Tống Thủ cau mày không nói. Hắn xát cồn i-ốt lần cuối rồi thu dọn hòm thuốc, đoạn đi thẳng ra ngoài. Nhan Niên không bám theo, chỉ chậm rãi hạ tay áo xuống, xong xuôi cũng đứng dậy ra ăn cơm.

Tống Thủ dõi mắt nhìn Nhan Niên suốt bữa ăn. Bé Mít Đặc vẫn như mọi khi, vừa ăn vừa cười đùa với mẹ Tống. Cái miệng nhỏ đã nhồi cơm đến căng phồng nhưng vẫn rất cố gắng nói chuyện, bộ dạng chật vật chẳng khác nào một chú chuột hamster.

Có một điều Tống Thủ nghĩ mãi vẫn chưa hiểu: vì sao câu tỏ tình của Nhan Niên nghe ra hết sức tự nhiên và đơn giản, cứ như thể bình luận chuyện thời tiết, nhưng vẻ mặt cậu lại nghiêm túc đến thế? Đôi mắt ấy chăm chú vô cùng, tưởng chừng có thể rọi tỏ tâm can hắn. Đây không phải lần đầu tiên Tống Thủ được nghe lời thổ lộ, nhưng đối phương thường hoặc ngượng ngùng, hoặc cực kì kích động. Chưa hề có ai giống Nhan Niên bây giờ, chân thành mà bình thản lặng lẽ, tựa như đang bày trò trêu chọc hắn dưới vỏ bọc nghiêm túc vậy.

Dù có cố đào sâu đến mấy hắn cũng không tài nào tìm được lí do, bởi hắn chưa từng gặp ai như Nhan Niên cả. Tống Thủ lắc đầu quầy quậy, tiến vào kí túc xá. Lúc rẽ vào hành lang, hắn phát hiện có người đang ngồi bệt trước cửa một gian phòng. 

Tống Thủ nheo mắt quan sát một hồi, nhận ra đây là một người bạn cũng sống trong khu nhà này, hình như tên Phương Nại. Cậu ta ngồi đó bó gối lủi thủi, khóe mắt đỏ hoe. Tống Thủ bước tới gần rồi ngừng lại. Đến lúc này đối phương mới ngẩng đầu, có vẻ cậu ta đã quen với cảnh người khác đi qua đi lại trước mặt mình, nhưng lại ngạc nhiên khi có kẻ dừng bước.

“Sao cậu không vào phòng?”

Phương Nại thu tay ôm gối chặt hơn, trả lời bằng giọng nho nhỏ: “Họ không chịu mở cho tôi vào.”

Tống Thủ nhíu mày, vươn tay gõ cửa. Bên trong có tiếng người vừa chơi game vừa trò chuyện xì xào, nhưng không một ai đi ra mở cửa. Lông mày Tống Thủ càng cau có hơn. Hắn lớn giọng hô: “Hội sinh viên kiểm tra vệ sinh phòng!”

Chỉ nghe một tiếng chửi thề từ trong vọng tới, sau một lúc mới có người mở cửa. Người này nhận ra Tống Thủ thì thở phào nhẹ nhõm: “Vãi lờ, thì ra là lớp trưởng, đừng dọa tụi này nữa được không?” Liếc thấy Phương Nại ngồi bệt dưới đất, hắn ta vô cùng kín đáo chặc lưỡi.

“Sao mấy ông không cho cậu ấy vào?”

Người kia còn chưa kịp trả lời, Phương Nại đã đứng lên chắn giữa. Cậu ta đưa tay phủi mông, ngẩng đầu cười với Tống Thủ: “Cảm ơn lớp trưởng nhé, không có chuyện gì đâu.”

Kẻ kia lại ‘chậc’ thêm một tiếng rồi quay vào tiếp tục chơi game. Tống Thủ đưa mắt nhìn Phương Nại, chỉ thấy cậu ta cười xòa: “Thật sự không có chuyện gì mà, tại tôi quên mang chìa khóa thôi.” Nói đoạn, cậu ta hơi cúi người trước hắn, xem như thay lời cảm ơn, sau đó mỉm cười đóng cửa lại. 

