Mục đích Dung Khanh đến đây đã không chỉ là tra án, mà còn là tự vệ.

Nếu như lúc trước hắn còn cảm thấy Dương Vân không có gan giết Khâm sai, như vậy sau chuyện này, hắn đã không còn nghi ngờ đối phương tàn nhẫn đoạn tuyệt nữa rồi.

Ngay cả Huyện lệnh Hoàng Lược còn chết, đây lại là địa bàn của Dương Vân, hiển nhiên đám người Lý Duyên và Vũ Nghĩa đều là Dương Vân nói gì nghe nấy, dưới tình huống này, muốn Dung Khanh chết im hơi lặng tiếng thì quá dễ dàng.

Còn nguyên nhân cái chết là bị lũ lụt cuốn đi, hay là chia của không đều với Hoàng Lược dẫn đến lục đục, đợi sau khi Dung Khanh chết, Dương Vân luôn có thể bịa ra một lý do cực kì hoàn mỹ, hắn là hoàng thân quốc thích, dù sao Đế Hậu cũng phải cho ít mặt mũi, cho dù có tìm một Ngự sử tới điều tra, đối phương cũng có thể lạt mềm buộc chặt, tìm được đường sống lớn hơn.

Tất cả biến số đều ở chỗ Thôi Bất Khứ. Chỉ có khi Thôi Bất Khứ an toàn, hắn mới có thể an toàn.

Đoàn người ngồi trong quan dịch, Dung Khanh chưa tỉnh hồn, Thôi Bất Khứ như đọc được suy nghĩ của hắn, không chút lưu tình tạt một thùng nước lạnh.

“Bên cạnh ta đã thiệt mất hai người, ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, ngay cả ta mà bọn chúng cũng dám giết, nếu như trong hai ngày rưỡi này không tra được cái gì thì ta không thể giao phó được với Bệ hạ, Dương Vân sẽ lấy ngươi làm bè.” Thôi Bất Khứ nói đầy ẩn ý, “Những điều ngươi nghĩ hoặc không nghĩ tới, đều có thể xảy ra.”

Trong lòng Dung Khanh run lên.

“Bọn họ lấy gan lớn như vậy từ đâu ra? Lại dám biển thủ tai lương?!”

Phượng Tiêu hừ cười: “Lời ấy chẳng khác nào câu sao không ăn thịt nát(1) cả! Kho lương là mạch của quốc gia, ngươi có biết lương thực ở năm có thiên tai quý bằng hoàng kim không, có hoàng kim cũng chưa chắc có thể đổi được lương thực cứu mạng, cho dù lũ lụt rút đi thì những lương thực kia cũng chỉ có thể cất trữ, tám năm mười năm cũng không thể thay đổi được, còn có thể dùng để đổi được thứ đáng tiền hơn.”

Dung Khanh cũng ý thức được mình lỡ lời, trên mặt hơi nóng, lại không nhịn được hỏi: “Thứ gì?”

Thôi Bất Khứ: “Muối, sắt.”

Dung Khanh thất thanh nói: “Chẳng lẽ hắn muốn tạo phản!”

Hắn mới đến chỗ này, chỉ thấy tình hình thiên tai nghiêm trọng, rất sợ quan viên địa phương lười biếng, hận không thể trợn hai mắt thành đèn lồng để giám sát bọn họ, sau đó Dung Khanh dần cảm thấy chuyện không đơn giản như mình tưởng tượng, các quan viên thông đồng trên dưới, cùng một giuộc với nhau, giống như vẫn tồn tại nghi ngờ biển thủ tai lương, nhưng vạn lần không ngờ được rằng những người này lại mất trí đến vậy, chuyện đã phát triển vượt quá xa so với dự đoán của mình.

“Chưa chắc là muốn tạo phản, nhưng tội tham ô thì không thoát được.” Thôi Bất Khứ dứt lời, nhìn về phía Phượng Tiêu, “Ta muốn thỉnh giáo Phượng Nhị phủ chủ một chút, tại sao ngài lại tự mình chạy tới đây thế?”

