy nha.

“Vậy lần này ta muốn đổi lại một thỉnh cầu được không?” Thiên Hồng trịnh trọng hướng về phía Tuyết Sinh vươn ra bàn tay to của hắn “Đỗ Tuyết Sinh, ngươi cónguyện ý cho ta một cơ hội để tìm hiểu ngươi không?”

Đây tức là có ý muốn theo đuổi sao?

Tuyết Sinh không che giấu được mừng thầm trong lòng, làm bộ suy nghĩ một chút, mới duỗi bàn tay nhỏ bé đặt vào lòng bàn tay hắn, rụt rè nói: “Ta đáp ứng ngươi!”