Có hai người Vân Thiên Hà và Lam La U động thủ, đại đa số thủ vệ trong cốc còn chưa tỉnh lại đã hồn du địa phủ, đầu lìa khỏi thân, máu tươi rưới đỏ trên giường.
Cho dù có người bị kinh động, nhưng tại lúc bọn họ còn chưa có phản ứng gì, liền bị một kích lấy mạng.
Thực lực của đám thủ vệ trong cốc đối với Vân Thiên Hà và Lam La U mà nói, căn bản không đủ nhìn, chỉ duy nhất có một lão đầu tu vi Võ Thánh, tại lúc Lam La U tìm tới hắn đầu tiên, hắn tối đa cũng chỉ thốt được một tiếng trước khi chết đã bị Lam La U trực tiếp đẩy tới chỗ minh vương.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULLQuỷ Hạp rất rộng, đám thủ vệ trong cốc phải phân tán cách xa nhau, phân ra làm nhiều khu sinh hoạt. Mà mỗi một khu sinh hoạt đều do các lão ấu phụ nữ và trẻ em gầy gò trơ xương, quần áo rách rưới làm những công việc hạ nhân hỗn tạp.
Hiện tại đã tới lúc hừng đông, có một số địa phương vẫn còn đèn chiếu sáng, một số người dưới sự trông coi của các thủ vệ làm một ít tạp dịch. Đám thủ vệ này đều là người trực đêm, bọn họ cầm roi, diện mục dữ tợn quát tháo om sòm, nếu có người nào hơi chậm trễ, lập tức vung roi đánh đập tàn nhẫn, cho dù đó là tiểu hài tử hay lão nhân, không hề có chút phân biệt.
Những người này cho dù bị đánh đau cũng không phát ra một tiếng, trong ánh mắt bọn họ cũng không có hận ý, chỉ có tuyệt vọng, bọn họ ở chỗ này thực sự sống không bằng chết.
Thời điểm Vân Thiên Hà và Lam La U giết vào trong, cơ bản không phát ra động tĩnh gì, sau khi giải quyết đám thủ vệ trong phòng ốc, đi tới gần địa phương có đèn, tại lúc những hành vi khốn nạn của đám thủ vệ hiện ra trước mắt bọn họ, tức thì lửa giận trước nay chưa từng có bùng phát dữ dội.
Một tên thủ vệ vừa mới vung roi lên, còn chưa kịp làm động tác hạ xuống, đột nhiên toàn thân cứng đờ, ngay sau đó hắn cảm giác được thân thể hắn bị một cỗ hàn ý kinh khủng tập kích, liền lập tức mất đi tri giác, hắn ngay cả chính mình chết như thế nào cũng không biết.
Mà các lão nhân và tiểu hài tử nhìn thấy thủ vệ bị giết, thần sắc bọn họ chỉ là hơi kinh hãi, vẻ sợ hãi chợt lóe qua, sau đó nhanh chóng chết lặng, hình như thủ vệ bị giết chết, để cho bọn họ có chút lưu ý, căn bản không thể mang tới cho bọn họ bất cứ khiếp sợ gì lớn hơn. Trong lòng bọn họ đều nghĩ, chính mình chết đi có lẽ còn hơn sống trong cảnh địa ngục dày vò, điều này đã khiến cho trái tim đã sớm băng lãnh của bọn họ không nổi lên bất cứ gợn sóng nào.
Nhìn nhãn thần và biểu tình của những người này, Vân Thiên Hà thu hết trong mắt, cũng chỉ đành bất đắc dĩ thở dài, ngoại trừ một ít tiểu hài tử ngây thơ nhiều hơn một chút kinh hỉ và sợ hãi ra, tất cả đều một mảnh tịch mịch. Cho dù bọn họ có thể được cứu vớt, sợ rằng tâm linh tịch mịch kia sẽ không thể sống lại được nữa.
Những trưởng lão khác đều dẫn người vào trong cốc, ngoại trừ chấp hành nhiệm vụ của chính mình, đối với tình cảnh của những người bị nô dịch bên trong đau đớn không thôi, lại vừa phẫn nộ khó dừng, cho nên đại khai sát giới.
