Qua một học kì làm tấm chiếu mới trải, Tống Thủ nhìn chung đã nắm rõ mọi qui trình hoạt động của các câu lạc bộ, đồng thời cũng bay biến phần lớn hứng thú ban đầu. Ngoại trừ đôi ba chỗ tương đối thú vị, hắn viện lí do muốn tập trung vào việc học để rút lui khỏi số còn lại. Cả người Tống Thủ nhẹ nhõm hẳn đi, rốt cuộc cũng có thể bớt chút thời gian về thăm gia đình như mọi sinh viên có nhà trong thành phố. Chỉ cần giở sách ra đọc, hơn nửa giờ tàu điện ngầm trôi qua rất nhanh.

Cứ thế, tần suất chạm mặt Bé Mít Đặc cũng ngày càng dày đặc. 

Mấy lần đầu về đến nơi, Tống Thủ chứng kiến mẹ Tống rôm rả nói cười cùng Nhan Niên, đột nhiên có cảm giác mình là người ngoài cuộc, thiếu chút nữa đã cúi gập người nói “xin lỗi tôi vào nhầm nhà” rồi lui ra ngoài. Song điều khiến hắn càng ngạc nhiên hơn là chính bản thân cũng không hề bực bội, tâm tình vẫn bình thản lạ thường, thậm chí còn có cảm giác mọi thứ đều hợp lí khó tả.

Sinh hoạt câu lạc bộ nguyên một học kì quả không vô ích, chí ít tâm lí cũng đã ổn định hơn đáng kể – Tống Thủ rất tự tin đưa ra kết luận này.

Dần dà, hắn phát hiện mình thực sự thích Nhan Niên đến nhà chơi. Mẹ Tống cả đời sống như công chúa, tính cách vừa ngây thơ vừa mong manh yếu đuối, chưa kể có tật nói rất nhiều. Hễ phải ngồi hầu chuyện mẹ, Tống Thủ luôn lâm vào trạng thái lực bất tòng tâm. Nhan Niên lại khác, lần nào đến cũng sắm vai phụ tâng bốc mua vui cho mẹ Tống, trung bình cứ ba câu lại có thể chọc bà cười vui vẻ một hồi, Tống Thủ nhìn mà tự thấy hổ thẹn.

Ông hoàng vai phụ tài nghệ kiệt xuất này còn rất mực yêu nghề, rảnh rỗi là lại kéo Tống Thủ vào bổ túc kĩ năng: “Mẹ nuôi thích gì vậy cậu?”

“Tất tật mọi thứ diêm dúa phù hoa.” 

Nhan Niên “ồ” lên một tiếng, hỏi tiếp: “Vậy… Cậu thích gì nè?”

“Tôi thích cậu im lặng giùm một chút.” Liếc qua khóe mắt, Tống Thủ thấy Bé Mít Đặc vừa há miệng chuẩn bị tạo khẩu hình chữ a đã tức tốc lấy tay tự bịt lại. Hắn không nhịn được cười thầm trong lòng.

Quả thật mỗi khi ở cùng Tống Thủ, dáng vẻ Nhan Niên luôn khác hẳn bình thường. Cậu không mảy may ồn ào, nếu buộc phải miêu tả bằng một cụm từ thì chính là “vừa chừng mực vừa phóng túng” – hành vi chừng mực, nét mặt phóng túng. Nói cách khác, tuy cử chỉ của Nhan Niên hết sức có khuôn phép, chưa từng làm ra hành động nào khiến Tống Thủ kém thoải mái, nhưng mỗi lần đối diện với cậu, đập vào mắt hắn luôn là một bộ mặt si dại, như thể đã mất quyền kiểm soát toàn bộ tai, mắt, mũi miệng.

Đúng là mít đặc đần độn.

Sau khi đã quen đường, Nhan Niên chẳng mấy khi đi tàu điện ngầm nữa, lần nào cũng trượt ván tới. Chỗ nào đông người thì cậu ôm ván trượt đi bộ, chỗ nào rộng rãi thì giẫm ván trượt băng băng, bằng cách này cậu đi từ trường đến nhà Tống Thủ rất nhanh, chỉ mất khoảng hai mươi phút.

