Mộng Ly hỏi:

- Thiên Hà, ngươi thực sự buông tha cho bọn họ?

Vân Thiên Hà liếc mắt nhìn thiếu niên, nói:

- Thọ mệnh của lão nhân này đã sắp hết, mà tính tình thiếu niên lại tương đối thiện lương, huống hồ lỗi lầm lớn nhất không phải do bọn họ gây ra, không cần phải đổ hết lên đầu bọn họ, chỉ cần tìm được khối tàn thạch, xác nhận không lầm, hãy thả bọn họ đi!

Lúc này đột nhiên thiếu niên nhìn Vân Thiên Hà nói:

- Ngươi là người tốt, ta nói cho ngươi biết ở nơi nào, buông tha ba ba của ta được không?

Vân Thiên Hà gật đầu, để Mộng Ly thả thiếu niên ra, thiếu niên liền dẫn hắn tới tìm khối đá hắn vẫn đeo trên cổ, cánh tay nhỏ bé chậm rãi thăm dò, lúc này mới từ trong một khối đá lớn chừng nửa nắm tay giữa đống loạn thạch.

Thiếu niên giao khối đá cho Vân Thiên Hà, Vân Thiên Hà tháo sợi dây ra, lại đưa sợi dây trả lại cho thiếu niên, cầm tảng đá nhìn thật kỹ, càng gọi Mộng Ly tới, nói:

- Nàng lấy ba khối kia tập hợp lại nhìn xem thế nào?

Mộng Ly tiếp nhận, cũng nhìn thật kỹ, thần sắc phấn chấn nói:

- Chính là khối tàn phiến thứ tư, không lầm!

Nói xong, liền khẩn cấp lấy ba khối tàn phiến còn lại ra, để chúng sát vào một chỗ, chỉ thấy bốn khối tàn phiến nhất thời phóng ra quang mang chói mắt, sau đó bốn khối tàn phiến hơi lay động, chỉ trong thời gian một lần hô hấp liền tiến sát vào nhau hòa hợp lại, khi cỗ quang mang dần dần biến mất, bốn khối tàn phiến triệt để dung hợp thành một thể, trên mặt không hề có vết tích phân chia.

Rốt cuộc đã tập hợp được đủ bốn khối tàn phiến Huyền Nữ Thiên Kinh rồi.

Sau khi Vân Thiên Hà thấy vây, thần sắc cũng có chút phấn chấn, Mộng Ly đã sớm cầm lấy khối đã tới lôi kéo Đường Linh Toa, mừng rỡ kêu lên:

- Muội muội, rốt cuộc tìm được rồi, tìm được rồi!

- Lam trưởng lão, thả hắn ra đi!

Vân Thiên Hà đã đáp ứng thiếu niên, liền nói với Lam La U.

Lam La U nghe xong, liền cởi bỏ thủy châu trói buộc trên người Niếp Ngôn, Niếp Ngôn có chút suy yếu đứng lên, thiếu niên liền chạy tới đỡ hắn, muốn rời đi.

Tại lúc bọn họ mới đi được vài bước, Vân Thiên Hà đột nhiên nói:

- Chuyện ngày hôm nay các ngươi hãy quên đi, khi người khác hỏi tới, tốt nhất các ngươi không nên nhắc tới, có thể làm được hay không?

- Lão phu cam đoan với ngươi, sẽ không tiết lộ nửa câu với bất kỳ ai, mặt khác các ngươi muốn cứu người trong Quỷ Hạp thoát khốn, trước khi tiến vào Quỷ Hạp, tại Thiên Quỷ Động lấy một chiếc chìa khóa, chiếc chìa khóa này ở ngay bên dưới một khối đá màu đen, khi tới trước một một cửa đá, đó là trận pháp, trái ba bước, phải năm bước, nơi nào có một lỗ hổng, dùng chìa khóa để mở trận môn liền có thể tiến vào trong cốc, thực lực của thủ vệ trong Quỷ Hạp rất bình thường, các ngươi tùy ý người nào cũng có thể ứng phó được, nhưng chỗ tối có người đến đi vô tung, các ngươi phải cẩn thận!

- Các ngươi và những người trong Quỷ Hạp là một sao?

