Nghĩ tới đây, trong mắt An Du long lanh ánh nước. Vụng trộm, chính là mờ ám, giống như thân phận trong tương lai của cậu, vợ kế.

Nhưng... nhưng đã có ai hỏi qua cậu có bằng lòng hay chưa?

An Du lùi về sau nửa bước, ngồi phịch xuống ghế, tay cầm lấy cái cốc mà rùng mình. Gió lạnh gào thét ngoài cửa sổ, bên trong lại tràn ngập sắc xuân phóng đãng vô tận.

Cậu nghe thấy anh rể đứng dậy, đi ra ngoài, nhẹ giọng dặn dò người hầu mang nước nóng, xấu hổ đến mức gần như rơi nước mắt. Ban ngày ban mặt mà phải cần nước, chờ một lát nữa e là ngay cả nhà ăn tập thể đều biết cậu vụng trộm với anh rể trong phòng mất! An Du muốn mắng người, nhưng lại hiểu ra chuyện này không hề liên quan gì tới Hoắc Chi Tiêu.

Thuốc là người Hoắc gia bỏ vào canh gà, An lão thái thái là người kêu bọn họ về phòng yêu đương vụng trộm. Hoắc Chi Tiêu có thể chịu đựng tới tận bây giờ không nói toạc ra chuyện đó, là đã hết tình nghĩa rồi.

"A Du." Hoắc Chi Tiêu quay trở lại. Anh gọi cậu, giọng điệu giống như năm đó khi gặp nhau ở trong sân, vẫn coi cậu như con nít.

An Du rủ đầu, cắn môi dưới, sắc hồng như say trên mặt đã lan xuống hõm cổ, dái tai tròn xinh xắn hệt như hạt lựu đỏ mọng. Cậu thì thầm: "Anh rể."

Hoắc Chi Tiêu rót cho cậu cốc trà, "Uống vào dù sao vẫn cảm thấy dễ chịu hơn." Thần sắc của An Du đỡ hơn đôi chút. Hoắc Chi Tiêu lại nói tiếp: "Nhưng chung quy thì vẫn phải..." Lời phía sau trở thành tiếng thở dài.

Tay An Du run rẩy, xém chút nữa không cầm nổi cốc trà. Anh rể nói là, trà lạnh có thể dằn xuống được tác dụng của thuốc, cậu không cảm thấy bản thân mất đi thần chí, dù bụng dưới nóng như lửa đốt, cả người vẫn có thể ngồi vững được tốt, trong lòng chợt nảy lên một tia hy vọng nhỏ nhặt: "Em không có thấy khó chịu nhiều."

Hoắc Chi Tiêu bật cười: "Em có hiểu khó chịu là gì không?"

An Du nghẹn lại. Cậu mới 17 tuổi, nếu không phải An Hân sắp chết, e là phải ở An gia tới năm 24 25 tuổi mới lấy chồng. Tất cả những chuyện sau này nên biết, đều là dì Miêu nói kỹ càng cho cậu nghe vào một đêm trước đó. Cậu sợ đến nỗi cả đêm không ngủ được, chỉ thấy quá xằng bậy.

Giờ đây Hoắc Chí Tiêu nhắc đến từ "khó chịu", cậu tự khắc hiểu.

Hoắc Chi Tiêu nhìn vẻ mặt của An Du, cũng đoán ra được đáp án: "A Du, thuốc của Hoắc gia sẽ không khiến em điên dại, chỉ sẽ khiến em cảm thấy tim như bị thiêu đốt." Nó sẽ nóng mãi nóng mãi, cho đến khi lý trí của con người hoàn toàn không còn nữa, sẽ trở thành tù binh suy đồi vì tình dục. Hoắc Chi Tiêu không thích cái mánh khóe bẩn thỉu này trong nhà, đương nhiên là anh đề phòng, nhưng lại quên nhắc nhở An Du.

Nói chung dù có nhắc nhở thì cũng vô ích. Đoạn thời gian Hoắc Chi Tiêu nán lại trong nhà, An Hân còn đang nằm trên giường, cho dù muốn bảo vệ cho An Du, cũng phải chú ý đến danh phận. Vì vậy cho nên, không thể nào tránh khỏi.

