Tiểu Lục tận mắt nhìn thấy Phượng Tiêu đi từ quan dịch ra ngoài, cũng biết y sẽ không nhanh trở lại như vậy, cho dù bây giờ đối phương biết tin chạy tới thì nước xa không cứu được lửa gần, đều không có cách nào xuất hiện ở nơi này trong nháy mắt mà cứu Thôi Bất Khứ.

Trong chớp nhoáng này, Thôi Bất Khứ đưa lưng về phía gã, cúi đầu chuẩn bị uống canh.

Mũi nhọn chủy thủ bôi độc, lực tay của Tiểu Lục rất ổn, không chút do dự, nhanh như chớp.

Từ góc độ của Dung Khanh, tầm nhìn của hắn đều đã bị ngăn cách sau lưng Thôi Bất Khứ, hắn còn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Tiểu Lục biết Thôi Bất Khứ có chút may mắn.

Dĩ nhiên, trừ may mắn ra, đầu óc mới là mấu chốt bảo vệ tính mạng hắn, mấy lần nguy hiểm đều gặp dữ hóa lành, trong đó phần lớn là từ dự đoán về nguy hiểm của Thôi Bất Khứ, khống chế được toàn cục.

Nhưng lần này, thủ hạ của hắn đều đang nằm ở khu nhà khác, bên cạnh chỉ có một Dung Khanh vô dụng, hắn có thể tìm ai tới cứu đây?

Mắt thấy chủy thủ sẽ cắm vào sau lưng Thôi Bất Khứ rất nhanh, nụ cười khóe miệng của Tiểu Lục bỗng nhiên cứng đờ.

Một cái tay vững vàng bắt lấy cổ tay cầm chủy thủ của gã.

Kình phong tấn công tới, Tiểu Lục không thể không ôm hận buông tha thành quả sắp đạt được, quay lại tấn công người tới.

Làm thế nào gã cũng không hiểu rõ người này đột nhiên nhô ra kiểu gì?

Trừ khi hắn vẫn luôn mai phục ở đây, âm thầm quan sát.

Vẻ mặt Dung Khanh mờ mịt.

Hắn không hiểu sao mình chỉ che miệng ngáp một cái mà đã xảy ra biến cố như vậy rồi?

Cho dù Tiểu Lục không muốn đưa canh cho Thôi tiên sinh uống thì cũng không cần cầm đao ra chứ?

Không đúng, Tiểu Lục có thân thủ giỏi như vậy từ khi nào?!

Người đang đánh nhau với gã là ai!

Tiểu Lục phát hiện mình bị cản tay khắp nơi, đình viện lớn như vậy mà gã bị dồn đến xó xỉnh rất nhanh.

Đối phương ra tay ác liệt, nhưng võ công không tính là cao, Tiểu Lục là một tên thích khách ưu tú nhưng cũng không phải một cao thủ võ công, cho nên võ công của đối phương có thể chế trụ gã dư sức có thừa.

Vừa mất tiên cơ, muốn giết người đã khó lại càng khó hơn, nhưng hôm nay nếu như mình không thể hoàn thành nhiệm vụ, trở về cũng sẽ chết.

Nghĩ đến đây, Tiểu Lục khẽ cắn răng, đột nhiên nhảy lên cao, nửa đường lộn qua đánh về phía Thôi Bất Khứ, hoàn toàn không để ý kẻ địch ra tay sau lưng.

Gã đang đánh cuộc.

Đánh cuộc đối phương không nhanh bằng gã, đánh cuộc mình có thể giết Thôi Bất Khứ trước khi bị đánh ngã!

Tiểu Lục nâng khinh công lên đến mức cao nhất.

Nhưng giữa gã và Thôi Bất Khứ còn kém một trượng!

Cho nên gã phi thanh chủy thủ kia ra.

Thế đi của chủy thủ cực nhanh, mắt thấy sắp ghim lên bả vai Thôi Bất Khứ, mặc dù người kia cũng có phát hiện mà vội vàng lui về phía sau, nhưng căn bản là không kịp.