Phượng Tiêu thở dài: “Tiểu Thôi lang quân à, dù sao chúng ta cũng được coi là tha hương gặp bạn cũ, ngươi lại dùng cái giọng này để nói chuyện với bạn cũ sao?”

Thôi Bất Khứ khẽ mỉm cười: “Bạn cũ, nếu bây giờ ngài không nói, vậy thì gắng mà nhịn đi, sau này ngàn lần đừng nói nữa. Dù sao bây giờ người đang bị uy hiếp mạng sống cũng không phải là ta, cùng lắm thì chờ Tả Nguyệt Vệ đến, ta phủi mông đi luôn, đáng thương cho vị Dung ngự sử này phải gánh vô số oan uổng trên lưng, nói không chừng còn mất luôn cái mạng nhỏ.”

Dung Khanh chấn động một cái, bỗng dưng nhìn về phía Phượng Tiêu, một khuôn mặt chữ quốc lại hiện ra vẻ đáng thương như động vật nhỏ.

Đáng tiếc Phượng Tiêu ngay cả Phùng Tiểu Liên còn nói chém là chém, chứ đừng nói là có chút thương tình gì với một đại nam nhân như Dung Khanh.

Từ đầu đến cuối, tầm mắt của y chỉ rơi vào người Thôi Bất Khứ, nhất là trên cánh tay Thôi Bất Khứ vừa bị dây đàn cắt thương, còn chưa kịp thay y phục, dừng lại không đi, mập mờ triền miên, gần như hóa thành thực chất, khiến da thịt của Thôi Bất Khứ nóng bỏng.

Thôi Bất Khứ đen mặt.

Chọc mèo hay chọc hồ ly thì đều giống nhau, để động vật nhỏ nhảy tới nhảy lui theo bông hoa lau trong tay mình cũng là một loại thú vui, nhưng khi thấy đối phương bị chọc nhiều quá đến mức nóng giận muốn xòe móng vuốt ra thì tốt nhất là hãy thu vào, bị cào mấy cái trên tay là chuyện nhỏ, nhưng nếu bị đối phương ghi thù thì cái mất nhiều hơn cái được.

Sắc mặt Phượng Tiêu nghiêm lại: “Trước khi tới đây, ta nhận được một mật thư nặc danh.”

Y lấy thư ra đặt lên bàn.

Thôi Bất Khứ cầm lên mở ra.

Phía trên chỉ có hai hàng mười sáu chữ.

Kỳ cố cao lăng, như hữu phòng ốc.

Trân vật Ngọc Đảm, quân cũng muốn có.

Hai câu trước lấy từ “Sử ký”, ý chỉ Phòng Lăng, cũng chính là quận Quang Thiên bây giờ.

Hai câu sau, có lẽ Dung Khanh không hiểu, nhưng Thôi Bất Khứ và Phượng Tiêu đều biết, nói đến Thiên Trì Ngọc Đảm.

“Là thủ bút của lão thất phu kia sao?” Phượng Tiêu hỏi.

Thôi Bất Khứ biết y chỉ Phạm Vân.

“Hắn thông thạo mấy loại thư pháp khải thảo triện, không nhìn ra được là có phải hay không. Nhưng người biết được tung tích của Thiên Trì Ngọc Đảm, không phải hắn thì chính là người của Vân Hải Thập Tam Lâu.”

Phượng Tiêu buông tay: “Cho nên, nếu như không đích thân tới xem thì không phải là không giống cách làm người của ta rồi sao?”

Thôi Bất Khứ nhướng mày: “Lý Thập Tứ?”

Phượng Tiêu cười nói: “Đúng lúc ta tra được Lý gia có một thằng cháu Lý Thập Tứ không ra hồn, ở quê không làm được trò trống gì nên bị gửi đến huyện thành giúp đỡ, liền đổi trắng thay đen giữa đường, thay thế thân phận gã. Gã phải cảm ơn ta mới đúng, nếu là bản thân gã thì sao có thể được trưởng tử Lý gia coi trọng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, rồi thu nhận để dùng được?”