Hoắc Chi Tiêu đặt cốc trà xuống, ngón tay rũ xuống khẽ động đậy. An Du không rành thế sự, cho nên vẫn chưa nhận ra được gì. Nhưng cậu lại có thể phân biệt ra bản thân dường như đã động t/ình trong từng hơi thở, rất nông, giống như thủy triều lặng lẽ dâng trào.

Tuyết rơi rì rào ngoài cửa sổ. An Du hoảng sợ, khi đứng lên, hai chân mềm nhũn, xô vào cạnh bàn, được Hoắc Chi Tiêu đỡ lấy. Hoắc Chi Tiêu đột nhiên nhớ lại, khi mà anh thành hôn với An Hân, thì An Du vẫn đang đốt pháo ở ngoài phòng tân hôn của họ.

Đây là phong tục thời xưa, chỉ để ăn mừng. Đứa trẻ mới lớn cái gì cũng không biết, thế mà lại dám nằm bò trên bệ cửa sổ, cười hì hì nhìn vào trong. Lúc đó Hoắc Chi Tiêu còn tưởng rằng cậu là em gái của An Hân, cầm một nắm kẹo hỉ đưa qua. An Du hình như cũng chẳng nói gì, cầm lấy kẹo rồi bỏ chạy.

Nghĩ như vậy, hóa ra đã nhiều năm trôi qua rồi. Đứa bé con năm nào giờ đã sắp thành vợ kế của anh.

Trong lòng Hoắc Chi Tiêu khẽ run, tay đang đỡ An Du vòng sang ôm eo cậu dìu lấy: "Vào phòng đã." An Du muốn từ chối, nhưng cậu hiểu, chuyện đến nước này, cho dù cậu đuổi anh rể ra khỏi cửa, cũng sẽ chẳng ai tin là bọn họ trong sạch. Cho nên cậu cũng không nói gì, gắng gượng chống đỡ tới bên giường, ngã xuống đệm chăn, thở hổn hển.

Anh rể nói đúng. Thuốc nhà Hoắc gia sẽ không khiến người mất đi lý trí.

An Du nhìn rõ được hoa thạch lựu thêu trên tấm chăn, sờ vào gối đầu lạnh lẽo, cũng nghe thấy được cả tiếng bước chân không vội vã của anh rể.

Hoắc Chi Tiêu giúp cậu mở cửa sổ phòng, lại đốt hương trên bàn. An Du quay đầu sang, nhìn thấy đôi tay thon dài của anh rể đang chụm lại ánh lửa đỏ tươi, chiếu lên đầu ngón tay trắng lạnh dị thường, nhưng lại trông đặc biệt ưa nhìn.

Cậu bỗng dưng nhớ tới tiếng khóc thét điên dại của An Hân—— Đôi tay này đã nhuốm đầy máu, đã giết qua người.

Nhưng thế thì làm sao? An Du thích đôi bàn tay ấy.

Bụng dưới cuộn lên một tràn hơi nóng. cậu đã trở thành nhánh tuyết tan chảy dưới ánh nắng mùa xuân, nở thành một nụ hoa đong đầy nước mắt. Hoắc Chi Tiêu cởi áo khoác ra, tay đặt trên khuy áo của âu phục, chỉ chờ anh cởi nút.

An Du không mở miệng được. Cậu nắm chặt vạt áo, nước mắt không ngừng rơi.

Cậu nhớ An Hân, nhớ dì Miêu, nhớ rất nhiều rất nhiều người, cuối cùng mới nhớ đến bản thân mình. Lẽ nào trước khi chị mất, cậu sẽ phải vụng trộm với anh rể ư?

An Du nghĩ rồi lại nghĩ, trước mắt đột nhiên hạ xuống một bóng đen ấm áp. Hoắc Chi Tiêu che mắt cậu lại: "Cứ coi như không phải anh." Cả người cậu rung lên.

Hoắc Chi Tiêu ngồi ở mép giường, ôm cậu lên trước người, cẩn thận cởi thắt lưng, vừa kéo chăn qua, đắp lên đôi chân đang run rẩy của cậu: "Biết không?" "Không...không biết." An Du nức nở mở miệng. "Không biết cũng không sao." Hoắc Chi Tiêu cụp mắt, đầu mũi kề sát vào cái gáy non mịn của cậu, khàn giọng dỗ dành, "Anh rể dạy em."

Anh rể dạy cậu.

