Bây giờ cũng bởi vì tình trạng con gái, hiện tại ra cửa mỗi một người đều chỉ về phía bà và nói bà là kẻ ăn cháo đá bát. Mấy ngày trước, bà còn có thể cải trang khi ra cửa, mấy ngày nay ngay cả cửa cũng không dám đi ra ngoài. Hôm nay, nếu không phải là ông chồng trong nhà thúc dục bà ra cửa, để bà nhìn xem một chút con gái như thế nào.

Bây giờ lại vậy, ở nhà thì bị ông chồng kia oán. Qua đây thăm con gái, còn bị con gái trách cứ, bà sống dễ dàng lắm sao?

Vương Tiếu Vân thấy ánh mắt mẹ Vương lập lòe, mới phát hiện giọng nói vừa rồi của mình có chút gấp gáp, vội vàng nói: "Mẹ, mẹ không cần nghĩ nhiều làm gì, hai người chỉ có một người con gái là con. Nếu như con ngồi tù rồi, sau này hai người làm sao bây giờ? Ai sẽ tiếp tục nuôi mẹ đây?"  

Mẹ Vương nghe cô phân tích như vậy, trong lòng bùm một tiếng. Đúng vậy, hiện tại con gái xảy ra chuyện, sau này hai lão già bọn họ phải làm thế nào đây.

"Vậy làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ hả?" Mấy ngày nay mẹ Vương rất hốt hoảng, vốn cho là chắc chắn Vương Tiếu Vân sẽ không xảy ra chuyện. Nha đầu Hoàng Hân Nguyệt kia đối với con bé tốt như vậy, làm sao sẽ kiện nó đây.

Bây giờ nghe lời nói của Vương Tiếu Vân, rốt cuộc bà có thể khẳng định. Hoàng Hân Nguyệt độc ác sẽ không giúp đỡ bọn họ nữa, người nhà họ Hoàng đáng chết. Mẹ Vương nghĩ đến những điều này, trong mắt thoáng qua oán hận.

Mẹ Vương cảm thấy nhà họ Hoàng thật sự là bị điên mới làm như vậy, lương tâm bị chó ăn mất rồi. Chỉ thua thiệt là trước đây Tiếu Vân nhà bà chăm sóc Hoàng Hân Nguyệt.

"Mẹ, bây giờ mẹ đi trường học nhìn một chút, Hoàng Hân Nguyệt còn chưa tốt nghiệp, nhất định sẽ quay trở lại trường học. Còn nữa, mẹ biết tập đoàn Lâm thị không?" d.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n

Mấy ngày nay, Vương Tiếu Vân ăn không ngon ngủ không yên, vốn cho là Lý Hồng Vũ sẽ nghĩ biện pháp cứu cô ra khỏi trại giam, nhưng mà Lý Hồng Vũ ngay cả gặp mặt cô cũng không muốn. Bất đắc dĩ, cô phải khai ra Lý Hồng Vũ. Ngược lại, cô cũng muốn nhìn một chút, Lý Hồng Vũ sẽ giải thích cho mình như thế nào.

"Tập đoàn Lâm thị? Mẹ….. mẹ không biết, làm sao bây giờ? Tiếu Vân, mẹ cứ nghĩ là con sẽ không có chuyện gì. Hôm nay ra khỏi cửa cũng đã khẳng định với ba con như vậy. Mấy ngày nay, ông ấy cũng không dám ra cửa, cứ nói chờ con ra ngoài, rồi những lời đồn đãi gì đó tự nhiên sẽ tự biến mất. Không nghĩ tới, con lại nói với mẹ sẽ xảy ra chuyện, ô ô......."

"Mẹ câm miệng cho con........." Lửa giận Vương Tiếu Vân xông lên quát lớn mẹ Vương, cô phiền não vỗ bàn một cái. Người giám sát bên cạnh cô lập tức cảnh cáo nói: "Yên lặng một chút, nếu không cuộc nói chuyện kết thúc tại đây."

Mẹ Vương vội vàng che miệng lại, thuận tiện xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt, nhưng là cơ thể không ngừng phát run. Bả ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm người giám sát, lại nhìn qua Vương Tiếu Vân đáng tức giận, hèn nhát rụt cổ một cái.

"Mẹ, mẹ đi 107 đường XX tìm một người tên là Lý Hồng Vũ. Nói với anh ra, nếu không đến gặp con, nhất định con sẽ để cho anh ta nhìn thấy những việc mà mình đã làm." Vương Tiếu Vân nói xong, không đợi mẹ đáp lời, cực kỳ tức giận đi vào trong phòng giam.

