"Anh rể..." An Du ngậm đầu ngón tay vào miệng, trong đôi mắt ngấn nước phản chiếu hình dáng của Hoắc Chi Tiêu.

Khi người đàn ông ở phủ soái bước ra, ai ai cũng đẹp trai phong độ, trong số đó Hoắc Chi Tiêu là người nổi bật nhất. An Du nhớ khi chị gái vừa mới gả cho Hoắc Chi Tiêu, cũng là người thích anh rể. Nhưng tại sao chỉ trong ba năm ngắn ngủi, An Hân lại trở nên điên dại tới nông nỗi này?

Tại sao Hoắc gia và An gia đều mong đợi cậu vụng trộm với anh rể?

An Du căng chặt eo, lại tàn nhẫn ngồi thụp xuống. Lần này ngắm chuẩn rồi mới ngồi, lỗ nhỏ của cậu bị cạ đến mức vừa đỏ vừa sưng, trước mắt như có một đóa hoa nở rộ, dưới háng nhầy nhụa một bãi. Ngay cả bản thân mình đang rên rỉ một cách xấu hổ đến nhường nào cậu còn chẳng quan tâm, chứ nói chi là vệt nước nhiễu nhệ dính ướt quần anh rể.

Độ ấm trong phòng dường như ngày càng nóng thêm, mùi hương ngọt ngào nồng đậm lan tỏa khắp ngóc ngách của căn phòng. An Du ngồi trên eo Hoắc Chi Tiêu, cặp mông cong múp bị chăn che hết phân nửa, nửa quả đào mượt mà còn lại đang nghiền ép trên đũng quần nhô cao kia, cặp đào căng mọng bị bóp cho nát nhừ.

Có lẽ là do đã bắn hết mấy lần, nên cậu thấy dễ chịu hơn nhiều, cắn đầu ngón tay, hỏi: "Anh rể, em với chị..." có những lời, hỏi cũng bằng thừa, bởi vì trong lòng cậu đã có câu trả lời.

Nhưng cậu vẫn muốn hỏi.

Hoắc Chi Tiêu véo eo nhỏ của An Du, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Còn muốn học thêm gì nữa không?" Cậu chần chừ trong chốc lát, sau đó lắc đầu.

"Sao thế?" "Vì anh là anh rể của em." An Du không dám nhìn vào mắt Hoắc Chi Tiêu, rủ đầu, hai bắp đùi phát run: "Em... em vẫn chưa phải là vợ kế của anh đâu."

Cậu hiểu lý lẽ. Hoắc Chi Tiêu giúp cậu, là vì Hoắc gia bỏ thuốc cậu.

Cậu không muốn Hoắc Chi Tiêu lại tiếp tục giúp cậu nữa, là vì không vượt qua được trở ngại trong lòng.

Luân lý đạo đức, công bằng chính trực. Bây giờ để hiểu rõ tác dụng của thuốc mà An Du đã không quan tâm đến mọi thứ, nếu vụng trộm với anh rể tới cùng, thì đó mới là vạn kiếp bất phục (không thể vãn hồi). Dù cho tất cả mọi người đều cho rằng bọn họ thông dâm, dù cho tất cả mọi người đều cho rằng bọn họ ngoại tình sau lưng chị gái... ít ra chỉ trong lòng cậu biết rõ, anh rể chưa từng làm chuyện gì có lỗi với trời đất.

Hoắc Chi Tiêu đột nhiên sờ vào lỗ nhỏ ướt nhão nhoẹt của cậu. An Du hoảng sợ, bám lấy vai anh rể, nín thở tập trung, đôi mắt khó lắm mới định thần được, nhưng giờ lại tan rã nữa rồi. Mồ hôi cậu nhỏ giọt, khóe môi phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào.

Có người vẫn cứ khăng khăng không hiểu quy củ, đúng lúc này có tiếng gõ cửa. Miệng huyệt của An Du đang mút chặt ngón tay người ta, chơi rất tận hứng, tiếng gõ cửa vang lên một hồi, trong nháy mắt khiến nội tâm dâm loạn của cậu chấn động kịch liệt. "Anh rể!" An Du càng sợ hãi, thì lỗ nhỏ càng ướt, cuối cùng tiếng nước ở dưới mông át đi tiếng nức nở nghẹn ngào.