Lúc đầu, An Du vẫn không hiểu ý của câu này. Cậu là nam, cứ coi như là có thể sinh con được đi, nhưng cậu cũng tự tuốt được. Cậu không hiểu anh rể muốn dạy gì cho cậu, dù cho dương v/ật trắng mịn bị nắm lấy, cũng chỉ cắn răng ưỡn eo. Phải tuốt cho bắn ra, cậu nghĩ, bắn ra được là ổn thôi.

Cứ coi như là một giấc mơ đi, khi tỉnh dậy, Hoắc Chi Tiêu vẫn là anh rể của cậu, cậu vẫn là người vợ kế chưa xuất giá. Nhưng Hoắc Chi Tiêu tuốt vài lần, sau đó đầu ngón tay trượt theo gò mông lần mò đến lỗ huyệt nho nhỏ.

An Du chỉ thấy một luồng nhiệt nóng bỏng xộc thẳng xuống bụng dưới, hoảng hốt "Ưm" một tiếng, hoàn toàn quên mất mình đang vụng trộm, gọi "anh rể" không ngớt lời. Động tác tay của Hoắc Chi Tiêu hơi ngừng lại. Anh xốc chăn lên, xoay mình đè An Du dưới người, cau mày dạng hai chân thon dài sang hai bên, nhìn cái miệng nhỏ ẩm ướt kia hơi co bóp, hô hấp ngày càng dồn dập.

"Bé ngốc." Hoắc Chi Tiêu thấp giọng nói: "Cho em bao nhiêu thuốc, em cũng uống hết luôn à."

Vừa dứt lời, thì đã có một ít chất lỏng óng ánh chảy xuống đầu ngón tay anh.

An Du như bị sét đánh. Dường như dì Miêu có nói với cậu, phản ứng này, là...là...là gì?

Cậu không nhớ rõ, cũng chẳng có tâm trạng mà nghĩ tới, bởi vì lòng bàn tay của Hoắc Chi Tiêu đã sờ lên lỗ huyệt—— những vết chai sần sượt qua miệng nhỏ yếu ớt kia, mỗi lần nhấn xuống, đều sẽ có ánh nước rỉ ra. "Anh rể... anh rể." An Du ngây ngô lắc lắc đầu, mồ hôi tí tách chảy ướt hõm cổ. Trán Hoắc Chi Tiêu cũng đã rịn mồ hôi.

Chẳng những phải nhịn rất khó chịu, mà còn là vì giọng nói của An Du.

Anh rể. Hoắc Chi Tiêu không biết chỉ vì một cái danh xưng này mà đã khiến da đầu anh tê dại. Càng không ngờ rằng khi An Du động t/ình ở trên giường, giọng vừa ngọt lại mềm đến thế. Cậu như con rắn không xương, từng nhịp thở, quấn chặt lấy anh.

An Du đổ mồ hôi như mưa, bám víu lấy bả vai của anh rể, song song là bàn tay ở giữa hai chân đang run run nhè nhẹ. Muốn làm nữa, muốn... muốn phát tiết cái gì đó. Giữa lúc đang ngẩn ngơ, cậu lại nghe thấy tiếng của Hoắc Chi Tiêu.

Hoắc Chi Tiêu nói: "A Du, anh rể dạy em." Sau đó trước mắt cậu lóe lên một tia sáng. Cậu biết mình bắn rồi, nhưng vẫn chưa hết, vẫn còn dục vọng khác ở bụng dưới đang dâng trào.

Hoắc Chi Tiêu dùng ngón tay ướt nước nhầy nhụa thọc mở lỗ nhỏ mềm ướt, đầu ngón tay dè dặt moi móc bên trong lỗ thịt. Miệng huyệt mềm mại tự động mút nhẹ, hô hấp của An Du cũng càng thêm nặng nề. "Anh rể..." Cậu liều mạng kẹp chặt háng, trong đôi mắt trong veo như ánh trăng tràn ngập nỗi sợ hãi, "Em muốn... em muốn..." Hoắc Chi Tiêu hiển nhiên biết An Du muốn gì, rút ngón tay ra, tỉ mỉ ấn nhẹ: "Đừng sợ, có anh rể ở đây." "Nhưng em muốn..." Mặt cậu đỏ bừng, lẩm bẩm che lại bụng dưới. "Không phải." Hoắc Chi Tiêu cúi đầu, kề lên trán cậu: "Đừng nhịn, cứ ra thẳng vào tay anh rể là được."

