Người không biết Lý Hồng Vũ nhất định sẽ bị bề ngoài của anh ta làm cho mê hoặc, đây cũng là điều tại sao lần đầu tiên Hoàng Hân Nguyệt có ấn tượng tốt khi nhìn thấy anh ta.

Nhìn anh ta đứng giống như một người tao nhã lịch sự, thành thục ổn trọng thân sĩ. Mặt ngoài thì thì tốt đẹp như vậy, nhưng toàn bộ bên trong đều là xấu xa độc ác. Lý Hồng Vũ chính là một người như vậy, nếu không phải là Vương Tiếu Vân hợp tác với anh ta đã lâu, nhìn cách anh ta đạt được mục đích của mình, là một người hung ác, nhất định sẽ bị mặt bên ngoài của anh ta lừa gạt.

Vương Tiếu Vân cũng không phải là người lương thiện gì, bằng không cũng sẽ không vì tính toán Hoàng Hân Nguyệt mà hợp tác với Lý Hồng Vũ. Chỉ là, nếu như Lý Hồng Vũ biết Hoàng Hân Nguyệt chính là nhà thiết kế chính của công ty "Tân Hân", hơn nữa còn là nhà thiết kế nổi tiếng "LAYL", không biết sẽ hối hận như thế nào khi tính kế cô ấy, hơn nữa có khi nào chạy tới ôm chặt bắp đùi của cô ấy không. Nghĩ tới đây, nụ cười của cô có chút hứng thú.

"Tiếu Vân, nghe nói cô muốn gặp tôi? Có cần tôi giúp một tay không?" Lý Hồng Vũ không nhìn lên vẻ mặt của cô, sắc mặt nhìn như dịu dàng, thật ra thì trong mắt tràn đầy lửa giận, lại để cho Vương Tiếu Vân nhìn thấy được, Vương Tiếu Vân cười tươi giống như một đóa hoa. Cô càng như vậy, Lý Hồng Vũ càng không nhịn được chán ghét thêm.

Phải biết, hiện tại Vương Tiếu Vân muốn bao nhiêu nhếch nhách thì có bấy nhêu, tóc thì xù xòa, quần áo nhăn nhúm, ngay cả trên người cũng có mùi lạ. Từ nhỏ, Lý Hồng Vũ đã chịu nhiều đau khổ, cho nên hiện tại anh càng thêm thống hận cái mùi lạ đó, cái bộ dáng nhếch nhác đó, điều này làm cho anh nhớ lại tuổi thơ tràn đầy đau khổ.

Từ nhỏ anh đã thề, nhất định phải đứng ở trên cao, nhất định không để cho người khác xem thường anh. Anh không bao giờ nghĩ tới cuộc sống như vậy nữa, anh chịu đủ rồi. Cho nên, năm đó anh vứt bỏ mẹ mình làm một cuộc giao dịch với người đàn ông kia, vì đạt được mục đích, anh không chừa thủ đoạn nào, vì đạt được cái gọi là yêu cầu của ba anh kia, anh càng phải làm thêm những chuyện mà trước kia anh không dám làm. Anh rất thống hận cái cuộc sống đó, cái mùi lạ đó, cái loại bộ dáng nhếch nhác đó. Cho nên, anh muốn đi lên không ngừng hơn nữa. / dien / dan / le / quy / don /

"Không có chuyện gì thì không thể tìm anh hàn huyên một chút sao? Hừ!" Vương Tiếu Vân hừ lạnh một tiếng, ánh mắt tràn đầy châm chọc.

"Không phải là không được, cô có cần tôi giúp một tay hay không? Trước đó tôi đã nói tất cả những hình kia không phải là tôi đưa cho cô rồi. Cô nói như vậy, tôi cũng không còn cách nào." Lý Hồng Vũ vuốt tay, anh nói như vậy chỉ vì muốn chọc giận Vương Tiếu Vân, tiếc rằng Vương Tiếu Vân chỉ có cười nhạt một cái.