Một trận gió táp lướt qua, trực tiếp đập thanh chủy thủ kia xuống đất, cạch một tiếng, còn có mấy phần thanh thúy.

Canh nóng bị đổ, bát và chủy thủ đồng thời rơi xuống đất, vỡ thành mấy mảnh.

Tiểu Lục nhìn ánh mắt vô tội của Dung Khanh, như muốn hộc máu.

Nhưng mà trong chốc lát, thay đổi đến trong nháy mắt, không đợi gã thực hiện bước tiếp theo thì kẻ địch phía sau đã tới, Tiểu Lục chỉ cảm thấy sau lưng đau nhức, bị đối phương đạp ngã xuống đất, trên đất máu tươi gã phun ra nhuộm đỏ, Tiểu Lục đau đến mức gần như hôn mê, hai cánh tay bị vặn về sau một cái, không có cách nào nhúc nhích được.

“Tháo cằm gã ra!” Thôi Bất Khứ nói.

Tiểu Lục không ngờ đối phương biết rõ ý đồ của mình như vậy, động tác muốn cắn thuốc độc trong miệng đã không thể làm được, nước miếng theo cằm bị tháo khớp mà chảy ra, nếu không phải đôi mắt kia tỏa ra sự ác độc thì nhìn thế nào cũng thấy giống kẻ ngốc.

Dung Khanh khó tin: “Đây không phải là Tiểu Lục? Tiểu Lục thật đâu! Cậu ấy ở đâu!”

Mặc kệ hắn dùng sức lay, thích khách cũng không chịu mở miệng, chỉ cười nhạt.

Bùi Kinh Chập thở phào một cái thật dài, không khỏi đứng thẳng thân thể, đau nhói bên hông khiến hắn nhe răng toét miệng, thiếu chút nữa duy trì không giữ được hình tượng huy hoàng của Giải Kiếm phủ.

Phượng Tiêu tới quân Quang Thiên có dẫn Bùi Kinh Chập theo, nhưng hắn vẫn luôn không có đất dụng bõ, bởi vì nơi nào cần võ công thì Phượng Tiêu đều thân ra tay mới có thể làm tốt được, sau khi Phượng Tiêu bại lộ, Bùi Kinh Chập càng trở thành một quân cờ bí mật, hắn cứ rảnh rỗi ẩn nấp, chờ đợi đất dụng võ như vậy.

Trước lúc rời đi, Phượng Tiêu để Bùi Kinh Chập lại, Thôi Bất Khứ bảo Bùi Kinh Chập âm thầm đi theo mình, vì vậy Tiểu Bùi nấp trong tủ quần áo, trên xà nhà, trên cây, đủ nơi ẩn nấp, suýt nữa thì ngồi xổm đến gãy cả eo, may là Thôi Bất Khứ không có ý trêu cợt hắn, Tiểu Lục rất nhanh đã lộ ra chân tướng, Bùi Kinh Chập cuối cùng cũng không cần khổ sở tiếp tục nuôi muỗi nữa rồi.

Không chỉ có như vậy, suy đoán của Thôi Bất Khứ còn rất chính xác, võ công của Tiểu Lục không hề cao, gã chẳng qua là do đối phương nhân tiện dùng để đối phó với Thôi Bất Khứ, một Bùi Kinh Chập cũng đủ để hàng phục gã.

Dung Khanh đã lắc Tiểu Lục đến phun máu.

Đối phương chết cũng không chịu nói ra tung tích Tiểu Lục thật sự, hoặc là gã căn bản không nói ra được.

Thôi Bất Khứ nói: “Tiểu Lục thật rất có thể đã bị đổi từ lúc các ngươi vào trận rồi.”

“Cậu ta đi theo ta suốt sáu năm, từ quê lên kinh thành.” Dung Khanh buông thích khách ra, vành mắt đỏ ửng, nghiêng đầu sang chỗ khác. “Thành thật ít nói nấu ăn ngon.”

