Vô Cực Chưởng Khống Giả

Chương 99: Tiếu Tam Tiếu xuất hiện

Nhiếp Phong vẫn không cam lòng, vội bật cao lên hướng Hắc Phong một cước đá tới nhưng vừa đến gần Hắc Phong thì trái tim như co thắt mạnh.

“ A” Nhiếp Phong té xuống nhưng lại bật lên ngay, rồi lại té xuống, bật lên rồi lại té xuống, đến lần thứ ba thì không gượng nổi nữa.

Thấy bộ dáng của Bộ Kinh Vân như muốn đánh nát trái tim để hòng gây đau đớn cho mình, Hắc Phong liền giải đi Thiên Tâm Kiếp, sau đó thân hình từ từ tản mát biến mất.

Hắc Phong như quỷ mị xuất hiện sau lưng hai người Phong Vân, hai chưởng Thánh Tâm Tứ Kiếp toàn lực đánh ra vào đốt sống lưng của hai người.

“ Bình... bình”

Hai người Phong Vân như hai bao cát bị đánh văng ra xa hàng chục mét, miệng phun máu tươi thành dòng, nằm gục dưới mặt đất không gượng dậy được. Trúng phải trực tiếp một đòn cực mạnh này, kinh mạch toàn thân thể của Phong Vân đều bị toái nát, không chết cũng thành tàn phế.

“ Ha ha ha... đây là kết quả cho việc dám khiêu chiến bản tọa... chịu chết đi” Hắc Phong cười lên ha hả đầy bá đạo, ngón trỏ và ngón giữa khép lại thành kiếm quyết, một chỉ đánh tới vị trí Phong Vân đang nằm.

“ Đế Thiên Cuồng Lôi”

Một đạo lôi điện to như cánh tay đánh thẳng đến vị trí của Phong Vân đang nằm, trúng phải đòn này, gạch đá cũng phải toái vụn thành bụi phấn, Phong Vân chắc chắn phải chết.

“ Vạn Đạo Sâm La”

Bỗng nhiên một thân ảnh xuất hiện che chắn trước người Phong Vân, tay trần đưa ra đỡ lấy đạo lôi điện đánh tới, điều ngạc nhiên là đạo lôi điện từ từ bị bàn tay hấp thu rồi hoàn toàn biến mất.

Người đến là một lão già mập mạp, râu tóc bạc phơ, thân mặc trường bào màu trắng, trên tay trái lão già cầm một tẩu thuốc còn bốc khói nghi ngút.

“ Xin lỗi tiểu huynh đệ, đã làm phiền, nhưng hai người này chưa tới số chết đâu” lão già mập mạp cười nói, nhanh như chớp cắp lấy hai người Phong Vân rồi phi thân biến mất trên bầu trời, động tác nhanh đến độ quỷ dị.

“ Tiếu Tam Tiếu, nếu như Nghịch Đạo Châu của ta hấp thu đủ nguyên khí thì lão đã táng thân tại đây rồi” Hắc Phong ánh mắt vẫn nhìn phương hướng lão già ly khai, âm trầm nói.

Lão già vừa nãy đúng là Tiếu Tam Tiếu, không biết vì sao lại cứu Phong Vân đi nhưng phải nói lão thật may mắn, nếu như Nghịch Đạo Châu của Hắc Phong đủ nguyên khí để thi triển Nghịch Đạo Thần Thông thì lão đã không thể thoát khỏi tử vong.

“ Đại ca, lão già mập đó là ai vậy?” Đoạn Lãng từ xa chạy lại nghi hoặc hỏi.

“ Vị lão giả này thật không tầm thường” Long Nhi cũng chạy đến xen vào nói.

“ Phong ca, chàng thật lợi hại, Phong Vân hợp bích cũng không phải là đối thủ của chàng” Lạc Tiên mỉm cười say đắm tiến đến cầm tay Hắc Phong nói, dáng dấp yểu điệu động lòng người.

“ Chúc mừng Môn chủ giành chiến thắng” đám người Hoài Không, Vô Nhị cũng tiến đến cười nói.

“ Thôi được rồi, chúng ta về đại điện rồi nói” Hắc Phong phất tay một cái, quay người trở lại Thiên hạ đệ nhất lầu.

Hai ngày sau, trên Thiên Tuyệt Đảo.

