Tại diễn võ trường của Thiên Hạ Hội, cuộc chiến giữa Hắc Phong và Phong Vân đang diễn ra gay cấn.

Nhiếp Phong dùng Phong Thần Thoái nhanh như thiểm điện, Bộ Kinh Vân dùng Bài Vân Chưởng phiêu dật vô định, cả hai người ồ ạt đánh tới trên người Hắc Phong.

“ Oành... oành”

Hắc Phong mỉm cười, hai tay vận chưởng, một cái phất tay đã phá giải thế tấn công của hai người.

Phong Vân biết Hắc Phong lợi hại nên thay đổi chiến lược, hai người luân phiên trước sau giáp công Hắc Phong.

“ Oành... oành... oành...”

Hắc Phong liên tục dùng hai tay chống đỡ thế trước sau giáp công của Phong Vân, tuy nhiên vẫn vững như bàn thạch. Sau một hồi tấn công, biến hóa chưởng cước của Phong Vân đều bị Hắc Phong đoán được, tay chân hai người đã bị chế ngự. Hai người Phong Vân lập tức lùi lại.

Bỗng đột nhiên Nhiếp Phong hét to một tiếng, mười thanh binh khí trên lưng tức thời xuất khỏi vỏ bay ra, chuyển dộng xung quanh thân thể của Nhiếp Phong.

“ Sát”

Mười thanh binh khí cùng với Nhiếp Phong đồng loạt tấn công tất cả các phương vị trên người Hắc Phong.

Mắt thấy kình cước của Nhiếp Phong tới sát mặt, Hắc Phong vội vận chưởng đỡ lấy, nhưng đỡ được một cước, binh khí cũng từ bốn phương tám hướng chém trúng. Hắc Phong vội phóng người lui lại, cũng may có Huyền băng của Thánh Tâm Quyết hộ thể nên các thanh binh khí chỉ làm đau Hắc Phong chứ không thể làm rách da thịt của hắn.

Nhiếp Phong cùng với mười thanh binh khí như vòi rồng ập đến, khi Hắc Phong định thần lại thì thấy Nhiếp Phong đã hóa thân thành mười người, mỗi tay cầm một thứ binh khí, tấn công vào các vị trí chí mạng trên cơ thể Hắc Phong.

“ Thập Phương Giai Sát”

Nhiếp Phong toàn thân xuất kích, Hắc Phong không dám khinh suất, vội vận kình khí bao bọc toàn bộ cơ thể, hai tay vận chưởng đánh ra.

“ Thánh Tâm Tứ Kiếp”

“ Keng... keng... keng... keng... keng...”

Binh khí cùng chưởng kình va chạm làm phát ra tiếng động vang chín tầng trời, cả diễn võ trường rung chuyển, bụi bay mù mịt.

Mười thanh binh khí của Nhiếp Phong không phải thần binh nên nhanh chóng bị Hắc Phong đánh nát, chỉ thấy binh khí của Nhiếp Phong bị hủy đến thanh thứ 9 thì bàn tay Nhiếp Phong đã bị tay Hắc Phong giữ lại, Nhiếp Phong liền búng thanh kiếm trong tay ra.

Lưỡi kiếm như linh xà, quấn lấy cổ họng của Hắc Phong, Hắc Phong lập tức lùi lại tránh được lưỡi kiếm nhưng Nhiếp Phong cũng đã tránh thoát.

Bỗng nhiên một cỗ kiếm kình như sao băng phóng vút tới mi tâm của Hắc Phong, làm hắn vội đưa song chưởng lên đón đỡ.

“ Oành”

Cỗ kiếm kình này mạnh đến nổi làm Hắc Phong phải lùi lại một bước. Chiêu này chính là một trong Tam Bá Kiếm của Bộ Kinh Vân, Kiếm Lưu Tinh.

Từng tia kiếm ý như nước chảy mây trôi bao vây lấy Hắc Phong, ngay cả không gian xung quanh cũng để lại những vết rách, trên cơ thể Hắc Phong nhanh chóng bị những kiếm ý kinh khủng này vạch ra những vết thương, máu tươi chảy ra ồ ạt.