Bùi Kinh Chập có chút đồng tình, vỗ vỗ bả vai hắn: “Chúng ta sẽ báo thù giúp cậu ấy.”

Bây giờ Dung Khanh đã hiểu, Thôi Bất Khứ cố ý điều hết mọi người đi chính là vì thuận lợi cho Tiểu Lục hạ thủ. Dẫu sao nghi ngờ vẫn chỉ là nghi ngờ, hắn không thể vì hoài nghi liền bắt Tiểu Lục lại tra hỏi được.

“Thôi tiên sinh, đợi đến khi chuyện này kết thúc, ta muốn trở về tìm Tiểu Lục, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, cho dù… dù sao cũng phải đưa cậu ấy về nhà an táng.” Hắn thỉnh cầu nói.

“Được.” Thôi Bất Khứ cũng không phải là người không có tình người, chỉ cần yêu cầu của Dung Khanh không ảnh hưởng tới đại cuộc.

Bùi Kinh Chập tiến lên dùng vải ướt lau mạnh lên mặt thích khách, cuối cùng cũng tróc được một tầng da cao su mỏng nửa trong suốt, một nửa khuôn mặt hàm hậu của Tiểu Lục tan mất, lộ ra một khuôn mặt gầy như bị gọt.

“Có muốn tra hỏi gã không?” Bùi Kinh Chập xin chỉ thị, linh quang chợt lóe, “Hoặc ta có bảo Kiều nương tử giúp ta dịch dung thành Tiểu Lục, để cho bọn họ cho rằng Tiểu Lục còn chưa ra tay, đang đợi bọn họ liên lạc? Như vậy chúng ta có thể có thêm một manh mối!”

Nhưng Thôi Bất Khứ lắc đầu nói: “Không có ích gì. Thứ nhất gã là tử sĩ, trừ đối tượng ám sát ra thì sẽ không biết quá nhiều, thứ hai, loại tử sĩ này dùng xong sẽ bị bỏ, ngươi chậm chạp không ra tay, chắc chắn đối phương sẽ phát hiện ra điều khác thường, càng không thể liên lạc với ngươi được.”

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?” Dung Khanh hỏi ra nghi vấn của Bùi Kinh Chập.

Bây giờ bọn họ giống như con ba ba bị kẹt, bốn bề đều là tường rào, không nhìn thấy khung cảnh bên ngoài, chỉ có thể dựa vào trực giác mà chạy lung tung khắp nơi, cho dù có xông qua ải này thì còn có người kế tiếp đang chờ bọn họ, không thể nào bảo đảm mỗi lần đều bình an không việc gì.

Bết bát nhất là thời gian của họ đã không còn nhiều, Dương Vân hạ chiến thư, hai ngày sau sẽ hành động, nhưng trước đó, thật ra hắn đã sớm động rồi. Hoàng Lược chết; Tê Hà sơn trang bị đốt; nạn dân chẳng biết đi đâu, sống chết không rõ. Phe bọn họ thì đầu mối bọ cắt đứt, hoàn toàn không có chứng cứ, mà phe kẻ địch lại vô cùng kiên cố, gió thổi không lọt.

Lợi thiệt rõ ràng.

Quả thực Dung Khanh không nghĩ ra được còn có cách gì có thể lật bàn được nữa.

Hắn mong đợi nhìn về phía Thôi Bất Khứ: “Thôi tiên sinh, lúc nào Tả Nguyệt Vệ của ngài mới có thể tới?”

Ai ngờ Thôi Bất Khứ liếc nhìn hắn một cái, cho hắn một câu trả lời kinh thiên động địa: “Ta hù dọa Dương Vân thôi, căn bản là không có điều người.”

Dung Khanh hóa đá.

Thật ra thì cũng không thể trách Dung Khanh kinh hãi được.