Làm sao An Du có thể bằng lòng, cậu lắc đầu nguầy nguậy, nhưng lỗ nhỏ lại mút lấy ngón tay của Hoắc Chi Tiêu lần nữa. "Anh rể..." Cuối cùng cậu che lại bụng dưới. Hoắc Chi Tiêu ánh mắt tối sầm, ngón tay đột nhiên thọc sâu vào trong miệng thịt, một luồng nước ấm nóng bắn phụt ra ngoài.

An Du trợn mắt, ngã xuống giường, trong nháy mắt dưới mông dính đầy một bãi nước to bằng lòng bàn tay thấm ướt đệm giường. Trong phòng cũng bốc lên một mùi hương thoang thoảng. Hoắc Chi Tiêu thở gấp rút tay về, cầm lấy khăn tay lau sạch năm ngón, đứng dậy đi ra ngoài một chuyến. Hoắc Chi Tiêu mang theo hơi nước trở lại.

"Nước nóng vẫn chưa đun xong." Người đàn ông nghiêng người nói nhỏ vào tai cậu. An Du gian nan xoay đầu, hơi nóng khó khăn lắm mới dịu xuống, lại bởi vì một câu này của anh rể, mà bốc cháy hừng hực. cậu cuộn chặt hai chân trước mặt Hoắc Chi Tiêu, sắc hồng lan từ bụng dưới xuống bẹn đùi.

"Anh rể..." An Du đè xuống xấu hổ, dùng bàn tay nhỏ chảy mồ hôi giữ lại mu bàn tay của Hoắc Chi Tiêu. Hoắc Chi Tiêu hiểu ý, nhưng lại không giúp cậu, mà là đi đóng hết cửa sổ và cửa phòng lại, xong rồi mới quay lại bên giường. "A Du, em sẽ trách anh rể chứ?" Khi Hoắc Chi Tiêu ôm siết cậu vào trong ngực, đột nhiên hỏi, "Trách anh dạy em những chuyện thế này." An Du hiểu lý do, cho dù bị dục vọng làm cho mê man, nhưng vẫn lắc đầu như cũ: "Em không trách."

Không phải lỗi của anh rể, vì sao cậu phải trách anh rể chứ?

Nghe vậy, Hoắc Chi Tiêu hơi nhếch lên khóe môi, sau đó nhanh chóng mím lại. Trên người anh vẫn còn tây trang giày da, nhưng lại lột sạch quần của An Du, banh chân cậu ra, quặp vào eo anh. Cách một lớp vải quần, An Du vẫn bị bỏng cho mềm eo như cũ.

"Sau này anh rể cũng sẽ dạy em." Hoắc Chi Tiêu nhéo mông cậu. An Du nhìn trông gầy yếu, nhưng mông thì lại căng tròn, dưới động tác của Hoắc Chi Tiêu, trong phòng vang lên tiếng nước nho nhỏ. Anh thấy thú vị quá chừng, thậm chí lúc mẫn cảm nhất, lỗ nhỏ còn nhấm nháp được cả cái thứ gồ lên nóng hổi kia cách lớp vải quần, dù biết mình đang yêu đương vụng trộm, trong lòng tuy xấu hổ nhưng vẫn bị dục vọng khuấy đảo như cũ, dễ chịu đến mức chảy nước đầm đìa, làm ướt cả quần tây của anh rể.

"An Du, nâng mông lên đi em." Hoắc Chi Tiêu bợ mông của An Du, mạnh mẽ tách ra, nhẫn nại dạy cậu: "Làm những chuyện mà em cảm thấy sướng."

Sướng... trong nháy mắt, An Du nghĩ đến một chuyện.

Cậu hạ eo cương quyết ngồi xuống, huyệt nhỏ mềm mại chạm vào một cục bự sưng tấy dưới lớp quần, tựa hồ như đã nuốt được một chút.

An Du chỉ cảm thấy kẽ mông mình vừa ngứa vừa tê, cơn sóng tình khó cưỡng tràn đến. Lần này cậu đã không còn mơ màng nữa. Cậu biết mình chỉ cần lại được anh rể xoa xoa một chút, là sẽ sướng, sẽ dễ chịu đến mức chảy nước.