"Lý Hồng Vũ ơi là Lý Hồng Vũ, đến hôm nay tôi đều nói chuyện đàng hoàng với anh, anh cho rằng tôi đàng hoàng quá nên sẽ gánh tội thay anh sao? Mẹ tôi bị tai nạn xe cộ có liên quan đến anh có phải hay không?" Vương Tiếu Vân nói xong một câu cuối cùng thì bình tĩnh nhìn anh, chỉ là trong mắt Lý Hồng Vũ lóe lên, nhưng vẫn không dấu được.

"Tiếu Vân, cô đang nói cái gì vậy, tôi nghe không hiểu gì cả?" Lý Hồng Vũ có hơi hốt hoảng, chẳng qua là trong mắt hung ác, lấp liếm che dấu kiểu gì cũng không thoát được.

Vương Tiếu Vân không tiếp tục đề tài vừa rồi, mà là nói vòng vo.

Cô cười càng thêm ngọt ngào, sờ sờ gò má của mình, dừng một chút rồi nói tiếp: "Nhất định anh không biết Hoàng Hân Nguyệt có một thân phận khác đi?" Vương Tiếu Vân thấy Lý Hồng Vũ chỉ nhíu mày một cái, tiếp tục nói: "Anh có biết nhà thiết kế nổi tiếng "LAYL" không?"

Lý Hồng Vũ dừng tay lại, cơ thể có chút cứng ngắc. Lần này Vương Tiếu Vân mặc kệ ánh mắt anh ta như thế nào, đắc ý nói: "Cô ấy chính là Hoàng Hân Nguyệt, anh biết công ty ‘Tân Hân’ chứ, đó là công ty của anh trai cô ấy thành lập, ha ha……Thế nào, hối hận rồi sao. Tiếp theo đây, anh sẽ càng hối hận hơn. Mỗi một lần giao dịch của chúng ta, tôi đều ghi âm lại hết và đã đưa cho cảnh sát rồi, ha ha……"

Sắc mặt Lý Hồng Vũ tái nhợt, trong cơn giận dữ chất vấn về phía Vương Tiếu Vân: "Vương Tiếu Vân, cô TMD, cô điên rồi sao? Hả?"

Vương Tiếu Vân chỉ chỉ phía sau, Lý Hồng Vũ nhìn theo tay của cô, cả người vô lực, nhất thời ngã xuống đất.

"Lý Hồng Vũ, tôi đã sớm biết anh đã làm chuyện gì. Tôi xuống địa ngục, anh cũng đừng mơ tưởng muốn chạy thoát, ha ha……" Nói xong cũng không thèm nhìn Lý Hồng Vũ đang ngã ngồi dưới đất, quay người đi vào phòng giam.

"Lý tiên sinh, hiện tại có người tố cáo anh bán cơ mật của công ty, mời theo chúng tôi một chuyến để hỗ trợ điều tra."

Sau khi Vương Tiếu Vân nghe được giọng nói truyền vào từ bên ngoài, cười càng to hơn. Cô nghĩ trái nghĩ phải, cảm thấy nhất định Lý Hồng Vũ sẽ chối hết những trách nhiệm đó, cho nên cô mới giao những chứng cứ kia cho điều tra viên, như vậy không phải rất công bằng sao. diễn.đàn.lê.quý.đôn

Tại sao Vương Tiếu Vân lại thay đổi nhanh như vậy, khi người giám sát nói cho cô biết, sau khi mẹ của cô đi được hai canh giờ đã bị tai nạn xe cộ, người đã mất. Khi đó, cô cảm thấy trời đất sụp đổ, tại sao, tại sao……..

Người đầu tiên cô nghĩ đến chính là Lý Hồng Vũ. Quả nhiên, nhất định Lý Hồng Vũ cho rằng cô sẽ giao chứng cớ cho mẹ của cô, ha ha ha.........

Cô nhắm mắt lại, một giọt lệ rơi xuống, cười khổ nói: "Mẹ, là con hại mẹ, là con hại mẹ rồi. Nếu như con giao chứng cớ cho cảnh sát, thì mẹ sẽ không phải chết, mẹ........" Vương Tiếu Vân khóc lóc thê thảm, hôm nay những quả báo này đều là do ngày trước gieo. Quả nhiên, trên đời này vẫn còn ác giả ác báo.