Vân Thiên Hà lại trầm giọng hỏi. Niếp Ngôn lắc đầu.

- Bởi vì chúng ta thủ hộ nơi này đã nhiều đời, hơn nữa cách Quỷ Hạp rất gần, thời gian lâu liền quen thuộc với những người bên phía Quỷ Hạp, bình thường những lúc buồn chán không có việc gì chúng ta sẽ tới đó nghe kể một ít cố sự, thuận tiện tìm dược liệu. Những người đó kính nể chúng ta, nên đã cho chúng ta một chiếc chìa khóa, để chúng ta có thể tùy ý ra vào.

- Thủ vệ nơi đó đại khái có bao nhiêu, mà người bị nhốt cũng có bao nhiêu?

- Khoảng trên dưới ba mươi người, thủ vệ nơi đó lâu dài, đều xuất thân từ quân nhân, có một vị Võ Thánh tọa trấn, những người khác đều yếu kém, còn những người bị nhốt, tổng cộng lão ấu phụ nữ và trẻ em, ước chừng trên dưới một năm năm mươi người!

- Được rồi, các ngươi có thể đi!

- Đa tạ!

Sau khi Niếp Ngôn nói xong, gia tôn ba người biến mất trong màn đêm.

Khi Niếp Ngôn đi rồi, lúc này bên trong Quỷ Cốc lục tục có người bước ra, đã nhanh đứng đầy xung quanh.

Vân Thiên Hà đang chuẩn bị dẫn người tiến vào Quỷ Hạp, lúc này thần sắc Quỷ Hoàng khẽ động, nói:

- Hình như có vật gì đó từ trên trời rơi xuống!

Nghe xong lời này, thần sắc Vân Thiên Hà khẽ động, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời, trong lòng cảm ứng, lúc này mới thoải mái nói:

- Đó là sủng vật của ta, có thể là sau khi ta đi ra, nhận được khí tức mới bay tới.

Tức…

Chợt nghe được tiếng ưng kêu hoan hỉ trên bầu trời truyền xuống, sau đó một cái bóng từ trên không trung xoay chuyển hạ xuống, đáp trên cánh tay Vân Thiên Hà, vô cùng thân thiết cọ cọ mặt hắn, có vẻ rất hưng phấn.

Tại lúc Vân Thiên Hà không ở gần, Vân Tường vẫn quanh quẩn canh giữ tại địa phương Vân Thiên Hà biến mất không chịu rời đi, chỉ cần là khí tức của hắn xuất hiện phụ cận, Vân Tường liền nhanh chóng phát hiện ra.

Vân Tường sau khi mở linh trí so với hiện tại càng thêm thần tuấn uy mãnh, hình thể to lớn hơn nhiều, thể trọng tiếp tục tăng thêm, lấy cảnh giới của Vân Thiên Hà hiện tại, Vân Tường đỗ trên tay cũng cảm nhận được khá nặng nề.

Quỷ Hoàng nhìn thấy Vân Thiên Hà điều giáo chim ưng, hơi chút giật mình nói:

- Đầu chim ưng này đã trải qua ba lần tiến hóa, còn mở ra linh trí, đã hình thành ưng phách, thực sự rất hiếm thấy!

Cơ Trinh cũng bĩu môi, coi thường nói:

- Bất quá chỉ là một đầu chim ưng bình thường thuần dưỡng mà thôi, so với gia hỏa người ta điều giáo còn kém xa mười vạn dặm!

Mộng Ly nhịn không được lại nói:

- Nếu như kém xa vậy vì sao có người luôn dây dưa Vân Bôn nhà chúng ta muốn cưỡi, ngoài miệng thì nói chẳng qua là mã hoàng bình thường, nhưng lúc thấy mã hoàng của chúng ta thuấn di lại tán thán không thôi, kẻ không đồng nhất, hừ!

Cơ Trinh đỏ mặt lên, còn đang muốn tiếp tục cãi cọ, nhưng Mộng Ly lại không cho nàng cơ hội, lôi kéo Đường Linh Toa lặng lẽ rời đi, căn bản không để ý tới nàng. Cơ Trinh tức giận đến mức không thể nào gì khác hơn là cắn chặt môi, quay mặt đi giậm chân hờn dỗi.

