Tiếng xe gầm rú trên con đường rộng lớn, vắng lặng như tiếng rít của quỷ dữ. Hàn Thiên Khánh khuôn mặt không có chút cảm xúc, một tay nắm vô lăng một cách hờ hững, tay còn lại tựa lên cửa kính, anh khẽ đưa đôi mắt vô hồn của mình liếc nhìn cảnh vật xung quanh. 

Ngay thời khắc này, anh đẹp một cách bức người, khó dùng mọi ngôn từ để diễn tả. Tuệ Nghi ngồi ở ghế phụ lái bên cạnh, lén lút chốc chốc lại trộm nhìn anh. Không khí trong xe thật u ám và ma mị, có thể nghe rõ tiếng hơi thở đều đều của hai người.

Cô và anh mỗi người đều theo đuổi một suy nghĩ riêng trong đầu, bỗng Hàn Thiên Khánh quay sang lạnh lùng hỏi Tuệ Nghi nhưng trong đó lại có một chút gì đó gọi là quan tâm.

- Chân sao rồi? 

- Hả? - Tuệ Nghi nghe không rõ hỏi lại anh.

-..........- Hàn Thiên Khánh không trả lời cô.

- À...Hết đau rồi, cảm ơn anh - Tuệ Nghi nhìn anh mỉm cười tít mắt lại.

Hàn Thiên Khánh không nói gì, lại tiếp tục lái xe. Anh đạp ga cho xe chạy nhanh hơn nữa, người đi đường chỉ thấy một vệt đen vụt qua với vận tốc chóng mặt. Đoàn siêu xe phía sau cũng tăng tốc đuổi theo xe anh.

Cuối cùng dừng trước biệt thự riêng của Hàn Thiên Khánh, cánh cổng to lớn bằng bạch kim đã mở sẵn từ khi nào. Bên trong là một bữa tiệc quy mô nhỏ dùng cho gia đình và bạn bè được chuẩn bị kĩ lưỡng. 

Không trang trí quá rườm rà nhưng bữa tiệc vẫn toát lên được vẻ sang trọng, lộng lẫy nhưng vô cùng ấm cúng. Loài hoa chủ đạo vẫn là hoa lưu ly, bên cạnh là những cây nến trắng và rất nhiều loại rượu nổi tiếng khác nhau.

Trên chiếc bàn dài được phủ lụa trắng, những món ăn vô cùng đặc sắc và tinh tế bày ra la liệt, tùy theo khẩu vị của khách mời.

Hàn Thiên Khánh đánh tay lái cho xe chạy vào gara, còn đoàn siêu xe kia thì lần lượt đỗ ngoài khoảng sân rộng lớn. Từ trên xe, Tuệ Nghi và anh mở cửa bước ra trong ánh mắt ngưỡng một của mọi người, quả không hổ danh là trai tài gái sắc. 

Thấy Hàn lão gia và Hàn phu nhân đang nhìn về phía mình, anh khẽ co tay lên ý muốn Tuệ Nghi khoác vào. May mà đã có kinh nghiệm trong lần trước nên lần này cô hiểu được, đưa bàn tay trắng nõn nà đặt vào tay anh. Hai người bước đi rất chậm rãi vì anh sợ cô lại ngã lần nữa.

Tràng vỗ tay của mọi người lại vang lên giòn giã, anh và cô ngồi xuống chiếc ghế cạnh Hàn lão gia và Viên lão gia, bữa tiệc bắt đầu diễn ra trong không khí không mấy náo nhiệt vì cả Hàn Thiên Khánh và ba anh đều rất ghét nơi đông người và ồn ào.

Giữa bữa ăn, Hàn Thiên Khánh và Tuệ Nghi đứng lên đi chúc rượu mọi người và nhận lại lời chúc phúc từ họ. Do đau chân vì đi giày cao gót không quen nên Tuệ Nghi đã đi thay giày trước, để lại một mình Hàn Thiên Khánh ở lại.

Anh ngoài mặt vui vẻ, trầm lặng nhưng trong lòng thì như đang có một đợt sóng dữ dội trào dâng. Từng lời chúc như cứa sâu vào trong tim anh, cuộc hôn nhân này là gì cơ chứ? - Đối với anh nó chỉ là một cuộc hôn nhân chính trị, đơn thuần là như vậy, không hơn không kém.

Lần này đến lượt Cao Duy Anh chúc, cũng đúng lúc Tuệ Nghi thay xong giày, cô đến đứng bên cạnh Hàn Thiên Khánh mỉm cười. May mà có cô phục vụ dễ thương giúp chứ không chắc cô lạc ở trong đấy luôn quá! - Nhà gì mà to như cái mê cung ý!

- Chúc hai người trăm năm hạnh phúc. Bách niên giai lão, trọn đời bên nhau - Cao Duy Anh chua xót nhìn hai người khoác tay nhau tình cảm mà anh không chịu nổi.

