Thời Dũng khẽ gật đầu, lên tiếng hỏi ý kiến của anh: “Cậu chủ, trên mạng có tin tức liên quan đến cô chủ, phải xử lý thế nào?”

Tư Mộ Hàn nghĩ đến lời nói trước đó của Nguyễn Tri Hạ, nhếch môi, lộ ra nụ cười không chút ấm áp, giọng nói lạnh nhạt: “Liên quan gì đến tôi? Muốn giúp cô ấy, cũng phải xem người ta có muốn để cậu giúp không chứ!”

Tư Mộ Hàn nói xong liền đi thẳng đến phòng sách.

Thời Dũng nhìn bóng lưng của anh ta, chậm chạp phát hiện ra, tiếng “chứ” cuối cùng của cậu chủ dường như mang theo chút ý tức giận?

Nguyễn Tri Hạ không có ý định để ý đến những tin tức đó.

Tại sao bỗng dưng Nguyễn Hương Thảo lại làm như vậy, cô không biết, cũng không có ý định suy đoán.

Cô chỉ biết là, Thẩm Lệ đã biết cô thay Nguyễn Hương Thảo gả vào nhà họ Tư, tiếp theo, Thẩm Lệ có thể sẽ trực tiếp xé xác cô.

Cho dù biết Thẩm Lệ rất muốn xé xác cô, cô cũng vẫn phải đi gặp Thẩm Lệ.

Hai người hẹn nhau ở một quán café khá vắng vẻ.

Dù sao bây giờ Thẩm Lệ cũng là một diễn viên nhỏ có khoảng bảy tám trăm người hâm mộ trên facebook, ở chỗ đông người cũng lo lắng sẽ bị người khác nhận ra.

Lúc cô đến quán café, Thẩm Lệ đã tới rồi.

Thẩm Lệ đeo khẩu trang, mái tóc dài buộc đuôi ngựa, mặc một chiếc áo lông vũ màu trắng vô cùng phổ biến, cả người nhìn có vẻ sạch sẽ gọn gàng, thêm vào đó là tướng mạo vốn không tầm thường, đến mức liên tục có người nhìn về phía cô ấy.

Từ khi đi học, Thẩm Lệ đã như vậy.

Đi đến chỗ nào cũng sẽ trở thành tiêu điểm, có thể rất dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác.

Nguyễn Tri Hạ ngồi xuống phía đối diện cô ấy, trong giọng nói mang theo chút áy náy: “Để cậu chờ lâu rồi.

Thẩm Lệ khoanh tay dựa lên ghế sofa, liếc mắt nhìn cô, sau đó mới từ từ nói: “Cậu là cô chủ nhà họ Tư, người tầm thường như tớ đợi cậu là phải rồi.

Nguyễn Tri Hạ: “…”

Thẩm Lệ thấy Nguyễn Tri Hạ không nói gì, không nhịn được lại thốt ra lời độc địa.

Cô ấy tiện tay tháo khẩu trang vứt sang một bên, tức giận nói: “Bà mẹ đó của cậu như bị người ta cưỡi lên đầu vậy, cưng chiều con gái của người khác lên tận trời, chẳng quan tâm hỏi han đến con gái ruột là cậu, chưa từng nghĩ cho cậu, tớ đã bảo cậu cẩn thận một chút, bây giờ thì hay rồi, bị bẫy phải gả vào nhà họ Tư!”

Thẩm Lệ nói xong, cầm cốc nước ở bên cạnh lên tu một hơi hết sạch.

Nguyễn Tri Hạ đẩy chiếc kính trên sống mũi lên, nhắc nhở cô ấy: “Cậu uống từ từ thôi.

Thẩm Lệ trợn mắt nhìn cô: “Người nhà họ Tư có làm khó cậu không?”

“Không, người nhà họ Tư… vẫn khá tốt.

” Ngoại trừ “Tư Gia Thành” luôn “âm hồn không tan” cứ bám lấy cô, những người khác đều coi như là ổn thỏa.

Thẩm Lệ nghĩ đến việc chính, sắc mặt nghiêm lại: “Cậu biết vì sao Nguyễn Hương Thảo muốn mua đăng bài trên mạng, nói cậu cướp chồng sắp cưới của cô ta không?”

“Sao cậu biết bài đăng do Nguyễn Hương Thảo mua?” Nguyễn Tri Hạ đang rót nước cho cô ấy liền dừng lại.

Thẩm Lệ nhìn cô giống như nhìn kẻ khờ khạo: “Với tình cảnh bây giờ của cậu, ai còn muốn hao tâm tổn sức định hất nước bẩn lên người cậu chứ, còn không phải là vì muốn tranh giành lợi lộc.

“Tranh giành lợi lộc?” Nguyễn Tri Hạ thật sự nghĩ không ra, vì sao Nguyễn Hương Thảo phải làm chuyện này.

Thẩm Lệ cười lạnh lùng nói: “Trước khi lên máy bay, tớ đã bảo bạn làm phóng viên nghe ngóng thử, Nguyễn Hương Thảo làm như vậy, chẳng qua là muốn quang minh chính đại ở bên cạnh Thẩm Sơ Hoàng, còn cô ta vừa hay thiếu một miếng đá lót đường là cậu.

Nghe Thẩm Lệ nói như vậy, Nguyễn Tri Hạ bỗng ngộ ra.

Mặc dù nhà họ Tư không để ý người được gả đến có phải là Nguyễn Hương Thảo hay không, nhưng nhà họ Tư có sức ảnh hưởng tuyệt đối ở thành phố Hà Dương, đến mức không ai dám tùy tiện ở bên cạnh Nguyễn Hương Thảo.

Lúc này, Nguyễn Hương Thảo cần phải thoát khỏi thân phận vợ sắp cưới của Tư Mộ Hàn.

Bởi vậy cô ta liền mua bài đăng trên facebook, giẫm Nguyễn Tri Hạ ở dưới chân hất nước bẩn,còn mình trở thành một người chị hiền lành.

Nguyễn Tri Hạ mím môi, nói: “Ngẫm lại thì cũng khá hay.