Thủ vệ trong cốc căn bản không cần tới Vân Thiên Hà động thủ, tất cả đều bị các trưởng lão trong cơn giận dữ điên cuồng giải quyết sạch sẽ, chỉ trong thời gian không tới một nén hương, mọi rác rưởi đã thanh lý xong.
Ô Lan và Xích Ma Đô giải cứu tộc nhân trong quáng động phía sau Quỷ Hạp, khi nhìn thấy tộc nhân chịu khổ nạn, thấy tràng cảnh giống như địa ngục nhân gian, hàm răng cắn chặt lại như bị cắn nát.
Từng quáng động đều tương đối sâu thẳm, bên trong có một cỗ khí tức tanh tưởi và âm hủ mười phần gay mũi, tất cả những người bị khổ dịch bên trong đều bị xiềng xích trói lại, gần tới mức chỉ còn da bọc xương, chết lặng giống như máy móc hình người nặng nề lao động chân tay, mà tại mấy góc quáng động có rất nhiều bộ xương khô trắng xóa.
- Cầm thú bắt nô lệ, còn để nô lệ ăn no lấy sức làm việc, thế nhưng đám người này còn không bằng cả cầm thú!
Ô Lan đối với tình cảnh này thực sự không nhẫn nhịn nổi, cắn răng oán hận mắng mỏ, một chưởng phá nát tất cả thi thể đám thủ vệ đã bị giết chết, nhưng vẫn không thể nào giải được oán hận trong lòng.
- Ô Lan trưởng lão, trước tiên chúng ta hãy cứu người ra ngoài đã!
Tâm tình Ngả Nhã Na cũng rất xấu, nhưng coi như giữ được bình tĩnh không loạn, nhắc nhở Ô Lan một câu, liền nhanh chóng đi trợ giúp những người bị khổ dịch mở xiềng xích.
Những người bị khổ dịch sau khi được mở xiềng xích ra, thần tình đều chết lặng, hơn nữa nhãn thần mỗi người chỉ còn vẻ ngây dại nhìn hai người, không nói lời nào, chỉ đứng yên một chỗ bất động.
- Chúng ta tới cứu các ngươi, vì sao các ngươi đều không nói lời nào nha?
Ô Lan thấy tình cảnh này, bắt đầu nghi hoặc, tất cả mọi người ở đây thực giống như những cái xác không hồn, phảng phất như linh hồn và ý thức đều đã mất đi, bất luận có la mắng thế nào, những người này đều dại ra, không chút phản ứng.
Ngả Nhã Na cũng thấy không thích hợp, vì vậy mở xiềng xích cho một lão giả tại chỗ sâu nhất trong huyệt động, nói:
- Ô Lan, trước tiên chúng ta dẫn bọn họ ra ngoài, nhìn xem các trưởng lão khác cứu người ra như thế nào!
Ô Lan bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là kéo theo những người thất thần chết lặng này rời khỏi huyệt động.
Mà khi rời khỏi huyệt động, đột nhiên có một lão giả gầy gò trơ xương đi bên cạnh Ô Lan, mở miệng nói:
- Trên người của ngươi có khí tức tổ tiên!
Rốt cuộc cũng nghe được tiếng nói của một người, lúc này Ô Lan kinh hỉ quá mức, vành mắt có chút đỏ lên, nói:
- Nếu bàn về tuổi tác, ta có thể coi như tổ tông của ngươi rồi, chúng ta đều có tổ tiên chung, cùng có tín ngưỡng chung, ngươi tên là gì, ngươi nói cho ta biết, vì sao bọn họ lại biến thành cái dạng này, tựa như cái xác không hồn?
Lúc này lão giả đột tách mái tóc che mặt ra, lộ không mặt giống như xương khô, nhưng trong ánh mắt hắn có mầu lam, cũng hiện lên một đạo quang mang mừng rỡ, thần sắc có chút kích động, cánh tay không ngừng run rẩy, đôi môi cũng run run, nửa ngày mới nói:
- Các ngươi đều là tiền bối bị nhốt trong Quỷ Cốc, chúng ta rốt cuộc đã đợi được ngày hôm nay rồi!