“ Chủ nhân, tin tức truyền về là như vậy” một tên đầu trọc thân hình vạm vỡ đang ôm một đứa bé khoảng một hai tháng tuổi, cung kính trước một người thanh niên tóc đỏ, gương mặt ma mị, tà ác.

“ Không thể ngờ Phong Vân hợp bích, Ma Kha Vô Lượng cũng không làm gì được Hắc Phong, Đế Thích Thiên chết trên tay hắn cũng có nguyên do của nó. Ta giết Tần Sương rồi giá họa cho Thiên Hạ Hội xem ra là tốn công vô ích” người thanh niên tóc đỏ vuốt cằm trầm tư nói.

“ Chủ nhân, đứa bé này là tên Kiếm Thần đưa đến đây, chúng ta nên xử lý như thế nào?” tên đầu trọc hướng người thanh niên tóc đỏ hỏi.

“ Giao cho tỳ nữ nuôi dưỡng đi, đứa bé này là con trai của Nhiếp Phong, rồi sẽ có tác dụng trong kế hoạch của ta... ha ha ha... tên ngốc Kiếm Thần này vậy mà lại nghe lời” người thanh niên tóc đỏ cười nói.

“ Kiếm Thần là đệ tử của Thiên Kiếm Vô Danh, không biết chủ nhân dùng cách gì mà khiến hắn nghe lời đến vậy?” tên đầu trọc cười nói.

“ Kiếm Thần là một tên háo sắc, có sắc tâm chứ không có sắc đảm, hắn đã thèm thuồng cô gái tên Sở Sở từ lâu, ta đã cho hắn xuân dược để giúp hắn đạt được ước muốn chiếm hữu trinh tiết của nàng ta, đây chính là tâm ma của hắn, ta đã dựa vào đó để uy hiếp hắn” người thanh niên tóc đỏ nhoẻn miệng cười nói.

“ Chủ nhân quả thật rất tài tình, thuộc hạ bội phục” tên đầu trọc cười nịnh nọt nói.

“ Ha ha ha... Tuyệt Tâm ta đã muốn làm gì thì sẽ làm đến cùng, cho dù có bất chấp mọi thủ đoạn đi chăng nữa” người thanh niên tóc đỏ cười nói.

“ Tuyệt Tâm ngươi quả thật đáng khen ngợi, ta nên thưởng cho ngươi như thế nào đây?”

Một thân ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt Tuyệt Tâm làm cho hắn thập phần kinh hãi.

“ Hắc Phong?” Tuyệt Tâm lùi lại.

“ Ha ha ha... ngươi đang tính kế ta mà còn không nhận ra ta sao?” Hắc Phong nhoẻn miệng cười nói.

“ Hắc Phong, chắc có gì đó hiểu lầm, ta cũng đang muốn gia nhập Thiên Môn ngài” Tuyệt Tâm cười giả lả nói.

“ Thật vậy sao?” Hắc Phong híp mắt cười nói.

Tuyệt Tâm vội quay sang bên cạnh chộp lấy đứa bé mà tên thuộc hạ đang cầm trên tay.

“ Mau thả cho ta rời đi, ta sẽ không giết nó, bằng không... hà hà” Tuyệt Tâm một tay để trên đầu đứa bé cười nói.

“ Tuyệt Tâm ah Tuyệt Tâm, ngươi uy hiếp nhầm người rồi” Hắc Phong cười khẩy nhìn Tuyệt Tâm nói.

Ngay lúc đó, một cỗ lực lượng đóng băng thời không tức thời bao phủ toàn bộ tòa nhà, Tuyệt Tâm cùng tên thuộc hạ đều bị bất động ngay tại chỗ, ánh mắt Tuyệt Tâm biểu lộ vô cùng kinh hãi, nhưng mọi thứ đã muộn đối với hắn.

Một thanh kiếm quang nhanh như tia chớp cắt qua cổ của Tuyệt Tâm cùng tên thuộc hạ. Mọi chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt, khi Tuyệt Tâm và tên thuộc hạ đầu rơi khỏi cổ, ngã ầm xuống đất thì đứa bé trên tay hắn cùng với Hắc Phong đã biến mất không thấy.

Trên một cái bảo thuyền vô cùng to lớn, một người thanh niên tuấn tú mặc thanh bào đang ẵm một đứa bé trên tay. Người thanh niên ánh mắt lóe lên một tia tinh quang, mở miệng cười nói.

“ Hài nhi, từ nay ngươi sẽ tên là Dịch Phong, là đệ tử của Hắc Phong ta”.