- Em cảm ơn! / Cảm ơn! - Hàn Thiên Khánh và Tuệ Nghi đồng thanh.

Đang định trở về chỗ ngồi thì anh đã bị Cao Duy Anh kéo lại thì thầm, nhìn vào rất thân nhưng thật ra là một lời hăm dọa đích thực.

- Nghe này, tớ chưa bao giờ dám cảnh cáo cậu nhưng hôm nay thì tớ sẽ làm điều đó. Cậu biết rõ là tớ rất thích Tuệ Nghi, tớ muốn có được cô ấy nhưng không thể. Vì vậy hãy đối xử với cô ấy thật tốt, đừng bao giờ làm cô ấy khóc hay đau lòng. Nếu không tớ e rằng tớ sẽ không nể mặt cậu mà cướp cô ấy đi đâu. Nhớ lấy! 

Nói xong, Cao Duy Anh bỏ tay đang khoác trên vai Hàn Thiên Khánh ra sau đó phủi phủi áo cho anh, nhìn anh cười rất kịch - một nụ cười đau khổ hòa lẫn với ham muốn và đểu cáng. 

Hàn Thiên Khánh không nói gì, quay lại trở về chỗ ngồi. Anh không mảy may gì đến lời mà Cao Duy Anh vừa nói, nếu cậu ta yêu Tuệ Nghi và có năng lực làm được thật thì việc như hôm nay đã không xảy ra.

Sau bữa ăn, tất cả khách mời đều đang đứng lại bàn tán về một việc gì đó. Hầu như Hàn Thiên Khánh chỉ mời người trong nhà và một số đối tác làm ăn quan trọng. Còn bạn bè ư? - Hàn Thiên Khánh anh không có, kể cả Cao Duy Anh - người bạn thân nhất từ trước đến giờ nhưng chỉ vì một người phụ nữ mà trở mặt rất nhanh. Chắc Cao Duy Anh rất giỏi rán bánh vì anh trở mặt đúng lúc quá mà!

Đột nhiên tiếng đàn guitar vang lên trong trẻo và trầm ấm. Lúc nhanh lúc chậm, lúc trầm lúc bổng, những dây đàn rung lên tạo ra âm thanh nghe thật say đắm lòng người. Mọi ánh mắt đều hướng về cô gái ấy - Một cô gái rực rỡ nhất hôm nay đang ôm cây đàn trong lòng nhìn rất nghệ, những ngón tay thoăn thoắt di chuyển trên cần đàn - Không ai khác đó chính là Tuệ Nghi.

Cây đàn mà cô ôm trong lòng là món quà cưới giá trị nhất mà cô nhận được và cũng là của Hàn lão gia tặng cho. Cây đàn được sản xuất độc quyền do ông đặt làm riêng cho cô, ngoài vóc dáng quen thuộc và vật liệu cực quý hiếm để làm nên cây đàn này, trên hộp đàn còn có khắc tên cô kèm theo những viên kim cương lấp lánh.

Dây đàn cũng được làm rất tinh vi và cao cấp. Ước tính giá trị của cả cây đàn cũng phải lên đến gần 50 triệu đô chứ chẳng đùa, đúng thật là Hàn lão gia nói là làm. Ông từng hứa sẽ mua cho Tuệ Nghi một cây đàn khác còn đẹp hơn cây đàn hôm nọ ở trung tâm thương mại. Đúng thật cây đàn này có giá trị khiến người khác phải rùng mình khi biết đến, là cây đàn lí tưởng trong mơ của bao người say mê âm nhạc và đặc biệt là đàn guitar.

......................

Sau đoạn nhạc dạo đầu, Tuệ Nghi bắt đầu cất giọng hát vàng của mình khiến cho người nghe phải đắm chìm trong một biển cảm xúc. Hàn lão gia và Hàn Thiên Khánh nhìn cô không khỏi ngạc nhiên, một cô gái nhỏ nhắn như thế lại có một giọng hát nội lực, truyền cảm nhưng lại rất nhẹ nhàng đến mức đi vào lòng người từ câu hát đầu tiên.

Tiếng nhạc vừa dứt, một tràng vỗ tay to dã man con ngan vang lên kèm theo những tiếng hò hét của khách mời. Ai cũng tươi cười nhìn cô thầm ngưỡng mộ. Hàn Thiên Khánh chẳng nói chẳng rằng, cũng chẳng vỗ tay nhưng sau lần biểu diễn bất ngờ này thì vị trí của cô ở trong lòng anh đã có một bước tiến thay đổi mà chính anh cũng không hề nhận ra.

Một lúc lâu sau thì bữa tiệc kết thúc, trong kí ức của khách mời kể cả trong nước lẫn ngoài nước đều rất quý mến cô và có một cảm nhận riêng của mình về cô.