Ô Lan thấy lão giả kích động khó nhịn, thời điểm nói chuyện rất nhanh muốn tắc thở, thấy hắn đã suy yếu tới mức tận cùng, cộng thêm tâm tình ba động mãnh liệt, liền bị hôn mê bất tỉnh, rất nhanh không chống đỡ được, Ô Lan cả kinh, vận chuyển nội tức vào người hắn.
Sau nửa khắc, lão giả tỉnh lại, trong ánh mắt có chút tức giận, nhưng bị kích động mười phần bao phủ.
Ô Lan giúp hắn thông thuận khí tức, thấy lão giả đã hơi bình tĩnh lại, liền hỏi:
- Ngươi tên gì, là người bộ lạc nào?
Lão giả chậm rãi nói:
- Vãn bối gọi là Ô Đạt, thuộc về bộ lạc Ô Thác, tằng tổ phụ của ta năm xưa chạy ra khỏi Quỷ Cốc, mặc dù bị bắt giữ hành hạ tới chết, nhưng người vẫn chưa từng buông tha tâm nguyện giải cứu tộc nhân thoát khốn, đã giữ tín niệm này truyền thừa nhiều đời tới chúng ta, chúng ta trong phiến địa ngục này, vẻn vẹn dựa vào tín niệm này mà duy trì mạng nhỏ.
Ô Lan vừa nghe lời này, trong đôi mắt trào dâng lệ nóng, rốt cuộc không nhịn được tí tách rơi xuống, ôm lấy lão giả đau đớn khóc nức nở:
- Ngươi đúng là tằng tôn của nhị thúc Ô Thứ, người còn có hậu nhân sống sót, thật tốt quá, ta là cô tổ Ô Lan!
Ô Đạt nghe xong lời này, lúc này cũng lão lệ ngang dọc, hai người nhận thân nhau, lại cùng nhau khóc rống.
Bất quá dù sao Ô Lan cũng có tu vi rất cao, kích động rất nhanh qua đi, khôi phục lại bình tĩnh, cũng không quên chuyện chính, thuận miệng hỏi:
- Ô Đạt, vì sao tộc nhân trong cốc lại biến thành bộ dáng này? Mau nói cho ta biết!
Ô Đạt biết Ô Lan đang giúp hắn vận chuyển nội tức, để sinh cơ của hắn chậm rãi khôi phục lại, hơn nữa mệnh khiếu của hắn vừa rồi trong lúc bất tri bất giác cư nhiên được mở ra, năng lực thiên phú tự nhiên có thể sử dụng, lúc này tốc độ khôi phục nhanh hơn vài phần.
Đợi khi quang mang nhàn nhạt trên người tan đi, trạng thái tinh thần của Ô Đạt đã tốt hơn rất nhiều, lúc này mới hít sâu một hơi, nói:
- Nếu như cô tổ có thể ra sớm hơn một năm, như vậy bọn tiểu bối không phải chịu khổ sở tới mức như vậy, bọn họ đều vì bị bắt nuốt một loại dược vật nào đó. Chất tôn bởi vì có người che chở, lặng lẽ phân đi một ít dược lực, chất tôn chống đỡ được nửa năm, phần dược lực kia mới tiếp tục mất đi hơn phân nửa, cũng chậm rãi khôi phục thần trí!
- Bắt nuốt dược?
Ô Lan nói:
- Là thuốc gì, vì sao lại làm như vậy?
Ô Đạt nói:
- Loại dược vật này tên là gì, chất tôn không biết, nhưng tộc nhân sau khi bị bắt nuốt sẽ khiến cho bản thân dư thừa thể lực và tinh lực không gì sánh được, nhưng sẽ chậm rãi mất đi thần trí, chỉ cần thủ lĩnh thủ vệ thổi kèn lệnh, phàm là người có phục dụng qua đều bị khống chế, thậm chí có đôi khi bọn họ dùng kèn lệnh thổi lên khiến tộc nhân mất đi nhân tính, tàn sát lẫn nhau!
