Bùi Thất Thất ngước khuôn mặt nhỏ lên, hoang mang nhìn anh.

Không phải anh nói thứ sáu, thứ bảy mới đến sao?

Sao giờ anh đã xuất hiện ở đây rồi!

Nhưng Bùi Thất Thất… không dám hỏi, chỉ có thể nhìn anh một cách đáng thương như thế!

Đôi mắt nhỏ ướt át, vừa vô tội vừa đáng thương, chinh phục anh một cách triệt để.

Đường Dục thuận theo những khao khát bên trong mình, hai tay khóa chặt hai cánh tay trắng nõn của cô, ấn vào tường, sau đó cúi xuống hôn cô…

Trong miệng anh, còn phảng phất mùi rượu, xâm chiếm lấy toàn bộ thần kinh của cô.

Bùi Thất Thất cảm thấy hơi nóng, hơi chóng mặt...

Cô bất lực, bị hôn một cách thụ động, cơ thể cô giằng co theo bản năng.

Bị hôn cuồng nhiệt bởi người đàn ông gần như xa lạ, hơn nữa tiếp theo anh muốn làm cái gì cô hiển nhiên không rõ, nhưng ở một nơi như thế này, cô luôn có một áp lực không thể nói ra.

Cái đầu nhỏ bé run rẩy bất lực, khẽ phản kháng, nhưng đổi lại anh lại càng hôn nồng nhiệt hơn.

Vốn dĩ đã dán vào rất chặt rồi, nhưng anh vẫn dùng lực đè cô…

Bùi Thất Thất có chút sợ hãi… đôi mắt to của cô như một con thú nhỏ tội nghiệp.

Đường Dục cảm nhận được sự bất an của cô, tròng mắt anh mở to, nhìn cô.

Dưới ánh nhìn như vậy, cô gần như không thể thở được, chỉ có thể ngước đầu nhìn anh với sự bất lực, giọng nói vô cùng yếu đuối: “Đừng… ở đây.”

Dứt lời, cô cụp mắt xuống.

Trong cơn hạn hán, anh đã sớm buông bàn tay bé nhỏ của cô, cô hơi cúi nửa người, cụp mắt xuống, vẻ ngoài mong manh đó, thật khiến người ta vô cùng thương yêu.

Đường Dục nhìn cô đắm đuối một hồi, rồi bế cô lên.

Bùi Thất Thất kêu lên kinh ngạc, ngay lập tức ôm lấy cổ anh… cô sợ bị ngã.

Dáng vẻ cô như vậy khiến anh thật rung động, anh khẽ cười…

Cô sững sờ, ngẩn người nhìn anh, tóc vẫn còn ướt nhỏ nước tong tong, anh cũng vậy.

Cứ như thế, toàn thân hơi nước nằm lên giường đệm êm ái, bầu không khí nam tính ngang ngược phủ lên người cô.

Bùi Thất Thất ngăn lại nhưng bất lực, chỉ có thể chấp nhận.

Cô cảm thấy cơ thể rất lạ, rất lạ…

Bất giác, Đường Dục ngước đầu lên, giọng nói còn hơi khàn: “Cô, cái đó đến rồi?”

“Hả?”

Bùi Thất Thất có chút kinh ngạc mở tròn đôi mắt mơ hồ, nhìn vào mắt anh.

Đường Dục quay lật sang một bên, giọng nói lạnh lùng pha thêm chút khản khản: “Đi giải quyết đi!”

Bùi Thất Thất từ từ ngồi dậy, tấm trải giường bị nhuộm màu đỏ.

Cô ngây người nhìn… vậy vừa nãy anh ấy không thấy bẩn sao?

Kỳ thực Bùi Thất Thất không nghĩ về điều đó, một người đàn ông giống như Đường Dục, quả nhiên là thích như vậy!

Đường Dục thực sự là bị sốc… nói xong với cô, anh cũng xuống giường đánh răng.

Thật ra vẫn chưa thân đến mức đó, vốn dĩ anh cũng sẽ không thân mật, nhưng tối nay có chút rung động, chắc hẳn là do uống rượu mà ra.

Có tiếng nước trong phòng tắm, Bùi Thất Thất di chuyển cơ thể có chút mỏi mệt, ngồi dậy, túm túm tóc.

Đường Dục nhanh chóng đi ra, nhìn lên giường, bình thản nói: “Còn chưa động đậy à?”

Mặc dù là bình thản nhưng cũng có ý trách cứ, nhưng Bùi Thất Thất vẫn còn hơi sợ anh, cũng may là trong túi cô còn mấy miếng, nếu không tối nay không biết phải làm thế nào?

Xử lí xong, mặc bộ đồ ngủ, khi quay lại phòng ngủ, Đường Dục mặc áo choàng tắm, ngồi trên sofa với một chiếc máy tính xách tay, dường như đang xử lý công việc.

Bùi Thất Thất nhìn thấy vết đỏ, có chút bất lực.

Đang suy nghĩ, phía bên kia phát ra một giọng nói lạnh nhạt: “Thay ga giường, trong tủ có… tự tìm đi.”