Ngô Chính không ngăn được sợ hãi, khẩn trương vắt kiệt chút ít chân nguyên vừa mới khôi phục giúp nàng điều hòa nội lưu.

Thế nhưng hắn lại phát hiện trong cơ thể nàng có một cỗ ngoại lực quái tính hoành hành, chân nguyên hắn đưa vào hết thảy đều bị đánh bật trở lại.

Hắn không cam lòng từ bỏ, cố chấp thử lại nhiều lần, nhưng kết quả vẫn tương đồng không có chuyển biến. 

“Mau nói, ngươi đã làm gì nàng?”

Ngô Chính quay lại, gắt gao nhìn lấy Thiên Nhu Thủy chất vấn.

Từ khi hắn đặt chân đến thế giới này, có thể nói đây là lần đầu tiên hắn không thể áp chế được xúc động, để hết thảy những cảm xúc tiêu cực luôn phải nén tận sâu đáy lòng giờ phút này được mặc sức phát tiết.

Một cổ sát khí khủng khiếp lấy Ngô Chính làm trung tâm mà phát tán bao trùm cả không gian bên trong gian phòng, sát khí quá đỗi sâu đậm như thể muốn ngưng thực thành huyết vụ, đến cả Thiên Nhu Thủy lúc này cũng không khỏi cảm thấy rùng rợn trong lòng.

“Rốt cuộc hắn đã giết bao nhiêu mạng người rồi...” Thiên Nhu Thủy thầm kinh hãi, bây giờ thì ả đã minh bạch Ngô Chính bằng cách nào lại đạt được thành tựu mà bao người đánh đổi cả đời cũng không làm được, trong khi tuổi đời hắn vẫn còn quá trẻ như vậy.

Tuy biết rằng sát khí chỉ có thể dọa người không thể giết người, nhưng Thiên Nhu Thủy không thể nào ngăn được cảm giác run sợ khi đối diện với gã thiếu niên này, thậm chí ẩn ẩn còn có cảm giác hối hận khi đắc tội với hắn.

Bất quá chẳng mấy chốc ả đã dần quen với việc hít thở trong bầu không khí chất chứa dày đặc sát khí này, ả nhanh chóng bình phục tâm tình, đối diện với hắn lạnh lùng nói:

“Không cần biết ta đã làm gì, ngươi chỉ việc làm tốt bổn phận của mình, ta tất nhiên sẽ giữ lời hứa chừa cho hai người các ngươi một con đường sống.”

Ngô Chính vẫn không thu lại sát tâm, nhìn lăm lăm Thiên Nhu Thủy như muốn phanh thây ả thành vạn đoạn, song hắn còn giữ được tỉnh táo, rất kiên nhẫn nói:

“Ta khuyên ngươi nên cân nhắc việc cứu lấy nàng, bằng không nếu để nàng xảy ra chuyện gì bất trắc, ta cam đoan kết cục của ngươi không chỉ đơn giản như là cái chết!”

Lúc này hắn không hề diễn xuất mà hoàn toàn là thành thật, Thiên Nhu Thủy cũng không ngây thơ cho rằng đây chỉ đơn thuần là lời uy hiếp.

“Nàng ta tất nhiên sẽ không xảy ra chuyện bất trắc, tuy nhiên... điều kiện tiên quyết vẫn phải phụ thuộc vào ngươi.”

Thiên Nhu Thủy tỏ ra bình thản nói.

“Ngươi muốn thứ này?”

Từ lúc nào không hay biết, trên tay Ngô Chính đã xuất hiện một tiểu bình, hình dáng và chất liệu thập phần tương đồng với tiểu bình trước đó Thiên Nhu Thủy đã lấy ra.

“Cho ngươi.”

Nói xong, hắn liền ném tiểu bình về phía Thiên Nhu Thủy như là đồ thừa thải vứt đi.

Ánh mắt Thiên Nhu Thủy trở nên sáng ngời, vung tay bắt lấy tiểu bình, khẽ lắc lư một chút liền biết được bên trong tiểu bình có chứa bảy khỏa đan dược, lại trút ra một khỏa đặt trên lòng bàn tay quan sát một hồi, không phát hiện được điểm đáng ngờ mới yên tâm.

Sát khí phát tán bên trong gian phòng vẫn không suy giảm, nhưng ả ta dường như đã không còn để tâm đến nó, lại quay sang Ngô Chính dò hỏi:

“Chỉ có bấy nhiêu đây?”

“Chỉ có bấy nhiêu!”

Ngô Chính không nghĩ ngợi liền đáp.

“Ngươi từ đâu có được loại đan dược này?”

Thiên Nhu Thủy thử truy vấn.

“Giết người phóng hỏa.”

Ngô Chính đáp.

“Giết người phóng hỏa!?” Thiên Nhu Thủy tất nhiên là hiểu được hàm ý câu nói này, ý tứ chính là: “Đồ vật của ta đều là cường thủ giết người mà đoạt lấy, nhưng vì giết quá nhiều người thế nên không còn nhớ rõ chủ nhân trước đây của đồ vật.”

Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống được viết bởi kieulao một trong những member của truyen cv. com, nếu bạn nhìn thấy được dòng này hãy truy cập và đọc truyện này ở website chính chủ như một sự tôn trọng dành cho tác giả!

Nhìn đoàn huyết vụ chung quanh người hắn do sát khí ngưng thực mà thành, Thiên Nhu Thủy muốn không tin lời này cũng thật khó, bất quá chỉ có bảy khỏa Tăng Nguyên Đan tất nhiên sẽ không thỏa mãn được ả.