Bản tính Tống Thủ không thích lo chuyện bao đồng. Người khác không khiến, hắn cũng chẳng hơi đâu can thiệp, quay đầu trở về phòng kí túc. Sau đó ít lâu, hắn tình cờ nghe đám bạn học bàn tán mới biết, vì Phương Nại đem lòng yêu một cậu trai thẳng ở cùng kí túc xá nên bị người xung quanh cô lập.

“Thích một người thì có gì sai chứ?” Một bạn nữ bất bình giận dữ.

“Đâu ai bảo có gì sai, nhưng dây vào trai thẳng là không ổn rồi! Gay lọ thì tìm gay lọ mà chơi đi chứ, kéo trai thẳng vào làm gì!” Một cậu trai gân cổ cãi lại, chạm phải loạt ánh mắt hình viên đạn của nhóm bạn nữ thì vội vàng bật khiên che chắn bằng “văn mẫu”: “Tui không có ý kì thị à nha!”

Nghe ra bảy, tám phần câu chuyện, hai đầu lông mày Tống Thủ càng xích lại gần nhau hơn. Hắn đi thẳng về nhà, mở cửa trông thấy Bé Mít Đặc đang học mẹ Tống làm sủi cảo, tâm tình bỗng dịu lại đôi chút. 

Thoáng thấy mấy nếp nhăn mờ nhạt giữa hai lông mày Tống Thủ, Nhan Niên ngồi lại nói chuyện với mẹ Tống thêm đôi câu rồi thừa dịp lỉnh vào gõ cửa phòng hắn: “Cậu gặp phải chuyện gì khó chịu hở?”

Cũng chẳng hẳn là thế, Tống Thủ thầm nghĩ, nhưng vẫn hỏi: “Sao cậu biết?”

Nhan Niên đưa tay, vạch một đường thẳng đứng giữa lông mày của mình: “Ở đây có cái rãnh nè.”

Tống Thủ vô thức miết tay lên trán, song cũng chẳng cảm thấy gì. Trông thấy ngón tay Bé Mít Đặc để lại trên mặt một vệt bột mì trắng phớ, hắn không nhịn được phì cười, rút một tờ giấy ăn đưa cậu. 

Nhan Niên nhận lấy rồi chà xát liên tục, giữa hai lông mày tức thì đỏ ửng một mảng. Tống Thủ thở dài, giành lại tờ giấy ăn, nhẹ nhàng lau dọc theo vết bột trắng: “Rồi đó.”

Hắn cúi xuống, đối diện với Nhan Niên. Cậu choàng một chiếc tạp dề hoa rực rỡ, trên mặt nở nụ cười ngốc nghếch. Như có ma xui quỉ khiến, Tống Thủ buột miệng hỏi: “Cảm giác thích một người sẽ thế nào nhỉ?”

Nhan Niên nghếch đầu nhìn hắn, mặt mũi nom càng ngơ ngáo tợn. Tống Thủ tức thì bật cười, xốc lại tinh thần, vỗ trán nói: “Đi thôi, ra ăn cơm thôi.” Dứt lời, hắn xoay người bước ra ngoài, không để ý tới dáng vẻ đầy ưu tư của Nhan Niên ở đằng sau.

Cơm nước xong xuôi, Tống Thủ tiễn Nhan Niên xuống nhà. Vừa định đi lên, hắn chợt thấy vạt áo mình như bị ai níu lấy. Tống Thủ quay đầu, nhìn thẳng vào một đôi mắt nghiêm nghị: “Cảm giác thích một người chính là: chỉ cần cậu đứng trước mặt đối phương thì toàn bộ cảm xúc của cậu về người ấy, cho dù ngọt bùi cay đắng đến thế nào, cũng đều đẹp đẽ, đều quí giá, đều đáng khao khát như nhau.”

Tống Thủ còn chưa có thời gian nghiền ngẫm câu nói này, miếng đậu phụ trắng trước mắt hắn đã chuyển thành màu hồng rõ mồn một. Nhan Niên run rẩy buông áo hắn, đạp chân lên ván, trượt một đoạn dài: “Mình… Mình đi nha!”

-Hết chương 4-