Nhưng sông có khúc quanh, ván có lúc trật bánh. Hôm nay vừa tan lớp, Nhan Niên đã vội vàng chạy đến nhà họ Tống ăn cơm theo lệnh triệu tập của mẹ Tống. Lúc này đang là giờ cao điểm. Bất thần, một người đi xe đạp vô ý tông trực diện vào cậu, khiến Nhan Niên sượt khỏi vỉa hè, văng ra ngoài. Cậu ôm cùi chỏ nghiến răng trợn mắt một hồi lâu mới đứng lên được, sau đó phủi bụi, nhặt ván trượt lên rồi đi tiếp như chưa có gì xảy ra. Một bà bác bán hàng gần đó chứng kiến toàn bộ sự việc, thấy vậy thở dài đầy cảm khái: “Ôi trời đất ơi, khỏe quá đi mất! Thanh niên trai tráng có khác.”

Bác ta đâu hay biết, thanh niên kia hoàn toàn là vì trai quên mình, tâm trí lúc này chỉ chăm chăm nghĩ đến dòng tin nhắn của mẹ Tống: “Tiểu Thủ về rồi, con qua đây cùng ăn cơm nhé!” 

Tống Thủ ra mở cửa, bắt gặp Nhan Niên tay ôm ván trượt, mặt cười ngây ngô, trên người là chiếc áo thun màu be.

Tống Thủ nghiêng người nhường đường cho cậu tiến vào. Trông thấy vệt bẩn to tướng trên ống tay áo trái của đối phương, hắn đưa tay túm người ta lại: “Cậu ngã đấy à?” 

Nhan Niên kéo áo lên xem xét, bỗng cất giọng “ui da” một tiếng, lúc bấy giờ mới cảm nhận cơn đau, bắt đầu khe khẽ xuýt xoa:  “Hình như đúng là có hơi xót thật.” Vừa nói, cậu vừa kéo mạnh tay áo.

Với cái bộ dạng lóng nga lóng ngóng này thì dù không bị thương cũng sẽ tự lột da mình ra mất. Tống Thủ ngăn Nhan Niên tiếp tục, đoạn kéo tay cậu đưa về phòng mình. Hắn đặt cậu ngồi lên giường rồi kéo tay áo lên quan sát, quả nhiên đã trầy xước cả một mảng da thịt. Bực bội liếc qua, lại bắt gặp ngay một bản mặt ngốc hết chỗ nói, hắn càng tức xì khói, xoay lưng đi lấy hộp thuốc. 

Suốt cả quá trình, Nhan Niên vô cùng yên lặng và ngoan ngoãn. Lúc được bôi thuốc cậu cũng câm như hến, khi vô tình bị chạm vào chỗ đau cũng chỉ dám cắn răng khẽ hít hà. Tống Thủ bèn giảm bớt lực tay: “Sao thấy đau mà chẳng nói gì vậy, miệng cậu chỉ dùng để xuýt xoa thế thôi à?” 

Nhan Niên cười khì khì: “Cậu bảo là thích im lặng còn gì.”

Tống Thủ vừa tức vừa buồn cười: “Tôi thích cái gì là cậu làm cái đó chắc!”

Nhan Niên gật đầu như gà con mổ thóc: “Ừm!”

Tống Thủ định mở miệng mắng tiếp, nhưng thoáng liếc thấy chiếc ván trượt trên sàn, bèn nhanh chóng chuyển giọng: “Tập chơi trượt ván cũng là vì tôi à?”

“Ừm.”

“Sao cậu lại muốn làm tôi vui vậy?” Tống Thủ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào gương mặt thẹn thùng của Nhan Niên. Trong đôi tròng mắt như hai hạt nhãn đen tuyền kia là hình ảnh phản chiếu của chính hắn.

“Bởi vì mình thích cậu mà.”

-Hết chương 3-