Dẫu sao hắn mới lên làm Ngự sử không được bao lâu, quận Quang Thiên là chuyến công tác đầu tiên của hắn, vốn cho là một chuyện bình thường, ai ngờ gặp phải kẻ địch khó giải quyết như vậy, đừng nói là một Dung Khanh, bây giờ ngay cả Thôi Tả Nguyệt sứ và Phượng Nhị phủ chủ cũng bị vùi lấp ở chỗ này, nếu là không thể tra ra chân tướng, mọi người ai cũng không được yên.

Ban đầu Dung Khanh không biết gợn sóng quỷ quái sau lưng vụ án, bóng dáng Vân Hải Thập Tam Lâu làm mưa làm gió mơ hồ quấy phá, hắn chỉ nói Dương Vân to gan lớn mật, ngay cả Khâm sai triều đình cũng không coi vào đâu, nhưng chỉ bằng vào một mình hắn thì sao có thể tạo ra động tĩnh như vậy, sao có thể lấy tay chỉ trời? Thẳng đến sau đó, cái khăn che tầng tầng bí ẩn bị cởi ra, lộ ra một chút xíu ranh giới thật sự, hắn mới bất ngờ phát hiện đầm nước sâu này đã không phải là chỗ hắn có thể chơi được rồi.

Bùi Kinh Chập cũng có chút kinh ngạc, hắn hỏi Thôi Bất Khứ: “Ngài không điều Tả Nguyệt Vệ tới, chỉ bằng vào mấy người chúng ta, bây giờ Kiều nương tử còn bị thương, nếu Dương Vân làm điều tàn nhẫn, thật sự muốn giết người phóng hỏa, cho dù ta có đánh bạc mệnh thì chỉ sợ cũng không có cách nào bảo vệ ngài chu toàn đâu!”

Vẻ mặt Thôi Bất Khứ thản nhiên, đưa ra một ngón tay với hắn.

Bùi Kinh Chập mở to hai mắt nhìn chằm chằm ngón tay này, liều mạng suy nghĩ xem đối phương muốn truyền đạt loại hàm nghĩa thâm ảo nào.

Lại thấy Thôi Bất Khứ lắc lắc ngón tay: “Ngươi nói sai rồi.”

Bùi Kinh Chập: …

Có thể bình thường hắn thấy Thôi Bất Khứ mặt lạnh khẩu chiến với Phượng Tiêu, nhất thời rất khó tưởng tượng Thôi Tôn sứ cũng sẽ có tính trẻ con như vậy.

Nhưng lời nói từ trong miệng Thôi Bất Khứ lại rất trầm trọng: “Tả Nguyệt cục không có nhân thủ.”

Bùi Kinh Chập há hốc mồm, cứng lưỡi: “Điều này, làm sao có thể?”

Tả Nguyệt cục là một tồn tại rất thần bí.

Nhưng mà Bùi Kinh Chập biết, mặc dù người của Tả Nguyệt cục không nhiều như Giải Kiếm phủ, nhưng ở các nơi Bắc triều, thậm chí ở Nam Triều, tất cả đều là có trạm gác ngầm.

Không nói điều gì khác, chỉ tính Tả Nguyệt Vệ ở kinh thành, cộng lại thế nào cũng phải có mấy trăm người chứ.

Mấy trăm bình dân bá tính đương nhiên là đám người ô hợp, nhưng mấy trăm Tả Nguyệt Vệ được huấn luyện nghiêm khắc, có thân thủ nhất định, đây mới chính là tinh nhuệ.

Triệu tập đội ngũ này tới, Dương Vân muốn làm gì thì cũng phải có chút băn khoăn chứ nhỉ?

Thôi Bất Khứ nhìn ra vẻ nghi ngờ của hắn, ung dung thong thả nói: “Bây giờ nước lũ chưa rút, tin tức truyền đi rất chậm. Ta phái người từ thành bắc đi vòng qua, giống như lúc chúng ta tới vậy, cho dù có ra roi thúc ngực thì cũng phải mấy ngày mới có thể đến, đến lúc đó Dương Vân đã sớm động thủ, không kịp nữa rồi.”

Bùi Kinh Chập cảm thấy lý do này rất gượng gạo, gượng gạo đến mức không giống cách làm người của Thôi Bất Khứ.