Mặc dù Phượng Tiêu chưa được tham gia tiếp xúc với công việc quan trọng của Lý gia, nhưng y bát diện linh lung, nói bóng nói gió, cũng nghe được không ít tin tức có ích, ví dụ như sự kì quái của Tê Hà sơn trang.

Thân phận Lý Thập Tứ này cũng được lắm, cũng có thể được coi là một quân cờ bí mật, chỉ tiếc bây giờ thân phận của y đã lộ, chỉ có thể chuyển tối thành sáng.

Phượng Tiêu nhìn về phía Thôi Bất Khứ, ý tứ rất rõ ràng: Bây giờ ngươi nên nói rồi.

Thôi Bất Khứ chậm rãi nói: “Nửa tháng trước, sau khi ta nhận được danh sách ngươi cho thì có quan sát kĩ mấy người, một người trong đó chính là Dương Vân.”

“Từ trên người Dương Vân, ta phát hiện có điều kì lạ, tiếp đó đi thăm dò thành tích mấy năm nay của hắn ở quận Quang Thiên, sau đó liền phát hiện một chuyện càng kì lạ.”

Thôi Bất Khứ không phải một người chuyện bé xé ra to, hắn nói cổ quái, vậy tất nhiên là đủ để khiến người ta giật mình.

Phượng Tiêu chống cằm nằm nghiêng, bày ra một tư thế lười biếng rửa tai lắng nghe.

Thôi Bất Khứ lười nhìn y, tầm mắt chuyển hướng sang Dung Khanh, lại thấy người kia mặt đầy vẻ mờ mịt, hắn lại không thể không nhịn kích động muốn đánh người, đành chuyển mắt về.

Phượng Tiêu cười hì hì một cái.

Thôi Bất Khứ nghe mà làm như không thấy, mở miệng nói: “Quang Thiên này từ xưa đã nhiều thiên tai, cho nên từ năm Khai Hoàng đầu tiên, Dương Vân liền lấy lí do lũ chìm ngập đồng ruộng, lương thực mất mùa để tấu lên, đưa ra sách lược quyên lương miễn thuế. Tức là, để đại hộ bản xứ quyên lương giúp nạn thiên tai, triều đình miễn thuế năm sau của bọn họ, ở đây tự cấp tự túc, không cần triều đình cứu giúp.”

Nghe đến đây, Dung Khanh nhẹ nhàng a lên một tiếng.

Hắn nhớ ra rồi, thật sự là có chuyện này.

Lúc ấy Thiên tử vui vẻ, khen Dương Vân có thể nghĩ ra cách như vậy, vừa phân ưu giải nạn vì triều đình, còn khác với những quận huyện khác, không cần triều đình bỏ tiền. Dĩ nhiên, lần này Thiên tử khen ngợi, nói không chừng lại có ý “con cháu nhà ta cũng có tiền đồ”, tóm lại, Dung Khanh nhớ lúc ấy Hoàng đế muốn hạ chỉ cất nhắc Dương Vân, lại bị hắn khéo léo từ chối, nói rằng lên chức đều phải theo pháp luật triều đình, không muốn tùy người mà khác nhau, Hoàng đế không những không tính toán hắn cuồng vọng, ngược lại còn thưởng thức có thừa.

Cho dù không cất nhắc vượt cấp, nhưng chưa tới mấy năm, Dương Vân vững bước lên cao, một bước lên mây, vẫn có thể vào trung tâm, nắm giữ quyền hành như thường.

“Nhưng”, vào lúc này, Thôi Bất Khứ cắt đứt suy nghĩ lung tung của hắn.

“Ta phái người điều tra quận Quang Thiên hai năm trước, có mưa nhưng không gây thành lũ lụt như năm nay, nói cách khác, căn bản không cần quyên lương.”

Dung Khanh sửng sốt.

Thôi Bất Khứ nói từng chữ: “Nếu không cần quyên lương, Dương Vân lấy thuế được miễn của triều đình để cho những đại hộ kia quyên lương, lương thực đã đi đâu rồi? Năm nay lũ lụt, triều đình gửi lương xuống, Hoàng Lược lại nói không đủ dùng, nếu không đủ dùng, vì sao không lấy lương thực hai năm trước ra?”

