Hắn tỏ ra ương ngạnh nói:

“Ta thực sự là mua được tiểu bình này từ các hàng quán bầy bán vật dụng thủ công trong một tòa thành, nào có nửa lời dối trá!? Nếu muốn giết ta cứ việc ra tay, hà cớ phải tìm một nguyên do bất hợp tình hợp lý như vậy!?”

Thiên Nhu Thủy nghe thế không khỏi ngẩn người trong chốc lát, tâm sinh nghi thầm nghĩ: “Tiểu tử này sao lại đần độn như vậy? Có thể nào hắn là đang đóng kịch cho ta xem?” 

Xưa nay Thiên Nhu Thủy không đi lại nhiều trên giang hồ nên không hề hay biết độ xảo quyệt của Ngô Chính sớm đã thành danh, có chăng chỉ là tìm hiểu chút ít thông tin về tung tích và hành vi gần đây của hắn mà thôi.

“Nếu bản tính thiên sinh của hắn thực sự đần độn như vậy thì sự tình liền trở nên đơn giản, bất quá nếu là cố tình đóng kịch... để ta xem ngươi còn diễn được bao lâu.” Thiên Nhu Thủy hừ lạnh trong lòng, song ngoài mặt lại tỏ ra không trách cứ, hòa hoãn nói:

“Ngươi bình tĩnh lại, là ta lời nói thiếu minh bạch khiến ngươi hiểu lầm.”

“Hừ, biết sai còn không mau tạ lỗi?”

Ngô Chính được nước lấn tới, cao giọng hùng hổ nói.

Bất quá Thiên Nhu Thủy lại không phải là đối tượng dễ lấn lướt như vậy, ả liền tỏ ra thiếu kiên nhẫn trầm giọng nói:

“Không thử nhìn một chút tình thế của ngươi bây giờ, có còn muốn ta tạ tội với ngươi?”

Ngô Chính nghe thế không khỏi thu lại tâm tình trêu đùa, tuy nhiên vẫn phải tiếp tục màn diễn xuất của mình, liền giả vờ hàm hậu gãi đầu, cười ngây ngô nói:

“Ta chỉ là nóng giận nhất thời mà thôi, xém nữa đã quên mất tính mạng đang nằm trong tay ngươi...”

Mắt thấy Thiên Nhu Thủy vẫn chăm chăm nhìn mình mà không nói lời nào, hắn bèn phải nói tiếp:

“Chẳng hay nếu ngươi không phải là muốn thu thập loại tiểu bình này, rốt cuộc là muốn đồ vật gì từ ta?”

Để tránh hắn lại nhân cơ hội giả ngốc, Thiên Nhu Thủy nhấc lên tiểu bình trút vào lòng bàn tay, trong tiểu bình còn lại duy nhất một khỏa đan dược rơi xuống nằm gọn.

Chỉ thấy khỏa đan dược này màu sắc vàng hườm, bề mặt đan dược nhẵn bóng, lại không hề toát ra hương vị đặc biệt nào, nhìn trông so với các loại hạ phẩm đan dược bình thường cũng không khác biệt là bao.

Ngô Chính vẫn tiếp tục giả ngây, chăm chú nhìn khỏa đan dược nói:

“Loại đồ vậy này... ta không có.”

“Thật vậy ư?”

Dường như lần này Thiên Nhu Thủy lại nhìn ra được điểm đáng ngờ, không phải là do Ngô Chính diễn xuất không đạt, mà là trực giác nói cho ả ta không thể tin tưởng vào cử chỉ và biểu cảm trên gương mặt hắn được.

“Là thật, mặc ta không quản tính mạng của mình, cũng không thể không quản tính mạng của giai nhân a.”

Ngô Chính thập phần khẳng định nói.

Kỳ thực các loại đan dược hối đoái từ trong thương thành hệ thống ngoại trừ Tiểu Hoàn Đan ra, tất cả đều đồng dạng không có điểm gì quá đặc biệt nổi trội, cho dù là hệ thống lừa hắn đem chút bùn đất nhồi thành hình cầu rồi nói là tiên đan diệu dược thì hắn cũng không thể phân biệt được, trừ phi là đích thân phục dụng.

Mặc dù trong lòng khả nghi nhưng Thiên Nhu Thủy tạm thời vẫn không thể tìm ra được sơ hở, càng là minh bạch Ngô Chính có thể đạt đến cảnh giới tông sư ở độ tuổi thiếu niên phỏng chừng tâm tính rất kiên cường, không thể dùng biện pháp bức cung để thăm dò hắn được.

“Trước đó ta phát hiện ngươi chịu nội thương rất nghiêm trọng, nếu không mất mười ngày nửa tháng điều dưỡng thì đừng hòng có thể đứng dậy, vậy mà bây giờ đã có thể đi lại như người bình thường, ngươi giải thích thế nào đây?”

Ánh mắt Thiên Nhu Thủy trở nên sắc bén, trầm tĩnh lắng tai nghe đối phương sẽ giải đáp như thế nào.

Tuy nói tông sư không thể đánh đồng với thường nhân về một số phương diện, nhưng có thể bình phục nhanh như vậy thì chỉ có loại động vật biến thái như Ngô Chính mới có thể làm được, mà nguyên do bên trong thì Thiên Nhu Thủy lại có nhận định rất đúng đắn.