Mà mẹ Vương ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng của cô, há miệng, cuối cùng vẫn là với lấy cái mũ và áo chạy vội ra ngoài.

Lúc này, Vương Tiếu Vân ngồi trong phòng tạm giam, rốt cuộc trong lòng cảm thấy sợ hãi từng trận, nhớ tới những lời nói cuối cùng của Hoàng Hân Nguyệt, trong mắt cô thoáng qua oán hận và ghen tỵ thật sâu.

Lúc này trong đầu cô đang suy nghĩ, trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm:  Lý Hồng Vũ TMD, lợi dụng tôi xong, anh cho là mình có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được sao? Nhất định anh không biết rằng, trong tay tôi còn nắm chứng cứ phạm tội của anh. Từ trước tới nay, anh chính là một người thông minh, cho nên tôi vẫn luôn phòng bị anh. Mà Hoàng Hân Nguyệt, ngu xuẩn như vậy, xem ra, là tôi đã coi thường cô rồi.

Hoàng Hân Nguyệt hại cô thành như vậy, chỉ cần Lý Hồng Vũ tới đây, nhất định cô sẽ không để cho Hoàng Hân Nguyệt đẹp mặt. Trước bị trường học đuổi học, sau bị bạn bè châm chọc và cười nhạo. Những thứ này, cô đều ghi tạc ở trong lòng. Nghĩ tới đây, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh, trong mắt tràn đầy oán hận.

Có một số người chính là như vậy, người khác đối tốt với bạn, bạn coi đó là chuyện đương nhiên, hợp lý. Thậm chí còn hưởng thụ, vừa bắt nạt lại người ta, lừa gạt người ta, vũ nhục người ta, hãm hại người ta.

Đợi đến một ngày, người ta không tốt với bạn, không hề lo lắng suy nghĩ cho bạn nữa, thậm chí không hề chơi với bạn nữa. Lúc này, bạn lại có thể quay ngược nhục mạ người ta, oán hận người ta. Cảm giác mình xui xẻo đều là do người đó ban cho, thậm chí cảm thấy mọi chuyện trước kia họ làm rất giả dối, bôi nhọ họ khắp nơi.

Nhưng mà, sao cô không nghĩ một chút, trước kia cô ấy vì cô làm những chuyện đó, vì cô không để ý mà xông vào nước sôi lửa bỏng. Làm người, có thể không có tình yêu, nhưng mà không thể không có lương tâm và lương tri.

Mà Vương Tiếu Vân chính là loại người như thế, lúc này cô oán hận Hoàng Hân Nguyệt không ngừng, cảm thấy Hoàng Hân Nguyệt là người đê tiện, hãm hại cô rất thảm.

Thật ra thì cô cũng không muốn như vậy. Trước đây, cô làm những chuyện này với Hoàng Hân Nguyệt, Hoàng Hân Nguyệt bảo vệ rất tốt. Tại sao bị nói như thế mà đã chịu không được, thậm chí cô chưa từng đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ, nếu như ngược lại Hoàng Hân Nguyệt đối đãi với cô như vậy, cô sẽ làm sao, nói thế nào. Đoán chừng, cô là thứ người như thế, vĩnh viễn chỉ biết oán hận người khác, cái gì cũng thấy đều là lỗi của người khác.

Vương Tiếu Vân vừa chờ Lý Hồng Vũ tới gặp cô, vừa oán hận Hoàng Hân Nguyệt. Cô biết nhất định mẹ mình sẽ nhanh tìm được chỗ ở của Lý Hồng Vũ. Mấy ngày nay cô chịu đủ rồi, hốt hoảng lo sợ, kinh hồn bạt vía, ngay cả trên người cũng dính dính, mùi thum thủm càng khiến cô không chịu nổi.

Rất nhanh, Lý Hồng Vũ đã xuất hiện ở trước mặt của cô, khi người giám sát đưa cô ra khỏi phòng, khóe môi Vương Tiếu Vân hiện lên nụ cười lạnh, trong mắt lộ ra một bộ dáng đã sớm biết rõ.

Trên mặt Lý Hồng Vũ đeo một cái mặt nạ giả tạo, ánh mắt dịu dàng có thể làm chết người, cứ bình tĩnh nhìn chăm chú vào cô như vậy, Vương Tiếu Vân chợt cảm thấy nổi da gà một trận.