Hoắc Chi Tiêu xoa xoa vỗ về miệng huyệt của cậu: "Đừng sợ, là người tới đưa nước ấm." Trước đó Hoắc Chi Tiêu căn dặn nhà ăn mang nước tới, bây giờ đã khiêng thùng nước ấm tới cho An Du tắm rửa. Cậu vùi khuôn mặt đỏ bừng vào lòng bàn tay, hãy còn từ chối: "Không cần, không cần mà!" Hoắc Chi Tiêu đã đứng dậy, tùy ý khoác hờ áo choàng trên đầu vai, đi ra ngoài sân——

Gió bắc gào thét, trong nháy mắt cuốn đi mùi hương thơm ngọt trên cơ thể người đàn ông. Người hầu khiêng nước thấp thỏm cúi đầu, không dám thở mạnh. Hoắc Chi Tiêu ung dung đi qua, vươn tay thử nước ấm: "Đã đun nóng bao nhiêu lần?" "Thưa ba...ba lần ạ."

"Mang vào đi." Hoắc Chi Tiêu nhợt nhạt nói: "Con mắt đừng có nhìn lung tung, nếu người nào dám nhìn..." Hoắc Chi Tiêu không nói tiếp câu sau, nhưng bọn người hầu cũng biết. Nếu đắc tội Cô gia của Phủ soái, thì cho dù bọn họ có mười cái mạng đi nữa, cũng không đền nổi.

Sân nhỏ nơi An Du sống có hai lối vào hai lối ra. Bình phòng ngăn cách phòng trong người hầu không thể vào, nhưng mùi hương dày đặc trong phòng, ai cũng có thể ngửi ra được đầu mối.

Nhưng chuyện này cho dù có truyền ra đi chăng nữa, cũng không coi là chuyện gì bê bối cả. An Hân sắp chết, An Du còn là vợ kế được Hoắc gia gật đầu khiêng vào cửa. Cậu trước sau gì cũng sẽ là người của Hoắc Chi Tiêu, dù sớm hay muộn, đối với con của vợ lẽ mà nói, thì cũng như nhau.

An Du nằm trên giường lấy cánh tay che mặt. Những người hầu đó tới gấp, mà đi cũng gấp, chỉ nghe thấy vài tiếng nước, trong phòng chỉ còn lại mình cậu.

Hoắc Chi Tiêu đẩy cửa bước vào, nhìn hương đốt gần hết, lại vươn tay thử nước ấm lần nữa: "A Du, nếu bây giờ không tắm, nước sẽ nguội mất." Cậu chui vào trong chăn núp, lờ đi lời khuyên răn của anh rể. Hoắc Chi Tiêu không để bụng tính trẻ con của An Du, bước đi qua, thẳng tay bế cậu lên, cởi đồ, thả vào trong nước ấm.

Vì nước nóng, nên An Du hít sâu một hơi, cảm giác ớn lạnh thấu xương nhanh chóng bốc hơi, thay vào đó là luồng nhiệt ấm nóng ào ạt. Mí mắt cậu dần nặng trĩu, dựa vào vai Hoắc Chi Tiêu, ngủ gà ngủ gật.

"Thuốc chính là như vậy." Tay Hoắc Chi Tiêu trượt xuống vòng eo hết sức nhỏ của An Du, "Qua rồi, cả người sẽ thấy mệt mỏi." "...ngủ đi, khi tỉnh dậy anh đưa em về nhà."

Đây là câu cuối cùng nghe được, trước khi An Du chìm vào giấc ngủ.

Hoắc Chi Tiêu tắm rửa cho cậu sạch sẽ từ trong ra ngoài, còn thay một bộ đồ mới, sau đó dùng áo choàng quấn lại, đặt lên giường, một mình đi sang phòng ngủ của An Hân.

Anh cưới An Hân, nên hiển nhiên trong phòng có quần áo và đồ dùng hằng ngày của anh. Sau khi thay đồ xong, Hoắc Chi Tiêu lại gặp phải An lão thái thái.

Lão tổ tiên của An gia nhìn Hoắc Chi Tiêu tha thiết: "Cô gia, A Du nhà chúng tôi tốt chứ?" Đáy mắt Hoắc Chi Tiêu chợt lạnh đi.

Tiếc là An lão thái thái mắt mờ, nên nhìn không ra: "Hương trong phòng là hương tốt, bà lão này đã phải trả một cái giá cao mới tìm được nó, mong Cậu không chê."

"An lão thái thái quá lời rồi."

Câu phản hồi không mặn không nhạt của Hoắc Chi Tiêu khiến An lão thái thái sốt ruột. An Du một ngày không trở thành người của Hoắc Chi Tiêu, thì sự giàu sang, phú quý của An gia bọn họ sẽ không được đảm bảo. Cho nên bà mới nảy ra ý định dùng hương để làm cho đứa cháu này của vợ lẽ mê man.

