Khi anh nói, anh nhìn cô. Đôi má ửng hồng của cô thật không ra làm sao, đôi môi anh nhếch lên.

Rõ ràng là không có sự thư thái, nhưng anh lại không hề có cảm giác bực bội.

Bùi Thất Thất ờ một tiếng rồi đi tìm bộ ga giường màu xám, sau khi trải xong, Đường Dục vẫn tập trung vào công việc, cô có chút ngượng ngùng: “Vậy tôi, đi ngủ trước nhé?”

Thật sự đến giờ cô vẫn chưa rõ, tại sao hôm nay anh lại đến.

Cô đợi lúc lâu, anh vẫn không lên tiếng, cô cẩn thận trèo lên giường, đắp chăn rồi nằm xuống.

Chắc hẳn là do đến tháng, nên bụng hơi khó chịu, trở mình liên tục vẫn không ngủ được.

Nhưng có anh ở đây, cô không dám dậy…

Một lúc lâu, cô cũng mơ màng ngủ, cảm thấy đèn cũng tắt rồi, sau đó là một cơ thể ấm áp chui vào trong chăn…

Cơ thể anh dán vào lưng cô, một tay để ngang eo cô, hơn nữa còn từ từ tiến sát.

Bùi Thất Thất bừng tỉnh, thức giấc, cả người đều thấy không khỏe, cái bụng nhỏ vừa chướng vừa đau, mà tay anh to lớn lại quá đáng như vậy với cô.

Đối với Đường Dục, lúc này lại cảm thấy sao mà đúng lúc thế…

Vẻ đẹp của Bùi Thất Thất không chỉ là vẻ bề ngoài, cô còn có một thân hình hoàn hảo.

Lúc anh ôm, làn da mềm mại, vô cùng đẹp, ngay cả đến thánh nhân hẳn cũng sẽ phát cuồng.

Khuôn mặt anh vùi vào cái gáy bé nhỏ của cô, cô tắm rồi, có một mùi hương rất tinh khiết, đó là mùi hương cơ thể tự nhiên, thật khiến người ta thoải mái.

Khi môi anh chuyển từ lạnh đến nóng bỏng, Bùi Thất Thất khẽ kêu lên…

Đường Dục bật cười. Vô cùng vui vẻ!

Anh không phải là người đàn ông có kinh nghiệm phong phú, Bùi Thất Thất là cô gái đầu tiên của anh, nhưng bản năng tự nhiên của người đàn ông cũng đủ để anh nhanh chóng ra tay, chỉ cần nhẹ nhàng trêu chọc cô liền bị hạ gục rồi.

Bùi Thất Thất mạnh dạn tóm tay anh, anh dừng lại: “Sao vậy?”

Mặc dù địa điểm không đúng nhưng giọng điệu anh vẫn uy nghiêm như của cấp trên.

“Bụng tôi hơi đau…” cô thì thầm nói, giọng điệu có chút đáng thương.

Tay của Đường Dục không làm bừa nữa, cả người đều không động đậy.

Bùi Thất Thất cắn môi, không biết liệu có phải anh đang tức giận không?

Rất lâu sau, bàn tay to lớn của Đường Dục từ từ di chuyển đến cái bụng nhỏ của cô… Lòng bàn tay to ấm áp bao phủ lên, Bùi Thất Thất dễ chịu đến nỗi không nhịn được mà thở dài.

“Đây à?” Giọng anh có chút khàn khàn.

Cô ừ một tiếng, hôm nay thực sự cô quá mệt, không thể chống cự ý tốt của anh, và cũng không muốn chống cự.

Đường Dục di chuyển và để cô nằm trên một cánh tay của mình, anh nghiêng người sang một bên, mặt áp vào cạnh mặt cô, hơi nóng thở ra phả lên cổ cô.

Mặt Bùi Thất Thất hơi nóng, thật ra trong lòng cảm thấy đối với mối quan hệ của họ, như thế này không phải là quá thân mật sao?

Cô biết thân phận của mình, người đàn ông như Đường Dục không dễ gì mà động lòng, huống chi cô là do được mua về.

Trái tim bất an, luôn cảm thấy anh có mưu đồ, cho nên nhẹ nhàng nói: “Tôi ổn rồi.”

Các ngón tay Đường Dục khẽ dừng lại, sau đó, đôi môi ghét sát thì thầm vào tai cô: “Bùi Thất Thất, tôi vẫn chưa ổn… thế này đi, tôi giúp cô rồi, giờ đến lượt cô!”

Anh kéo bàn tay nhỏ bé của cô: “Chính là chỗ này đi!”

Bùi Thất Thất hiện giờ đang vô cùng đồng ý với những lời của Trần Tâm Khiết… Các nhà tư bản đều hút máu, Đường Dục không chỉ biết hút máu (trước đây, hự hự … sự cố…) mà còn vắt kiệt sức lao động của cô.

Cô bị nóng, giọng nói hạ thấp xuống nhỏ nhẹ: “Tôi không biết.”