Tư Mộ Hàn thấy sắc mặt cô thay đổi liên tục, đáy mắt lóe lên ý vui mừng rồi biến mất rất nhanh, anh chầm chậm nói: “Cô đoán xem Thời Dũng có nói với anh họ chuyện của chúng ta không?”

Nguyễn Tri Hạ trực tiếp phản bác: “Chúng ta không có chuyện gì hết.

Cô muốn đứng dậy nhưng Tư Mộ Hàn lại không buông tay, nhìn anh có vẻ không tốn chút sức lực nào nhưng cô lại không thể giằng ra được.

Cô vừa tức vừa nôn nóng, tai đỏ ửng: “Tư Gia Thành! Cậu quá quắt rồi đấy!”

Tư Mộ Hàn thấy tai cô đỏ ửng nhưng sắc mặt lại không hề thay đổi, anh cúi đầu tiến lại gần, thấy trên mặt cô thoa gì đó.

Anh híp mắt, ngón tay sờ lên mặt cô.

Chỗ anh sờ tới có vết lốm đốm, lúc anh giơ tay lên phát hiện ra chỗ mà anh chạm tới không những lốm đốm biến mất mà da còn trở nên trắng bệch.

Chuyện gì vậy?

Nguyễn Tri Hạ nhân lúc anh đang thất thần bèn đẩy mạnh anh ra, thoát khỏi vòng tay anh, ôm mặt đứng dậy, trên mặt không giấu được sự sợ hãi.

Trong lòng trống rỗng, Tư Mộ Hàn liền khôi phục lại tinh thần.

Anh cúi đầu nhìn ngón tay mình, trên tay dính thứ bột màu vàng.

Con ngươi anh vốn đã đen như mực giờ càng thêm thâm sâu khó lường, ánh mắt trở nên sắc bén, anh từ từ nhấc người đi về phía Nguyễn Tri Hạ.

Anh đi rất chậm, mỗi bước chân của anh khiến Nguyễn Tri Hạ tim phổi run lên, anh tiến một bước cô lùi lại một bước.

Mãi đến khi cô lùi đến bức tường, không thể lùi lại được nữa ngón tay anh mới đưa về phía trước, giọng trầm thấp đến đáng sợ: “Đây là cái gì?”

Bởi vì sợ hãi nên Nguyễn Tri Hạ bất giác cao giọng: “Là mỹ phẩm của con gái, anh không biết à?”

Tư Mộ Hàn quả nhiên không chịu để yên.

Ánh mắt sắc bén của anh dường như nhìn thấu cô, cười lạnh nói: “Con gái các cô đều thích bôi thứ mỹ phẩm màu sắc âm u thế này sao?”

Nguyễn Tri Hạ nghiêng đầu sang một bên, tránh ánh mắt sắc nhẹm của anh, lạnh giọng nói: “Không phải chuyện của anh.

“Vậy thì là chuyện của ai?”

Tư Mộ Hàn nhìn cô chằm chằm , bóng dáng cao lớn ép chặt lấy cô, không cho cô cơ hội bỏ chạy.

Nguyễn Tri Hạ có thể ngửi thấy hơi thở thơm mát chỉ có riêng trên người anh, nhưng không hề làm giảm đi khí chất áp bức trong anh.

Tim cô đập thình thịch, có cảm giác bản thân nói nhiều hơn một chữ sẽ để lộ ra sơ hở.

“Tư Gia Thành” không phải là cậu ấm ăn chơi lêu lổng, anh ta còn thông minh, lanh lợi hơn so với trong tưởng tượng của cô nhiều.

“Không nói nữa à?”

Tư Mộ Hàn đột nhiên lùi lại nửa bước.

Nguyễn Tri Hạ tưởng rằng cuối cùng anh ta cũng buông tha cho cô, nhưng một giây sau tim cô lại dựng lên.

Tư Mộ Hàn nhìn cô, nói: “Đi rửa mặt đi.

Nguyễn Tri Hạ cắn chặt môi, đột nhiên ngạc nhiên nhìn ra cửa phòng ăn, kêu lên một tiếng: “Bố?”

Tư Mộ Hàn nghe thấy thế không cho là đúng: “Trò này trẻ con quá rồi.

Trên gương mặt Nguyễn Tri Hạ không hề có sự ngại ngùng khi bị anh nhìn thấu mà ngược lại cau cau mày, khó xử.

Tư Mộ Hàn bất giác nghi ngờ, quay lại sau nhìn thì thấy sau lưng trống không, chẳng có một ai.

Nguyễn Tri Hạ nhân lúc anh quay lại không để ý bèn nhấc chân bỏ chạy.

Tư Mộ Hàn sững lại hai giây, chuẩn bị đuổi theo thì đột nhiên dừng bước.

Không vội, tương lai còn dài.

Anh quay người ngồi trước bàn tiếp tục ăn.

Ngon hơn mấy người dưới làm nhiều.