Kế hoạch ban đầu sẽ là gạo đã nấu thành cơm, tốt nhất là An Du mang thai đứa bé, cứ như vậy cho đến mai sau, cho dù cậu có bị người đàn ông của Hoắc gia khắc chết đi chăng nữa, thì An gia cũng có thể nương tựa vào đứa bé này để được trăm năm phú quý. An lão thái thái nhìn ra được, cái sinh mệnh hèn hạ này của An Du, thứ đáng tiền nhất, chính là cái bụng phình ra bất cứ lúc nào của cậu.

"A Du rất tốt." Hoắc Chi Tiêu quay lưng về phía An lão thái thái, giữa đầu lông mày hiện lên vẻ mất kiên nhẫn. Anh là người đã quen nhìn thấy mưa bơm bão đạn ở vùng biên, ghét nhất là những chuyện bẩn thỉu ở trong nhà. Nhưng An Du... không giống anh. Hoắc Chi Tiêu nghĩ tới đây, điều chỉnh lại cảm xúc: "Em ấy yếu ớt, sau này e là không thể thường xuyên qua lại."

An lão thái thái mừng rỡ khôn xiết: "Đó là đương nhiên, nếu A Du đã là người của Cậu, thì cũng nên hầu hạ Cậu, Cậu..." Hoắc Chi Tiêu lười nghe mấy lời vô vị của An lão thái thái, nện bước chân đi vào trong gió tuyết.

"Lão tổ tiên." Người hầu bên cạnh An lão thái thái dìu tay bà, "Nếu An tiểu thiếu gia thật sự mang thai con của Cô gia, bà trẻ Miêu há không phải sẽ tăng thêm thể diện sao ạ?" "Có thai thì sao chứ?" Lão thái thái khịt mũi, "Ngươi nhìn Hân Nhi nhà chúng ta đi, lúc gả vào không bệnh không họa, nhưng chỉ mới có ba năm! Đã trông như sắp chết... An Du rồi cũng sẽ như mẹ nó thôi, yếu đuối mong manh, nếu có thai thật, không cần người đàn ông của Hoắc gia khắc nó, thì nó cũng sẽ tự dày vò mình đến chết mà thôi."

"Nếu không có thai, thì Hoắc gia sẽ càng mang nợ với chúng ta, nếu có thai, thì Hoắc gia sẽ phải tôn kính chúng ta!" An lão thái thái bàn tính rất kỹ, An Du dù có sống hay chết, chỉ cần trở thành người của Hoắc Chi Tiêu, thì cả nhà An gia sẽ mãi thịnh vượng.

"Nhìn Cô gia trông có vẻ không dễ sống chung, cách của chúng ta e là cũng không giấu được hắn." An lão thái thái nhìn về hướng Hoắc Chi Tiêu rời đi xì một tiếng: "Ta khinh, hắn nhìn ra được thì thế nào? Dù sao thì hắn đã hại chết Hân Nhi nhà chúng ta." "Đúng là một kẻ thô lỗ, cứ chờ mà xem, nếu như vùng biên thái bình..."

Cách An lão thái thái và người hầu dần dần xa, Hoắc Chi Tiêu lại quay về phòng ngủ của An Du một lần nữa. Cậu vẫn đang ngủ, tình dục đã tiêu tan, trên khuôn mặt trắng bệch không có một chút huyết sắc. Hoắc Chi Tiêu dùng đầu ngón tay khảy nhẹ làn môi nóng mềm của An Du, đợi cơn gió tuyết ngoài cửa sổ dịu đi, anh bế ngang cậu lên, ngồi xe của Hoắc gia, trở về Phủ soái.

Đêm đã khuya, An Du đói bụng nên dậy. Cậu đau mỏi khắp người, ngọ nguậy bò ra, nhưng còn chưa nhổm dậy, đã bị một cánh tay vòng lấy eo ôm trở lại. Khác với thường ngày, An Du e rằng sẽ phải hoảng hốt nhảy dựng lên, nhưng hôm nay, do sự ấm áp này, nên cậu lại ngã trở về: "Anh rể."

"Sao biết là anh?" Hoắc Chi Tiêu cúi đầu. Hơi thở nóng hổi phả vào đôi gò má của An Du, làm cậu rụt cổ lại: "Mùi... mùi trên người anh rể, em nhớ được." Hoắc Chi Tiêu sửng sốt trong giây lát.

Bàn tay nhỏ nhắn của An Du đè lại tay đang vắt trên eo mình: "Anh rể, quần áo trên người em..." Cậu nhớ lúc ở An gia, quần đã bị Hoắc Chi Tiêu  lột đi mất, sau đó quần áo trên người cũng bị lôi kéo không ra hình ra dạng nữa. Nhưng hiện tại An Du đang mặc một chiếc áo sơ mi sạch sẽ không phải của mình, vạt áo rất dài, đến nỗi che luôn cả mông. Cậu không nên thấp thỏm thưởng thức niềm vui thích thầm kín xuất hiện ở trong lòng thế này, bèn hít một hơi thật sâu.