Dung Khanh lẩm bẩm nói: “Nói cách khác, từ hai năm trước, Dương Vân đã bắt đầu lừa gạt triều đình, tất cả những lương thực kia đều vào túi hắn?”

“Có thể.” Thôi Bất Khứ nói, “Cho dù sự thật như thế nào thì Hoàng Lược nhất định là người biết rõ tình hình, thậm chí một trong nhưng người tham gia, nếu không hắn sẽ không bị giết, nhưng chỉ bằng vào một mình Hoàng Lược thì không thể mở gian hàng lớn như vậy, giúp Dương Vân tính toán hết tất cả được, cho nên rất có thể bọn Lý Duyên Vũ Nghĩa cũng ở trong đó.”

Phượng Tiêu nói: “Không sai. Lý gia và Đinh gia, hẳn đã thông qua cách quyên một số lương thực để miễn trừ thu nhập từ thuế, lấy được chỗ tốt, cũng ngồi cùng thuyền với Dương Vân.”

Dung Khanh đứng bật dậy, kích động nói: “Vậy bây giờ chúng ta hẳn phải nghĩ đủ cách tìm được kẽ hở từ chỗ Lý Duyên và Vũ Nghĩa, còn có Tê Hà sơn trang, nếu nơi đó còn giấu lương thực thì trong phút chốc sẽ không thể chuyển toàn bộ đi được, bây giờ chúng ta dẫn người tới bao vây sơn trang, vẫn còn kịp!”

Phượng Tiêu lắc đầu: “Muộn rồi.”

Vừa mới dứt lời không bao lâu, Tiểu Lục vốn nên ở bên ngoài hỏi dò tin tức liền vội vã chạy vào từ ngoài cửa, đầu đầy mồ hôi.

“Lang quân, nghe nói thành bắc có hoả hoạn, động tĩnh rất lớn!”

Trong lòng Dung Khanh lộp bộp một chút, không tự chủ được nhìn bọn Phượng Tiêu: “Thành bắc là chỗ nào?”

Tiểu Lục khoa tay múa chân nói: “Nghe nói là ở giữa sườn núi, từ đây nhìn thì gần với Tê Hà sơn trang, thế lửa rất lớn, ở trong thành cách thật xa cũng có thể thấy khói dày đặc, ngài nói bên ngoài còn đang có lũ lớn mà, một bên lại có hỏa hoạn, thật đúng là họa không chỉ đến một lần!”

Dung Khanh không để ý tới điều gì khác, đứng dậy chạy ra ngoài, chạy đến bên ngoài quan dịch, không cần người ngoài chỉ, chính hắn cũng nhìn thấy phương hướng thành bắc bốc khói đen, vừa nhìn cũng biết thế lửa không nhỏ, cho dù có người cứu hỏa thì nhất thời cũng rất khó dập tắt, chứ đừng nói là có vài người chỉ mong thế lửa này càng cháy càng mạnh, đốt sạch tất cả mọi thứ.

Những lương thực kia…

Dung Khanh vừa nghĩ tới những lương thực kia có thể cứu sống biết bao nhiêu nạn dân liền cảm thấy thương tiếc không dứt.

Sau trận hỏa hoạn này, khẳng định không thể điều tra Tê Hà sơn trang được, manh mối quan trọng nhất lại bị cắt đứt.

Còn có hai ngày.

Dương Vân là một con rắn độc nhiều năm, hai ngày có thể làm gì được hắn đây?

Nhất thời Dung Khanh cảm thấy mờ mịt thất thố.

Loại mờ mịt này vẫn luôn kéo dài đến chạng vạng.

Sau đó mọi người ai nấy đều bận rộn.

Quan Sơn Hải và Kiều Tiên phải dưỡng thương.

Phượng Tiêu khôi phục diện mạo thật sự, rời khỏi quan dịch đi tìm họ hàng của Hoàng Lược — mặc dù rất có thể chuyện này không làm được gì, nhưng cũng khó bảo đảm Hoàng Lược khi còn sống sẽ để lại đầu mối mới.