Thôi Bất Khứ ngươi không phải từ trước đến giờ đoán được tiên cơ, đánh bất ngờ mà thắng sao, làm sao đột nhiên lại giống như bị che tai mắt, cái gì cũng không làm được vậy?

Nhưng một câu nói kế tiếp của Thôi Bất Khứ đã làm rối loạn tất cả suy nghĩ của hắn.

“Trong mấy câu nói vừa rồi của ngươi, đã nhắc tới Kiều Tiên hai lần rồi.” Thôi Bất Khứ cười như không cười nhìn hắn, “Ngươi rất nhớ nàng sao?”

“Nào, nào có!” Bùi Kinh Chập ý thức được mình ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp, tay chân càng thêm không biết để vào đâu được.

Thôi Bất Khứ nói: “Nàng cũng rất nhớ ngươi.”

Ánh mắt của Bùi Kinh Chập lập tức sáng lên.

Thôi Bất Khứ: “Lừa ngươi thôi.”

Bùi Kinh Chập: …

Thôi Bất Khứ: “Bây giờ nàng đã có thể đứng lên đi lại, nếu ngươi có lòng, không ngại đi thăm nàng một chút, khuyên nàng nghĩ thoáng ra.”

Trên mặt Bùi Kinh Chập nóng hừng hực, ánh mắt lơ đãng, vốn chuẩn bị nhìn trái phải mà nói này nọ, nhưng không nhịn được lại nghĩ nhiều hơn.

Lần đầu gặp mặt ở biên thành, bạch y tiên tử để lại ấn tượng sâu sắc cho hắn, chỉ tiếc Tương Vương có mộng thần nữ vô tâm, giai nhân trước sau như một lạnh như băng, Tiểu Bùi lang quân da mặt mỏng, cũng không tiện dây dưa người ta, sau khi hồi kinh, mấy lần Giải Kiếm phủ và Tả Nguyệt cục lui tới giao thiệp, Bùi Kinh Chập cũng tranh thủ được cơ hội ra mặt, vì chỉ muốn nói thêm mấy câu với Kiều Tiên, chỉ như vậy mà thôi.

Nếu không có ai đẩy một cái, có thể đời này hắn cũng chỉ lởn vởn tại chỗ thôi.

Nghe Thôi Bất Khứ nói như vậy, quả nhiên Bùi Kinh Chập lộ vẻ xúc động.

“Đi đi.” Thôi Bất Khứ lại nói một câu.

Mặt Bùi Kinh Chập đỏ bừng, tiểu tử chưa ráo máu đầu mới biết yêu nhưng không biết biểu đạt như thế nào, hoang mang rối loạn cáo lỗi, lại rụng rời tay chân rời đi.

Dung Khanh ngạc nhiên nói: “Kiều nương tử có suy nghĩ gì?”

Sau khi nàng và Quan Sơn Hải trở về, Dung Khanh không gặp lại bọn họ, lúc này luôn cảm thấy Thôi Bất Khứ bỗng nhiên kết hợp Bùi Kinh Chập và Kiều Tiên có chút kỳ quái, nhưng lại không nói ra được có cái gì không ổn.

Thôi Bất Khứ khẽ mỉm cười: “Làm sao, Dung ngự sử cũng là Tương Vương có mộng sao?”

“Hiểu lầm hiểu lầm!” Dung Khanh khoát tay lia lịa, hắn chỉ thuận miệng hỏi một chút, lại chỉ tử sĩ dưới đất, “Xử trí kẻ này như thế nào?”

“Rau trộn hấp kho, ngươi muốn ăn thế nào đều được!”

Trả lời hắn chính là một tiếng cười sang sảng, Phượng Tiêu từ bên ngoài đi vào.

Trong nháy mắt, tựa như ngay cả đình viện ý thu tiêu điều cũng sáng lên.

Thôi Bất Khứ trừng mắt nhìn.

Hắn không thể không thừa nhận, cái vỏ của người này quả thực phải đứng chung với trời đất, không cần mở miệng thì chính là nhân vật thần tiên.