"Không muốn mặc đồ của anh rể hửm?" Hoắc Chi Tiêu cười nhẹ thành tiếng. Phỏng đoán đã được chứng minh, mặt An Du đỏ bừng, giãy giụa ngồi dậy, muốn xuống giường, bụng hung hăng kêu rột rột. Cậu đói rồi.

"Anh đi lấy đồ cho em ăn." Hoắc Chi Tiêu không nhịn được cười, tiện tay vơ lấy chiếc áo khoác trên giá đồ khoác lên vai, chậm rãi đi ra ngoài cửa. An Du không có thành thật nằm trên giường, chờ anh rể cậu đi khuất, chân trần giẫm xuống thảm trải sàn, ôm cánh tay mình, vừa rùng mình, vừa quan sát căn phòng ngủ xa lạ này.

An Du biết, trước khi An Hân ngã bệnh, cũng đã ở đây. Trong phòng có dấu vết của người phụ nữ đã từng ở. Rất nhạt, đơn thuần chỉ ngừng lại ở mùi nước hoa không rõ cạnh bàn.

Cậu tưởng tượng được dáng vẻ chị gái xịt nước hoa ở trước gương trang điểm—— đầu tiên sẽ lắc lư cái chai nhỏ, sau đó lộ ra cổ tay trắng mảnh khảnh, xịt nhẹ một chút vào nơi đó —— nhẹ nhàng duyên dáng, cướp đi tâm hồn của người khác.

Anh rể biết đâu lại đứng ở nơi mà cậu đứng, nhìn thấy, ngửi thấy, và say mê. Lòng An Du dâng lên nỗi khó chịu không sao tả được, rũ đầu trở về giường, mũi chân đụng trúng tủ đầu giường. Cơn đau nhói ở dưới mũi chân như đang nhắc nhở cậu, phần tình cảm này đã gần như vượt giới hạn rồi.

An Du ôm đầu gối thở phù phù một lát, cánh tay dò ra khỏi chăn. Trong đêm khuya thanh vắng, ngăn tủ đầu giường bị mở ra, kêu thành tiếng ken két. Ngay sau đó, giống như trả thù cho cái sự to gan của cậu, vài bộ đồ ngủ của phụ nữ đổ xô rơi xuống, có bộ còn vướng trên cổ tay cậu, có vài bộ còn rơi xuống cả thảm trải sàn.

An Du như bị sét đánh. Những bộ quần áo này không phải có ai đó cố ý đặt vào trong, mà vốn dĩ nó đã ở bên trong rồi. Chủ nhân của chúng đang triền miên trên giường bệnh kia kìa, đã quên mất sự tồn tại của chúng từ lâu rồi.

Chỉ có cậu là người không nên tồn tại. Vợ kế, cậu chỉ là người thay thế cho chị.

An Du quỳ trên thảm trải sàn, ngậm nước mắt xếp đồ ngủ của An Hân lại, cất trở về. Cậu biết, bất kể có lừa mình dối người như thế nào đi nữa, thì cậu vẫn chỉ mãi là vụng trộm với anh rể mà thôi.

"A Du?" Có lẽ là gió tuyết ngoài cửa sổ quá to, An Du thế mà lại không nghe thấy tiếng bước chân của Hoắc Chi Tiêu. Cậu gấp rút xoay người, lưng dính vào tủ đầu giường lạnh buốt: "Anh...anh rể..."

Hoắc Chi Tiêu bưng chén cháo trắng đứng cạnh giường. Dưới ánh trăng, mặt mày người đàn ông vốn lạnh lùng, nhưng lại có thêm vài phần dịu dàng như nước. Còn An Du vẫn ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất, giữa đôi chân thon dài, có ánh trăng trắng bạc chảy qua. Hoắc Chi Tiêu cảm thấy trong phòng lại nóng thêm, anh sắp tan thành nước sông mùa xuân rồi.

"Sao lại ngồi dưới đất thế?" Hoắc Chi Tiêu đặt cháo lên tủ đầu giường, nắm lấy bàn tay lạnh buốt của An Du. Cậu chỉ lo anh rể nhìn ra manh mối, cắn môi dưới không dám nói gì.

Đồng tử Hoắc Chi Tiêu hơi co rút, đồng thời dùng lực mạnh ở tay, bế An Du lên giường, tiếp đó quay người, trông như đang cúi người bưng chén cháo, nhưng thực ra, đầu gối đẩy tủ đầu giường, âm thầm đóng chặt ngăn kéo không để lại dấu vết gì.