Lúc Tư Mộ Hàn gọi điện thoại xong, Thời Dũng cũng đã lấy hết tài liệu trong thùng giấy ra đặt ngay ngắn trên bàn.
Thấy Thời Dũng vẫn chưa rời đi, anh lên tiếng hỏi: “Còn có chuyện gì sao?” “Cô chủ nói nấu cơm cho cậu chủ ạ.
”
Tư Mộ Hàn nghe thấy thế cũng không có trả lời ngay, kỳ quái vê ngón tay, sau đó mới nhẹ nhàng nói: “Ừ, tôi biết rồi.
”
Thời Dũng thấy từ khi cô chủ gả vào đây, cậu chủ càng thêm kỳ quái.
…………
Nguyễn Tri Hạ ngó trái ngó phải vẫn không thấy Thời Dũng xuống.
Cô vừa định lên lầu thì nhìn thấy “Tư Gia Thành” chầm chậm bước từ trên lầu xuống.
Nguyễn Tri Hạ cảnh giác nhìn anh, gương mặt phòng bị lùi lại hai bước, không kiên nhẫn mở miệng hỏi: “Không phải anh nói buổi tối cậu có tiệc sao?”
‘Ừ.
”
Tư Mộ Hàn đáp một tiếng, bèn đi ngang qua cô, đi về phòng ăn.
Trên bàn bày vài món nhìn rất ngon miệng, ngoài ba món mà anh nói lúc trước, Nguyễn Tri Hạ còn làm món gà xé cay tê.
Cô chau mày theo sau: “Vậy sao anh còn chưa đi?”
“Tôi có nói là tôi sẽ đi sao?’
Tư Mộ Hàn ngồi trước bàn ăn, bình tĩnh nhìn Nguyễn Tri Hạ.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ lại cảm thấy anh đang đắc ý.
Buổi trưa Tư Mộ Hàn ở nhà họ Nguyễn cũng không ăn được mấy, đã đói từ lâu rồi, bèn cầm đũa ăn.
Nguyễn Tri Hạ bước tới giằng lấy đũa trong tay anh: “Đây không phải là cho anh….
”
Tư Mộ Hàn sớm đã đoán được cô sẽ giằng đũa của anh bèn giơ tay khiến cô vồ hụt, cô trọng tâm không vững nên ngã về phía trước.
Cô bất giác đưa tay bảo vệ đầu và mặt, lúc cô ngã vào vòng tay vững chắc, bên trên còn vang lên tiếng của “Tư Gia Thành.
”
“Anh họ còn ở nhà mà cô đã ôm ấp tình tứ với tôi, cô muốn anh em tôi bất hòa?”
Nguyễn Tri Hạ bỏ tay đang ôm đầu và mặt ra, trừng mắt nhìn gương mặt cười như có như không của “Tư Gia Thành.
”
Lúc này “Tư Gia Thành” vãn ngồi trên ghế trước bàn ăn, còn Nguyễn Tri Hạ đang ngồi trên đùi anh, bị anh ôm vào trong lòng.
Tư thế hai người có chút thân mật, nếu có người nhìn thấy…
Nguyễn Tri Hạ bị dọa sợ, đang định đứng dậy thì Thời Dũng lại bước vào phòng khách.
“Cậu chủ nói cậu…”
Lúc Thời Dũng nhìn rõ tình hình ở trong phòng ăn, gương mặt nghiêm túc lóe lên tia ngạc nhiên.
Nhưng với khả năng ứng biến vô cùng tốt, cậu đã nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Cậu chủ nói không đói.
”
Sau đó, anh quay người chuồn mất.
Anh thấy gì thế này?
Cậu chủ và cô chủ đang ở trong phòng ăn….
Không đúng, thân phận bây giờ của cậu chủ là “Tư Gia Thành”, là thuộc hạ của cậu chủ, phản ứng của anh vừa nãy liệu có bình tĩnh quá hay không?
Có cần quay lại….
thôi vậy, anh không dám quay lại quấy rầy chuyện tốt của cậu chủ.
Nhưng, khẩu vị của cậu chủ cũng mặn quá đi…
…….
Trong phòng ăn.
Nguyễn Tri Hạ trợn tròn mắt nhìn Thời Dũng bước vào rồi đi ra, toàn thân cứng đờ.