Nói tới đây, lão giả thở dốc một hồi, thần sắc có chút kích động, lại nói:
- Bất quá để ta vẫn không thể giải thích được chính là, tộc nhân sau khi nuốt dược vật đều được mở ra mệnh khiếu, sau khi thiên phú của bọn họ thức tỉnh, những người này đều bị biến mất không trở về, không biết sinh tử ra sao!
Thần sắc Ô Lan ngưng trọng, suy nghĩ hồi lâu nhưng cũng không rõ ngọn nguồn, dự định trước tiên xem xét phản ứng của những người bị bắt nuốt dược vật, sau đó tới hỏi Bạch Nương Tử, vì vậy liền mang theo Ô Đạt và những người còn lại tới trước cốc tập hợp.
Trong cốc, lúc này đã biến thành cảnh tượng một mảnh bận rộn.
Lúc này Ngả Nhã Na và Bạch Nương Tử hối hả ngược xuôi, tiến hành cứu giúp cho những người sắp bị de dọa tính mệnh.
Mấy trưởng lão Xích Ma Đô đều mang theo rất nhiều lương thực thực phẩm tới đây, trực tiếp lấy mấy nồi lớn bắt đầu nấu cháo.
Vân Thiên Hà dò xét xung quanh một phen, sau khi gặp Lam La U, Lam La U nói:
- Thiếu chủ, Niếp Ngôn từng nói toàn bộ mọi người ở đây ước chừng trên dưới một trăm năm mươi người, thế nhưng lão phu đã kiểm kê hai lần, chỉ có một trăm hai mươi người, những địa phương khác lão phu đã lục xoát qua, không biết còn chỗ nào khác ẩn giấu người!
- Con số của Niếp Ngôn hẳn là không chênh lệnh quá lớn!
Vân Thiên Hà suy nghĩ một chút, ngẩng đầu lên nói:
- Thiếu ba bốn mươi người, Lam trưởng lão có phát hiện ra hài cốt thi thể nào hay không?
Lam trưởng lão nói:
- Cũng có phát hiện ra ba bốn thi thể, thế nhưng con số này vẫn chênh lệch tương đối lớn!
Vân Thiên Hà cũng không rõ vì sao Niếp Ngôn nói trên dưới một trăm năm mươi người, hắn đảo mắt nhìn xung quanh, có ước chừng hơn một nửa si ngốc chết lặng, giống như cái xác không hồn. Trong mắt vô thần, tựa hồ như mất hồn phách, mà Bạch Nương Tử đã lần lượt xem qua từng người một, đều lắc đầu nhíu mày suy nghĩ.
Hiếu kỳ, Vân Thiên Hà bước tới bên cạnh Bạch Nương Tử, hỏi:
- Những người này vì sao lại biến thành như vậy?
Bạch Nương Tử oán hận nói:
- Thực sự là một đám cầm thú ghê tởm, bọn họ đã cho bọn họ nuốt một loại dược vật là "khiên hồn chung độc", loại chung độc này sẽ xâm phệ linh phách, không chỉ khiến cho họ mất đi thần trí, hơn nữa còn tà ác giống như dã thú, chỉ biết phệ huyết sát sinh, càng chủ yếu chính là, tinh phách của bọn họ đã bị phong tỏa, nếu như dưới tình huống thân thể bị hủy, rất có thể sẽ biến thành tà linh, hoặc là khôi lỗi phân thân!
Vân Thiên Hà nói:
- Như vậy loại phương pháp này ra sao?
Bạch Nương Tử nói:
- Ta cũng không biết được phương pháp này tại thế giới bên ngoài diễn biến thành cái dạng gì, bất quá trong đó cơ bản nhất là phương pháp dùng chung độc, và Quỷ vu tà ác của Cổ Vu tộc, nhưng phương diện biến hóa tà linh, cũng lại tương tự với Tà Ác U Sĩ của Linh tộc, có lẽ là hai phương thức tà ác dung hợp với nhau!