Sau khi Vân Thiên Hà đi ra, nguyên bản muốn tìm Vân Tường xung quanh, không nghĩ tới vừa mới ra không lâu, Vân Tường đã tìm tới hắn, trong lòng cũng cảm thấy vui mừng.

Sau khi điều giáo Vân Tường một hồi, Vân Thiên Hà suy nghĩ cẩn thận, liền từ bên cạnh lấy một cành cây, trực tiếp chấm máu tươi từ thi thể gần đó, lại xé ra một mảnh vải lớn, viết vài chữ trên mặt, rồi gập lại, để Vân Tường ngậm trong miệng, sờ sờ cổ Vân Tường vài cái, cánh tay vừa nhấc, Vân Tường kêu lên một tiếng hưng phấn, xoay chuyển vài vòng trên bầu trời, đảo mắt đã bay lên trời cao, biến mất không còn thấy hình bóng.

Lúc này Cơ Trinh nhìn Vân Tương bay đi, trong miệng lẩm bẩm nói:

- Nếu như đầu chim ưng kia có thể tiến hóa một lần nữa, thể hình của nó sẽ lớn hơn gấp đôi, đến lúc đó có thể để người cưỡi trên lưng bay đi, sau này ta cũng phải điều giáo một con cho lão yêu bà nhìn, hừ hừ…

Vân Thiên Hà vừa nghe xong lời này, chỉ lắc đầu khẽ cười, cũng không để ý tới, nhìn sắc trời đã chuyển sang hừng đông rồi, thuận miệng nói:

- Các trưởng lão, hiện tại mọi người tạm thời dàn xếp trước cửa động, Diệp tiền bối ngươi phụ trách điều chế dược vật, nếu như dược liệu còn thiếu, trong núi có khả năng tìm được, tiếp qua một canh giờ nữa là trời sẽ sáng rồi!

Diệp Tiên Kiều gật đầu, nói:

- Thiếu chủ yên tâm, ta bảo chứng chuẩn bị tốt toàn bộ trước khi trời sáng!

Lúc này Vân Thiên Hà mới nói với mấy người bên cạnh:

- Các vị trưởng lão, các ngươi dẫn theo vài tộc nhân nhanh nhẹn, chúng ta nhanh chóng tới Quỷ Hạp cứu người!

Nói xong, Vân Thiên Hà lại quay sang Cơ Trường Không phân phó:

- Cơ trưởng lão, ngươi cũng theo chúng ta, nếu như trong Quỷ Hạp có nhiều người yếu đuối, như vậy cần phải đưa bọn họ trở về, tiếp sau đó là cứu trợ trấn an, còn có họ vệ, tất cả đều cần nhân thủ!

Dứt lời, Vân Thiên Hà phân phó Quỷ Hoàng:

- Chuyện ở đây xin mời Hoàng tổ chiếu ứng, nếu như bên kia không thuận lợi cứu viện ra mà nói, chúng ta sẽ phóng tín hiệu nhờ hỗ trợ!

Quỷ Hoàng gật đầu.

Đợi mấy trưởng lão Ô Lan và Xích Ma Đô chọn nhân thủ xong, Vân Thiên Hà tiến vào trong Thiên Quỷ Động, dựa theo lời nói của Niếp Ngôn, từ bên dưới khối đá màu đen lấy ra một chiếc chìa khóa thủy tinh, sau đó dẫn theo hơn mười người dọc theo thông đạo bên trong Thiên Quỷ Sơn, thẳng hướng Quỷ Hạp bước đi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Quỷ Hạp ngay phía sau Thiên Quỷ Sơn và chỗ tiếp giáp một ngọn núi, nơi này kỳ thực chính là một khe sau trong quần sơn, sơn thế xung quanh hiểm trở, vách đá rất cao, độc trùng mãnh thú rậm rạp, mười phần bí mật.

Vân Thiên Hà và đoàn người Lam trưởng lão rất nhanh đã tìm được lối vào Quỷ Hạp, con đường phía trước tựa như vách núi ngăn trở, phía trước vách núi có bố trí bộ phận cơ quan, Vân Thiên Hà coi như tương đối lý giải đối với bộ phận cơ quan, lại cộng thêm có chìa khóa, dựa theo lời Niếp Ngôn, trái ba bước, phải năm bước.