Dĩ nhiên, tốt nhất là chớ có mở miệng nói chuyện.

“Thôi tiên sinh, ta phát hiện ánh mắt ngươi vừa nhìn ta lâu hơn bình thường một hơi thở đấy.”

Quả nhiên giọng nói khiến người ta chán ghét đã vang lên, Phượng Tiêu đứng lại ở cửa đình viện, y rất biết chọn góc độ, hoa quế từ đỉnh đầu bay xuống bả vai, biên độ phe phẩy cây quạt cũng ngừng ở mức độ phong lưu tiêu sái mà không đến nỗi khiến hoa quế bay ra ngoài.

“Có cần ta đứng thêm chốc lát, thuận lợi cho ngươi tận tình thưởng thức không?”

“Không cần.” Thôi Bất Khứ lạnh lùng nói.

Hắn nghĩ trong đầu, lần sau mình tuyệt đối sẽ không nhìn y lâu thêm một cái nào.

Phượng Tiêu như nhìn ra suy nghĩ của hắn, khóe miệng hơi nâng lên, giống như đang cười nhạo định lực của hắn vậy.

Thôi Bất Khứ đã rũ mắt xuống, không nhịn được nói: “Ta đoán lần này Phượng Nhị phủ chủ trở về, nhất định đã mang về tin tức tốt.”

“Đúng là rất có thu hoạch.” Phượng Tiêu cười tủm tỉm nói, “Ta làm người tốt một lần, lấy được cảm kích cực lớn của vợ Lý Duyên, hóa ra tốt bụng sẽ được báo đáp là thật.”

Y thuận tiện ném cái túi trong tay lên bàn đá một cái.

Dung Khanh nghe mà cực kì lơ mơ.

Thôi Bất Khứ thở dài, đợi Phượng khổng tước hất cao cái đuôi nói chuyện.

Y nói lại từ đầu với Dung Khanh.

Quân Quang Thiên liên tục biển thủ nhiều tai lương trong ba năm như vậy, tuyệt đối không thể nào không để lại một chút dấu vết, mặc dù Hoàng Lược bị diệt khẩu, tất nhiên là bởi vì hắn biết được quá nhiều, thậm chí rất có thể hắn đang cầm chứng cứ quan trọng. Mặc dù hắn đã chết, nhưng danh sách thì tuyệt đối không thể biến mất vô căn cứ, chỉ biết sẽ chuyển tới tay một người khác, ví dụ như Lý Duyên, hoặc Vũ Nghĩa.

Lòng người có thể đo được, giống như Dương Vân dùng Hoàng Lược đồng thời cũng đề phòng hắn vậy, cái chết của Hoàng Lược cũng khiến bọn Lý Duyên đánh lên hồi chuông báo động, tất nhiên bọn chúng muốn nắm được chứng cứ, gây khó dễ cho Dương Vân cũng tốt, mà khiến mình trở nên hữu dụng cũng được.

Kế hoạch hoàn mỹ đến mấy cũng sẽ có nhược điểm, người càng thông minh thì sẽ nghĩ càng nhiều, Thôi Bất Khứ không sợ bọn chúng nghĩ nhiều, chỉ sợ bọn chúng không suy nghĩ bậy bạ.

Chỉ cần kẻ địch có sơ hở, phe ta sẽ có thể xoay chuyển.

Lúc trước nói đến Lý Duyên ở bên ngoài nuôi một nhóm ngoại thất, mà vợ gã lại là cọp cái, cho nên gã không dám để cho nàng ta biết, lừa gạt rất chặt chẽ.

Nhưng nếu Phượng Tiêu đã biết mà không quậy chuyện này đến long trời lỡ đất thì có phải đã phụ lòng mình rồi không, vì vậy y đưa chứng cứ Lý Duyên nuôi ngoại thất, kể cả địa chỉ nhà Lý Duyên cho ngoại thất thông qua miệng vú già của Lý gia, truyền cho vợ Lý Duyên là Hà thị.