Thôi Bất Khứ đang điều tra Lý Duyên và Vũ Nghĩa, hai người này cũng là nhân vật quan trọng trong án tai lương, nhưng bọn họ cũng không phải ở một mình, lúc trước Thôi Bất Khứ cũng biết Lý Duyên gạt cọp cái trong nhà nuôi một nhóm ngoại thất ở bên ngoài, rất có thể điều này cũng trở thành manh mối để trì hoãn.

Còn Dung Khanh, hắn đang viết tấu sớ cho Hoàng đế.

Mặc dù vụ án còn chưa rõ ràng, nhưng hắn không biết hai ngày sau mình sẽ như thế nào, để tránh cho Dương Vân một tay che trời, rất cần phải viết tấu sớ giao cho Hoàng đế xử trí.

Dung Khanh ngồi ở trong viện ngẩn người.

Hắn đang suy nghĩ một chuyện.

Cho dù kẻ địch có lợi hại hơn nữa thì cũng không có cách nào giấu tất cả lương thực được, đương nhiên Tê Hà sơn trang đã bị thiêu hủy, nhưng tóm lại vẫn phải để lại một chút dấu vết, ví dụ nạn dân đâu rồi?

Huyện Quang Thiên là trung tâm của quận Quang Thiên, nạn dân xung quanh đi vào đường cùng, chắc chắn sẽ chạy đến huyện thành cầu cứu, đám người Dương Vân không thể diệt khẩu tất cả mọi người được, khẳng định sẽ còn có một ít người sống sót, những người may mắn còn sống sót này đang ở chỗ nào?

Nếu như có thể tìm được vài người trong đó thì những người này chính là nhân chứng sống.

Tiểu Lục tới.

Trong tay hắn cầm một cái nồi hầm.

“Lang quân, mấy ngày nay ngươi ăn không ngon ngủ không yên, người cũng gầy đi một vòng, ta mượn phòng bếp của bọn họ, hầm cho ngươi canh chim bồ câu, nhanh uống lúc nó còn nóng đi!” Tiểu Lục lớn tiếng nói.

Ngửi thấy mùi thơm của canh chim bồ câu, Dung Khanh kết thúc việc ngẩn người, hơi lên tinh thần, cười nói: “Cũng được, sau khi ra ngoài thì không được thưởng thức được tài nghệ nấu ăn của ngươi nữa, ta phải thử một chút.”

Hắn mở nắp, hít sâu một cái.

“Cái gì mà thơm thế?”

Người nói chuyện là Thôi Bất Khứ.

Cửa không khóa, hắn trực tiếp bước từ bên ngoài vào.

Dung Khanh ngại hưởng một mình, liền đẩy nồi hầm ra ngoài một cái.

“Là canh chim bồ câu, Thôi tiên sinh tới uống một hớp?”

Thôi Bất Khứ liếc một cái, cũng không khách khí: “Được!”

Hai tay hắn cầm nồi lên, cúi đầu muốn uống, sau lưng hàn quang chợt lóe, Tiểu Lục rút chủy thủ ra, im hơi lặng tiếng đâm về phía lưng Thôi Bất Khứ!

(1) Một câu nói của điển cố vua Tấn Huệ đế, một vị vua không có năng lực cai trị, thời gian ông ở ngôi đã xảy ra loạn bát vương làm nhà Tây Tấn suy yếu trầm trọng, rồi đi đến diệt vong. Theo mình tìm hiểu thì có một câu chuyện là vào lúc thiên tai, bách tính không có thịt ăn, phải ăn rễ cây, Tấn Huệ đế lại hỏi: Trăm họ đói bụng không cơm ăn, tại sao không ăn thịt nát chứ? Ở đây ý chỉ một vị vua vô năng không có hiểu biết toàn diện. (Không thể tìm được điển cố này trên GG tiếng việt, nên mình cũng chưa chắc có thể hiểu rõ ý và dịch đúng nghĩa câu.)