“Tớ không muốn bị mắng vô ích.

“Như vậy là đúng rồi, giết chết bệnh công chúa giai đoạn cuối đó đi! Tớ giúp cậu liên lạc với một người bạn của tớ, cô ấy có nhiều người hâm mộ hơn tớ…”

Thẩm Lệ không ưa dáng vẻ “người trong thiên hạ đều phải nghe theo tôi” và tác phong hất hàm sai khiến của Nguyễn Hương Thảo, luôn cam đoan rằng Nguyễn Hương Thảo bị bệnh công chúa giai đoạn cuối.

Nguyễn Tri Hạ nghe vậy có chút bất lực với Thẩm Lệ – cô gái thấy cảnh náo nhiệt không ngại làm lớn chuyện!

Nhưng, chuyện này lớn đến mức này, Nguyễn Tri Hạ cũng không có ý định phải dàn xếp ổn thỏa, cô muốn làm lớn chuyện hơn.

Nếu Nguyễn Hương Thảo chủ ý muốn vắt kiệt tất cả giá trị lợi dụng trên người cô, vậy cô giúp Nguyễn Hương Thảo là được.

Chỉ có điều, Nguyễn Hương Thảo có thể chịu đựng được cái giá phải trả khi giẫm đạp lên sự trong sạch của cô hay không, cái đó cũng chưa chắc.

Ba giờ chiều, chính là thời gian ánh mặt trời hơi ngả màu, thích hợp uống trà chiều, nói chuyện phiếm.

Huống hồ còn là ba giờ chiều ngày cuối tuần.

Thế mà, một dòng tin facebook với nội dung hết sức đơn giản chỉ có ba chữ “Thật xin lỗi” lại được lên top đầu.

Chưa đến hai tiếng đồng hồ, đã có hơn mười ngàn bình luận.

Bài đăng này chính là do Nguyễn Tri Hạ dùng tài khoản của mình đăng lên.

Cô bảo tài khoản nhiều lượt theo dõi kia chia sẻ hình ảnh bài đăng, hơn nữa dùng một loạt suy đoán chứng minh bài đăng này chính là do người trong cuộc còn lại trong bài đăng “ Xấu người xấu cả nết” đăng lên.

Trong chốc lát, dưới bài đăng là một loạt tiếng mắng chửi.

Những bình luận kiểu “Chết cả nhà”, “Bị xe tông” càng nhiều không đếm nổi.

Thẩm Lệ sắp tức đến phát điên, gọi điện thoại cho Nguyễn Tri Hạ: “Nguyễn Tri Hạ, cậu ngốc sao? Cậu tìm tớ đòi tài khoản nhiều lượt theo dõi, chính là để xin lỗi kẻ mắc bệnh công chúa Nguyễn Hương Thảo đó sao? Cậu tin bây giờ mình sẽ qua đó gọt sạch cậu hay không?”

“Không tin.

” Giọng nói Nguyễn Tri Hạ bình tĩnh.

Thẩm Lệ có chút nhụt chí: “Rốt cuộc cậu định làm gì?”

Lúc mới bắt đầu nhìn thấy bài đăng, cô còn không tin là Nguyễn Tri Hạ đăng, kết quả ấn vào xem thử, tài khoản đó đúng thực là của Nguyễn Tri Hạ.

Tuy rằng cô tức giận, nhưng nhanh chóng lại bình tĩnh lại.

Những năm Nguyễn Tri Hạ ở nhà họ Nguyễn vẫn luôn ngậm môi nín tiếng, nhưng không có nghĩa là cô không biết tức giận.

“Tớ định tặng cho Nguyễn Hương Thảo một món quà lớn.

” Nguyễn Tri Hạ ngừng lại một chút, hạ giọng xuống mấy phần: “Một món quà lớn mà lần đầu tiên trong cuộc đời cô ta bị người khác chửi rủa.

Gia cảnh của Thẩm Lệ vẫn tốt hơn một chút so với nhà họ Nguyễn, cô ấy đã muốn trừng trị Nguyễn Hương Thảo từ lâu rồi, nhưng Nguyễn Tri Hạ luôn không muốn cô làm như vậy.

Lần này Nguyễn Tri Hạ đích thân ra tay, cô cảm thấy cực kỳ kích thích: “Được rồi, tóm lại cậu có chuyện gì cần dùng đến tớ thì trực tiếp gọi điện thoại cho tớ.

Cửa phòng sách bị đẩy ra.

Thời Dũng cầm máy tính bảng bước vào, đặt lên bàn làm việc: “Cậu chủ, cô chủ đã xin lỗi Nguyễn Hương Thảo trên facebook rồi.

Tư Mộ Hàn đang xử lý công việc, mặc dù bây giờ anh không chính thức tiếp nhận Tập đoàn nhà họ Tư, nhưng sau lưng anh cũng có sản nghiệp của chính mình.

Anh ngẩng đầu nhìn lên máy tính bảng một cái, Thời Dũng mở bài đăng đó ra.

Chỉ liếc nhìn một chút, anh liền cúi đầu lần nữa, giọng nói bình tĩnh: “Cũng không chỉ danh điểm họ, tại sao lại nói cô ấy đang xin lỗi Nguyễn Hương Thảo?”

“Cậu chủ, ý của anh là…” Ấn tượng của Thời Dũng với Nguyễn Tri Hạ chính là dừng lại ở mức “tướng mạo không khiến người ta vừa ý”, “phản ứng chậm chạp”, bởi vậy khi nhìn thấy bài đăng này cũng không nghĩ sâu xa.

“Không cần nhúng tay vào, có tiến triển nói cho tôi biết là được.