Bộ Kinh Vân chưa kịp vui mừng thì đã thấy những giọt máu chảy ra ngay lập tức bị hút lại vào cơ thể, chỗ bị thương trên cơ thể Hắc Phong mau chóng lành lặn, đây chính là khả năng tự trị thương vượt xa người thường của Phượng Hoàng tinh huyết.

Phong Vân hai người thấy vậy thì vội phóng vút lên cao, hai người thi triển ra Phong Thần Thoái và Bài Vân Chưởng, càng ngày càng xoay tròn, gió xoáy càng lúc càng mạnh, khí lưu dẫn động cả chín tầng mây, chốc lát mây đen ùn ùn kéo đến đầy trời. Sức mạnh kinh thế hãi tục, khiến thiên địa biến sắc này chính là lực lượng do Phong Vân hợp thể.

“ Ma Kha Vô Lượng”

Luồng lực lượng cường đại như vòi rồng này hướng Hắc Phong ập đến.

“ Khá lắm, hai ngươi hãy đến đây”

Sát chiêu tới sát người nhưng Hắc Phong chẳng có chút nào lo lắng, toàn thân phát ra từng làn khói mỏng, bắt đầu trở nên mờ ảo rồi hoàn toàn biến mất.

Một đòn kinh thiên động địa của Phong Vân đánh xuống làm mặt đất trong phạm vi trăm trượng biến thành một hố sâu khổng lồ, Hắc Phong đã hóa thân thành khí mây thuận theo khí kình của Ma Kha Vô Lượng bay đi mất.

“ Cha đã biến mất như mây mù vậy, Ma Kha Vô Lượng hoàn toàn không bắt được” Long Nhi quan sát từ nãy tới giờ không khỏi kích động thốt lên.

“ Đại ca đi đâu rồi?” Đoạn Lãng cũng ngạc nhiên vô cùng.

“ Phong ca...” Lạc Tiên biết Hắc Phong sẽ không việc gì nhưng vẫn cảm thấy lo lắng.

Phong Vân một chiêu này thất thủ, trong lòng vô cùng chấn kinh, bởi vì tu vi của Hắc Phong đã hoàn toàn vượt ra tưởng tượng của hai người.

Trong nháy mắt một luồng hàn khí ngưng tụ tạo thành hình một người, đó không ai khác chính là Hắc Phong.

“ Khá khen cho chiêu Ma Kha Vô Lượng, nhưng cũng chỉ có vậy, hai ngươi tiếp ta chiêu này... Tuyết huyết trảo” Hắc Phong cười lớn nhìn Phong Vân hai người nói, hai trảo đưa ra.

Hai trảo băng hàn khổng lồ phá không lao tới chụp lên người Phong Vân, Hắc Phong mỉm cười thu trảo kình, Phong Vân ngay lập tức bị kéo bay đến trước mặt Hắc Phong.

Bộ Kinh Vân thấy vậy thì vội vận chưởng đẩy Nhiếp Phong ra xa.

“ Thiên Tâm Kiếp”

Hắc Phong đánh ra một chưởng lên ngực trái của Bộ Kinh Vân, làm hắn bay ra xa cả chục mét.

“ Ah... tim của ta...” Bộ Kinh Vân cảm thấy tim của mình đập một cách khác thường, đau đớn vô cùng. Nhịp tim đập càng ngày càng kịch liệt làm cho Bộ Kinh Vân đuối sức, Vô Song Kiếm rơi xuống đất.

“ Vân sư huynh...” Nhiếp Phong thấy vậy vội truyền nội lực cho Bộ Kinh Vân thì cũng bị luồng Thiên tâm kiếp xuyên vào tim, vô cùng đau đớn.

“ Các ngươi đã trúng Thiên Tâm Kiếp của ta, các ngươi càng gần ta thì trái tim sẽ càng đau đớn vô cùng ha ha ha...” Hắc Phong cười lên ha hả nói, chiêu này do Từ Phúc sáng tạo nhưng vô cùng hữu dụng, bây giờ thì đã thuộc về hắn.

Từng luồng Thiên Tâm Kiếp từ hai chân Hắc Phong truyền đến mặt đất, truyền thẳng đến người Bộ Kinh Vân cùng Nhiếp Phong làm cho hai người vô cùng đau đớn quỵ trên mặt đất.