“Ài, đáng tiếc...”

Thiên Nhu Thủy than ngắn thở dài, song lại quay sang nói với Ngô Chính:

“Ngươi yên tâm, tình nhân của ngươi sẽ không thể chết dễ dàng như vậy, tất nhiên việc sống có dễ dàng hơn hay không... còn phải tùy thuộc vào biểu hiện của ngươi.”

Nghe vậy, Ngô Chính có hơi chần chừ chốc lát mới thu hồi lại sát tâm của mình, hắn biết chỉ bấy nhiêu đó vẫn không thể thỏa mãn tham niệm của đối phương, trái lại tự thân từ giờ phút này trở đi phỏng chừng so với con rối cũng không mấy khác biệt.

Đây chính là nguyên nhân vì sao trước đó Thiếu Lâm tự rong ruổi truy bắt Đông Phương Bạch, bởi vì nàng chính là yếu điểm duy nhất của Ngô Chính.

Mắt thấy sát khí dần vơi đi, Thiên Nhu Thủy hài lòng mỉm cười, tiến đến ghé sát vào tai Ngô Chính nói:

“Ngoan ngoãn như vậy có phải tốt hơn không?”

Sắc mặt Ngô Chính trở nên lạnh băng, đôi đồng tử đen nhánh sâu thẳm không nhìn ra được nửa điểm cảm xúc, có vẻ hắn đã thích nghi với việc làm sao để trở thành con rối.

Không bận tậm đến hắn, Thiên Nhu Thủy lại tiến đến bên cạnh Đông Phương Bạch, chỉ thấy ả lấy ra một khỏa đan dược màu lục có kích thước bằng nửa đốt ngón tay, khẽ móm vào miệng Đông Phương Bạch.

Ngô Chính thấy thế cũng không ngăn cản, đối phương sẽ không ngu ngốc đến mức làm hại Đông Phương Bạch vào lúc này, bất quá hắn cũng không cho rằng khỏa đan dược màu lục kia là thứ gì đó tốt đẹp.

Quả nhiên không ngoài dự liệu, Thiên Nhu Thủy lại quay sang nói với hắn:

“Nàng phục dụng chính là Thi Tuyền Hoàn – một loại độc dược khiến người trúng phải luôn phải vùng vẫy giữa ranh giới sinh tử, cho đến khi cả tinh thần và thể xác đều bị hủy hoại. Trước lúc đó, mỗi bảy ngày phải cho người trúng độc tiếp tục phục dụng Thi Tuyền Hoàn, đây cũng là biện pháp duy nhất để duy trì sự sống.”

Nói đến đây, Thiên Nhu Thủy đột ngột dừng lại, chăm chú nhìn trông phản ứng của Ngô Chính sẽ thế nào, bất quá chỉ thấy hắn bất động thanh sắc, không hề tỏ ra xúc động như vừa rồi.

Thiên Nhu Thủy có hơi thất vọng, lại nhẹ giọng nói tiếp:

“Nếu muốn hóa giải loại độc dược này, phải cho người trúng độc phục dụng giải dược đúng vào ngày thứ bốn mươi chín, trước đó thì cho dù là tiên đan diệu dược cũng chỉ vô tác dụng mà thôi. Không quên nhắc cho ngươi, hôm nay đã là ngày thứ mười bốn, ngươi có hơn một tháng thời gian để cứu tình nhân của mình.”

Nói dứt lời, không đợi Ngô Chính có phản ứng, Thiên Nhu Thủy đã quay lưng ly khai, nhưng ngay khi vừa bước chân ra khỏi cửa, giọng nói của Ngô Chính từ trong phòng truyền ra:

“Đoạn thời gian kế tiếp, ngươi cũng nên bắt đầu lo lắng cho bản thân mình thì hơn.”

Nghe được lời này, cước bộ Thiên Nhu Thủy bỗng nhiên khựng lại đứng ngây người ra, dường như bị lời nói của Ngô Chính đả kích không nhẹ.

Nhưng rất nhanh liền phủ nhận không cho là đúng, Thiên Nhu Thủy tin rằng đây chỉ là trùng hợp mà thôi, ả cố gắng bình phục tâm tình, thật nhanh trở về nơi ở của mình.

Có những chuyện trên thế gian này rất ít người biết được, mà Ngô Chính thường là một trong số ít những người đó, bởi vì hắn không phải là người của thế giới này.

Thử hỏi vì sao Thiên Nhu Thủy lại thiết tha truy cầu Tăng Nguyên Đan như vậy, hơn nữa dù là người đang nắm thế chủ động nhưng vẫn không cố tình làm khó Ngô Chính!?

Đừng quên người tu luyện Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công mỗi ba mươi năm phải tiến hành cải lão hoàn đồng một lần, mà mỗi lần cải lão hoàn đồng như vậy phải mất đến ba mươi ngày, trong ba mươi ngày này sẽ tạm thời mất hết võ công, hơn nữa cần phải có ngoại lực để điều hòa kinh mạch.

Thiên Nhu Thủy cho Ngô Chính hơn ba mươi ngày để nán lại Xuân Cốc tìm cách thỉnh cầu giải dược từ ả cứu lấy Đông Phương Bạch, trong tay ả lại có thêm bảy khỏa Tăng Nguyên Đan hoàn toàn có thể thay thế phần “ngoại lực” nêu trên.

Liên hệ những điều này với nhau, Ngô Chính liền có thể suy ra động cơ của Thiên Nhu Thủy, hơn nữa cũng biết được đối phương phỏng chừng là có nỗi khổ mới làm như vậy.