Thứ nhất là công pháp hắn sở hữu có ưu thế thiên hoàn toàn về phương diện liệu thương và hồi phục, nhưng chỉ bấy nhiêu đây là không đủ, còn phải có tác động từ ngoại lực tỷ như... một loại đan dược trị thương thần kỳ nào đó chẳng hạn!? Mà đây cũng là nguyên do khả thi thứ hai.

Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống được viết bởi kieulao một trong những member của truyen cv. com, nếu bạn nhìn thấy được dòng này hãy truy cập và đọc truyện này ở website chính chủ như một sự tôn trọng dành cho tác giả!

Ngô Chính lúc này nghẹt họng trân trối nhất thời không biết nên vấn đáp thế nào, quả nhiên là hắn đã sơ suất ngoài ý muốn.

Bất quá rất nhanh hắn liền thích ứng, tìm đại một lý do nào đó không quá vô lý để ngụy biện:

“Ta cũng không biết nên giải thích như thế nào, nhưng từ nhỏ rất ít khi ta sinh bệnh, hơn nữa nhờ ưu điểm này, trong quá trình luyện công cũng thuận lợi hơn người khác, thậm chí còn có thể định thần rất lâu mà không bị ngắt quãng.”

“Thực ra ta cũng không hề hay biết những chuyện này, mãi cho đến sau này mới phát hiện được mình có điểm hơn người.”

Nói đến đây, Ngô Chính lại trưng ra bộ mặt hãnh diện, khoa trương đến mức tự cao tự đại. 

Phải biết thời điểm tốt nhất để luyện công thường thì vào ban đêm, mục đích không ngoài việc khắc chế phần nào tâm hỏa trong quá trình luyện công, võ giả nếu không muốn tẩu hỏa nhập ma thì thường chỉ luyện công vào thời điểm này và mỗi ngày chỉ có thể kiên trì trong một khoảng thời gian nhất định.

Bám vào nguyên lý này, Ngô Chính liền nhanh trí ngụy tạo một cái nguyên do, nói ngắn gọn là quy hết thảy vào thiên phú võ đạo của mình, dù sao thì thành tựu hắn đạt được vẫn nằm sờ sờ ra đó. 

Một tên thiếu niên tông sư đạt được thành tựu vô tiền khoáng hậu thốt ra những lời này, mặc dù Thiên Nhu Thủy rất chướng tai gai mắt nhưng cũng không thể phản biện lại được.

Thiên Nhu Thủy lúc này đã minh bạch đối phương khẩu chiến rất lợi hại, bản thân ả vốn dĩ không phải là đối thủ, hơn nữa lại không thể dùng cực hình để bức cung, trừ phi tất cả các biện pháp khác đều không đạt được hiệu quả như mong muốn.

Bất chợt, ả đứng dậy đi lướt qua mặt Ngô Chính, lại không thèm quay lưng nói:

“Đi theo ta.”

“Lại tỏ vẻ bí hiểm.” Ngô Chính trong lòng khinh thường, phân cảnh này hắn đã xem trên truyền hình nhiều đến phát chán rồi, song hắn vẫn rất ngoan ngoãn không làm trái lời.

Rất nhanh hai người đã đến phía trước một gian phòng, cửa phòng bị khóa lại bởi chiếc khóa sắc dày cộm, Thiên Nhu Thủy đơn giản mở khóa đẩy cửa đi vào, Ngô Chính cũng lẳng lặng theo sau.

Tiến vào bên trong, nội phòng bài trí thập phần giản đơn trống trải, chỉ đặt một vài vật dụng cần thiết thường ngày, nhưng lúc này Ngô Chính không có tâm tư chú ý đến những điều đó, từ khi trông thấy cửa phòng bị khóa lại, hắn đã sớm phỏng đoán được sự tình sẽ diễn ra kế tiếp, mà thường những phỏng đoán có căn cứ sẽ rất ít khi mắc phải sai lầm.

Giờ phút này, ập vào trong mắt hắn chính là đạo thân ảnh xinh đẹp của giai nhân đã thất lạc bấy lâu nay, thế nhưng thần sắc hắn không có vẻ gì là vui mừng, trái lại cảm giác thương tâm đã lấn át đi phần cảm xúc còn lại.

Trên chiếc giường đơn, thân thể Đông Phương Bạch tùy tiệu nằm bất động không nhúc nhích, đôi mắt nhắm nghiền chau mày, trên gương mặt trắng bệch kia biểu lộ sự thống khổ khó tả xiết kể cả khi đang hôn mê bất tỉnh, dường như nàng đang phải trải qua một cơn ác mộng nào đó rất đáng sợ.

Trông thấy cảnh này, Ngô Chính không thể bận tâm đối phó với Thiên Nhu Thủy nữa, liền nhanh chân tiến đến bên cạnh nắm lấy tay Đông Phương Bạch, khẽ vén lọn tóc rối.

Chợt hắn phát hiện đôi tay nàng vô cùng lạnh lẽo không còn hơi ấm, nội lưu chạy loạn khiến việc hô hấp của nàng trở nên khó khăn, thậm chí khí tức đã suy nhược đến cực điểm, tình trạng này đã đạt đến ngưỡng tồi tệ nhất mà hắn có thể tưởng tượng ra.

Ngô Chính không ngăn được sợ hãi, khẩn trương vắt kiệt chút ít chân nguyên vừa mới khôi phục giúp nàng điều hòa nội lưu.