Sau khi bước một bước cuối cùng, chợt nghe thấy tiếng động răng rắc vang lên, nơi đây hiện hiện ra một khối đá, chính giữ khối đá có hiện lên một lỗ thủng hình tam giác.

Vân Thiên Hà cầm chiếc chìa khóa thủy tinh cho vào trong lỗ hổng, sau đó dùng lực xoay mạnh, lập tức nghe được động tĩnh ầm ầm, chỉ thấy cửa lớn giữa vách núi mở ra.

Tại lúc vách núi mở ra, Vân Thiên Hà nói với mấy người phía sau:

- Lúc tiến vào trong cốc, phàm là thấy thủ vệ nào đó, mặc kệ có phản kháng hay không, giết chết toàn bộ, Bạch Nương Tử dẫn theo một bộ phận phụ trách chữa bệnh và chăm sóc, Ô Lan và Ngả Nhã Na trưởng lão dẫn người giải cứu mọi người bên trong và tiến hành trấn an, Xích Ma Đô trưởng lão phụ trách lục xoát lương thực và vật tư trong cốc, tìm được liền nhanh chóng vận chuyển toàn bộ tới chỗ trưởng lão Ô Lan và Ngả Nhã Na phân phát, Cơ trưởng lão phụ trách cảnh giới trong ngoài cốc!

Nghe được Vân Thiên Hà an bài mọi người đâu vào đấy, duy nhất chỉ có Lam trưởng lão không có việc làm, Lam La U không khỏi nói:

- Thiếu chủ, hai người chúng ta làm cái gì?

- Chúng ta, đương nhiên phải đi săn bắt đám cầm thú rồi!

Nói xong, Vân Thiên Hà trước một bước vào trong cốc, Lam trưởng lão sửng sốt, lập tức cười lớn một tiếng, trong ánh mắt phát ra sát khí, theo sát phía sau.

Lúc vào cốc, nơi nơi đều có rất nhiều cơ quan bẫy rập, hơi có chút không cẩn thận liền đạp phải, bất quá những bộ phận cơ quan này căn bản không thể nào làm khó được Vân Thiên Hà. Ngay cả bộ phận cơ quan thuật đệ nhất thiên hạ của Huyền Môn hắn cũng đã từng trải nghiệm qua, cũng theo An thúc nghiên cứu một thời gian, những cơ quan bẫy rập này đối với hắn mà nói, căn bản chỉ là trò đùa!

Bởi vì hiện tại mới nửa đêm hừng đông, trong cốc rất yên tĩnh, Vân Thiên Hà vượt qua bộ phận cơ quan bẫy rập bên ngoài, đi tới một chiếc cầu treo, dẫn theo mọi người tiến vào trong cốc.

Chỉ thấy trong cốc có một thôn trang cỡ trung, rìa ngoài cũng có một ít phòng ốc to lớn tiện nghi hơn, mà tiến vào sâu hơn là rất nhiều địa phương khô động khác nhau, chỗ ngủ chỉ là cây cỏ giản đơn, rất nhiều người ngủ bên trên, liếc mắt liền có thể thấy rõ ràng.

Phân bố như vậy, kỳ thực căn bản không cần phải lo lắng, thủ vệ khẳng định là ở trong những gian nhà to lớn, mà người bị khổ dịch, còn lại ở bên trong động hoặc nhà cửa bằng cây cỏ.

Sau khi mọi người tiến vào, Vân Thiên Hà phất tay, mọi người đều biến phải làm như thế nào, hai người Vân Thiên Hà và Lam La U phân biệt trực tiếp lao vào trong những gian nhà to lớn tiện nghi.

Vừa vào cửa, thấy trên giường là một tên mập mạp nằm ngủ, dưới thân còn đè nặng một thiếu nữ tuổi tác tương đối nhỏ, chân tay bị trói chặt, thân thể lõa lồ, hiển nhiên bị bắt tới phát tiết thú tính.

Khi Vân Thiên Hà bước tới gần, đợi tên mập mạp bị đánh thức, Vân Tru rời khỏi vỏ, trực tiếp giơ cao chém xuống, một chiếc đầu lâu văng lên, máu tươi phun ba trượng.