Hà thị cũng tương đối trầm ổn, mặc dù nàng ta rất giận, lại không lập tức phát tác, mà tìm cơ hội Lý Duyên ra ngoài, hung hăng dẫn người đi bắt gian tại trận, tự mình cầm chày cán bột đuổi theo ngoại thất và Lý Duyên chạy quanh sân, tất cả hàng xóm đều bị kinh động, nhất thời vô cùng náo nhiệt.

Lý Duyên tự biết đuối lý, lại chột dạ sợ vợ, mặt xám mày tro đau khổ cầu xin, nhưng Hà thị không công nhận, sai người đập nát nhà, Lý Duyên tức giận đến ngất đi, lấy hết can đảm lý luận với vợ, bị Hà thị cầm chày gỗ đập cho một phát, đúng là hôn mê bất tỉnh luôn.

Hà thị phát hiện mấy năm nay Lý Duyên không chỉ có sủng ái ngoại thất mà còn nhét không ít thứ tốt vào chỗ nàng ta, lửa giận lại càng bốc cao, trực tiếp sai vú già vọt vào lật tung trong ngoài lên, tịch thu toàn bộ vàng bạc châu báu.

Lúc đó, Phượng Nhị phủ chủ đang ngồi trên xà nhà xem náo nhiệt, lúc vú già Lý gia tịch thu gia sản, y ở phía trên thấy rất rõ ràng, Lý Duyên có cất giấu vật có liên quan đến tai lương hay không, y cũng có thể mượn cơ hội này mà phát hiện.

Từ hành động lúc trước của Lý Duyên mà nói, gã sủng ái ngoại thất, lại lo sợ vợ nhiều hơn.

Con người khi cất giữ một ít bí mật sẽ theo bản năng sẽ giấu ở nơi mình có thể hoàn toàn buông lỏng, bởi vì bọn họ sẽ cho rằng như vậy mới là an toàn nhất.

Thôi Bất Khứ và Phượng Tiêu hiểu rõ điều này, cho nên bọn họ không hẹn mà cùng lựa chọn ngoại trạch của Lý Duyên làm mục tiêu hàng đầu.

Phàm là chuyện không chắc chắn, nếu như không tìm được ở chỗ của ngoại thất thì bọn họ phải quay lại ra tay từ chỗ của Vũ Nghĩa.

May mắn mọi chuyện không phụ người có lòng, suy đoán của bọn họ là chính xác.

Nút thắt của bọc quần áo được tháo ra, mấy quyển trục từ trên bàn lăn xuống.

Giữa ban ngày, quyển trục từ từ lộ ra trước mặt tử sĩ đang sống dở chết dở.

Tử sĩ hơi mở to hai mắt, dường như rất khó tin.

Hai hàng máu mũi chậm rãi chảy xuống từ lỗ mũi gã.

Không ngờ còn là một tử sĩ ngây thơ.

Bức vẽ trên những quyển trục kia, đường cong đẹp đẽ, màu sắc đều đặn, từ màn che bên trong phòng đến giàn nho trong đình viện, từ xe ngựa dã ngoại đến quán rượu câu lan vạn người vây xem, đủ dạng hình ảnh, đủ loại nam nữ giao cấu, dã hợp, vẻ mặt thẹn thùng, phóng lãng, dục nghênh còn cự, kịch liệt phản kháng, chỉ có tư thế không nghĩ ra chứ không có tư thế không vẽ được.

Dung Khanh ngây người như phỗng, chỉ những bức họa này mà nói “cái này cái này” mãi không xong.

Thôi Bất Khứ: …

Lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy kiến thức của mình rất nông cạn.

Phượng Tiêu còn cười ha ha, đắc ý tranh công: “Như thế nào? Ngay cả ngươi cũng sợ ngây người nhở?”

Mặt Thôi Bất Khứ không cảm giác: “Đây chính là manh mối quan trọng mà ngươi ngồi nửa ngày trên xà nhà mới tìm về được à?”